Tựa hồ nghe thấy lời cầu khẩn của Lý đội trưởng, Cao Bằng nở nụ cười ý vị thâm trường.
Đại ca cứu ngươi? Xin lỗi, ngươi đắc tội cũng không phải người đại ca này.
Cái nụ cười đó làm cho Lý đội trưởng dâng lên một dự cảm xấu.
A Ngốc đi thẳng về phía Cao Bằng.
Lý đội trưởng không dám nháy mắt một cái, gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.
A Ngốc ngồi xổm xuống, đem con khỉ cái nhỏ từ trên vai nhẹ nhàng để xuống, đặt ở trước người chủ nhân.
Sau đó dùng bàn tay xoa đầu khỉ nhỏ, trong cổ họng phát ra ngôn ngữ của Hồng Thủy Viên,
- Đừng sợ, cha bảo hộ ngươi.
Hai mắt khỉ cái nhỏ đột nhiên mở to, cha? Khô lâu? Nàng hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt hơi khép lại —— trực tiếp ngất đi.
Đứa nhỏ đáng thương. . .
Cao Bằng biết con khỉ cái nhỏ này cần một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa được tin tức đó.
Lý đội trưởng nhìn thấy một màn này thì triệt để tuyệt vọng!
Hóa ra là cùng một bọn!
Trên không trung Tiểu Diễm vỗ cánh bay lượn trên đỉnh đầu. Khí tức của quái vật cấp Thủ lĩnh triệt để tỏa ra, tất cả quái vật có can đảm tới gần thì đều bị đuổi đi.
Đúng như vị đại gia chèo thuyền kia nói, ở ven bờ lưu vực Hồng Sa Hà, quái vật cấp Thủ Lĩnh rất hiếm thấy.
A Ngốc bước đi đến chỗ Thiết Bối Thương Lang đang bị vứt trên mặt đất. Thiết Bối Thương Lang nằm ngay ở dưới cái cây của Lý đội trưởng, cho nên khoảng cách với Lý đội trưởng cũng càng ngày càng gần.
Lý đội trưởng cố gắng bịt chặt mũi, cố nén hô hấp, không dám nhìn thẳng A Ngốc.
Đáng tiếc. . .
Trừ khi tim hắn không cần đập, bằng không ở trước mặt Huyết Ti Tâm thì bất luận sinh vật nào có trái tim cũng không thể trốn thoát được.
Vị trí của Lý đội trưởng cách mặt đất có hơn mười thước, sau tai biết thì cây cối cũng to lớn hơn nhiều so với trước đó.
Ở gần căn cứ cây cối cao tầm 40m không chỗ nào không có.
A Ngốc đấm một quyền thật mạnh vào thân cây.
Cây đại thụ khoảng chừng hai người ôm cũng phải run rẩy.
Một mảng lớn lá cây rơi xuống từ tán cây.
Lý đội trưởng suýt chút nữa bị đánh rơi xuống đất, nhanh chóng ôm chặt lấy thân cây.
Mồ hôi của Lý đội trưởng vã ra như tắm, hung hăng nuốt nước miếng.
Chỉ có thể cầu nguyện tên khô lâu to lớn này sẽ không biết leo cây.
A Ngốc ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua trùng trùng điệp điệp lá cây, rơi thẳng vào trên người Lý đội trưởng.
Há miệng phát một tiếng rít gào phần nộ, leo cây? Ta đương nhiên có thể leo lên.
Nhưng ta không cần, ta muốn chính ngươi phải sám hối trong khủng hoảng!
Song quyền trái phải của A Ngốc mở rộng, không biết mệt mỏi điên cuồng đấm vào thân cây, giống như một cái máy đóng cọc đang rít gào.
Gai xương sắc bén trên nắm tay đâm thủng vỏ cây, xé nát thân cây, mảnh gỗ vụn bay tứ tán.
Đại thụ lung lay sắp đổ.
Loại cảm giác tâm lý hành hạ này làm cho Lý đội trưởng càng thêm khó chịu.
Còn không bằng trực tiếp sảng khoái cho ta một đao.
Nương theo tiếng gào thét, đại thụ ầm ầm ngã xuống đất, cành cây và cành cây va vào nhau phát ra tiếng đùng đùng giòn vang.
Lý đội trưởng chỉ cảm thấy lồng ngực bị chấn động mạnh.
Trái tim thiếu chút nữa bị chấn nát. Hắn chỉ cảm thấy vị trí xương sườn rất đau, hẳn là thời điểm té xuống đã bị chấn thương.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng đã cảm thấy cổ mình bị xiết chặt, một cái bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm chặt cổ hắn, chân không còn chạm đất, lăng không bay lên.
Lý đội trưởng đối mặt với hốc mắt của A Ngốc, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sinh vật vong linh gần đến vậy.
Kẻ sống đối với người chết đều có một loại sợ hãi bẩm sinh, loại sợ hãi này chính là nỗi sợ đối với nơi cuối cùng họ phải trở về.
A Ngốc dẫn theo Lý đội trưởng từng bước đi vào bên trong. Trên mặt đất, trên cành cây, thi thể Hồng Thủy Viên nằm rải rác khắp nơi, tản ra hơi thở lạnh như băng.
Còn có một ít Hồng Thủy Viên đang bị thương run sợ ôm cành cây, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bành!
Lý đội trưởng bị A Ngốc ném mạnh xuống bên cạnh thi thể một con Hồng Thủy Viên. Đầu Lý đội trưởng đập xuống đất, đập đến thất điên bát đảo. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần thì đã thấy mình đang mặt đối mặt với một con Hồng Thủy Viên chết không nhắm mắt.
Dù cho loại người đã gặp qua không ít sinh tử như Lý đội trưởng cũng nhịn không được lông tơ dựng lên.
Trên bình nguyên trống trải, chỉ còn lại bóng lưng trầm mặc của A Ngốc.
Sau đó A Ngốc đi đến bên dưới một gốc cây, lần này nó cũng không tiếp tục chặt cây, mà là linh hoạt leo lên cây đem toàn bộ thành viên của tiểu đội săn quái bắt xuống, ném vào cùng một chỗ giống như ném đồ bỏ đi.
A Ban chậm rãi bò qua, trực tiếp phun tơ nhện trói bọn họ cố định ở mặt đất.
Đến lúc này Lý đội trưởng làm sao lại không biết A Ngốc là sủng vật của Cao Bằng. Lý đội trưởng dùng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin,
- Tha ta, van cầu ngươi tha ta. Mẹ của ta đã bảy mươi tuổi, cha ta cũng đã bảy mươi hai tuổi, em và anh của ta đều đã chết trong tai biến. Bây giờ trong nhà chỉ có ta, nếu như không có ta, cha mẹ và con trai mười ba tuổi của ta cũng sẽ phải chết.
- Chúng ta đều là nhân loại, đừng có giết chúng ta, để chúng ta làm trâu làm ngựa đều được.
- Gia gia, gia gia tha mạng!
Đám người bị giam trên mặt đất đang đau khổ cầu xin tha thứ.
Cao Bằng trầm mặc.
Tựa hồ nhìn thấy Cao Bằng trầm mặc, trong ánh mắt Lý đội trưởng hiện lên hi vọng,
- Giết người là phạm pháp, đại ca, để chúng ta làm trâu làm ngựa cho ngài, chúng ta từ nay về sau chính là chó săn trung thành nhất của ngài, cho dù ngài bảo chúng ta giết người, chúng ta cũng sẽ không nháy mắt một cái!
Đồng thời Lý đội trưởng thề độc trong lòng. Ta cũng không tin ngươi cả đời đều sẽ thuận buồm xuôi gió, đợi lúc ông đây tìm được cơ hội, ông nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết.
Nhìn đám người trước mắt không ngừng cầu khẩn, nhưng kỳ thực trong lòng đều tràn ngập ác ý, Cao Bằng đột nhiên cười,
- Ngươi tên là gì?
- Ta là Lý Phương Húc, bốn phương phương, mặt trời mới mọc húc.
Trên mặt Lý đội trưởng nặn ra nụ cười.
- Lý đội trưởng, các ngươi tại sao phải giết những con Hồng Thủy Viên này?
Lý đội trưởng sững sờ một chút. Người này là vì bọn Hồng Thủy Viên này mới nhằm vào bọn họ? Cmn có bị bệnh không! Chỉ vì một đám khỉ!
- Bởi vì Nhị tiểu thư Chu gia nuôi dưỡng Hắc Kim Báo thích ăn nội tạng, đặc biệt là trái tim của Hồng Thủy Viên, cho nên ở trong thành thu mua với giá cao. Bằng không chúng ta cũng sẽ không chuyên môn tới săn những con khỉ này, chúng cũng không đáng tiền.
Lý đội trưởng nhỏ giọng nói.
Thì ra là thế.
Cao Bằng gật đầu, coi như đã hiểu rõ nguyên nhân. Nếu không xử lý tốt nguồn cơn, lúc đó không có Lý đội trưởng cũng sẽ có Chu đội trưởng, Vương đội trưởng,... Tre già măng mọc tới đây.
- A Ngốc, chính ngươi xem rồi xử lý đi, chúng ta đi bờ sông đợi ngươi.
Cao Bằng dặn dò A Ngốc, sau đó vỗ vỗ đầu A Ban, ý bảo A Ban rời đi.
Sắc mặt Lý đội trưởng xám trắng,
- Ngươi không thể như vậy! Chuyện gì ta cũng báo cho ngươi, ngươi không giữ lời hứa!
Cao Bằng lắc đầu,
- Lý đội trưởng, ngươi đã là người trưởng thành, ngươi nên biết trong thế giới người trưởng thành không nói đúng sai, nói đúng sai đều là trẻ con.
Ánh mắt Lý đội trưởng đầu tiên là tuyệt vọng, sau đó là thù hận, cuối cùng là tràn đầy oán độc.
A Ngốc không có trực tiếp động thủ, mà là vẫy tay, ý bảo nhóm Hồng Thủy Viên ở trên cây xung quanh xuống đây.
Nhóm Hồng Thủy Viên ngươi xem ta ta xem ngươi, do dự thật lâu, cuối cùng có hai con Hồng Thủy Viên gan lớn từ trên cây nhảy xuống, cẩn thận từng li từng tí đến gần A Ngốc.
A Ngốc đưa súng săn của những người này đập thành mảnh vỡ, dùng ngón tay chỉ về phía đám người đang bị tơ nhện cố định vào mặt đất, phát ra vài đạo chỉ lệnh.
Sau đó A Ngốc cũng không quay đầu lại mà rời đi. Nó đã không phải vương của tộc đàn này nữa, con đường tương lai là phụ thuộc vào chính bọn nó.
Đợi A Ngốc đi xa, những con Hồng Thủy Viên này ngươi xem ta, ta xem ngươi. Sau một khoảng ngắn ngủi yên tĩnh, mấy con Hồng Thủy Viên lúc trước bị súng săn kích thương kìm nén không được, mặt lộ vẻ hung tướng, nhe răng trợn mắt đến gần bọn người Lý đội trưởng. . .
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com