- Chít chít chít!
Khi Văn Bảo Thử vừa thấy khối ngọc này thì lập tức không nhịn được nhào tới.
Bốp! Cao Bằng duỗi hai ngón ra tay kẹp lấy cái đuôi của nó.
Xem ra bảo bối hấp dẫn Văn Bảo Thử chính là cái này.
Cao Bằng lấy A Xuẩn từ trên đầu xuống, sau đó bỏ khối ngọc này vào trong không gian tùy thân của nó.
Giờ đây thể tích không gian tùy thân của A Xuẩn khoảng chừng bằng một cái nhà trệt nhỏ.
Bỏ một khối ngọc vào hiển nhiên rất nhẹ nhàng.
- Chúng ta về trước đi.
Khối ngọc này chắc chắn là một bảo bối!
Lần này Văn Bảo Thử đúng là đã lập được đại công.
...
Quay về Trường An, Cao Bằng tập trung quan sát miếng bạch ngọc đặt ở trên bàn.
【Tên vật phẩm】: Xương #^**%#$&.
Cao Bằng:
- …
Mẹ nó! Tại sao thứ đồ chơi này cũng có loạn mã chứ!
Cao Bằng không biết nên nói như thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đống loạn mã kể từ khi phát hiện ra năng lực của mình.
Chuyện này tương đối lúng túng, cũng không biết có phải là năng lực của mình có thể tiếp tục cường hóa nữa hay không.
Cao Bằng gãi gãi đầu, nhưng nói thế nào thì đây cũng là một bảo bối.
Điều này không có gì nghi ngờ.
Dù là căn cứ vào phản ứng của Văn bảo Thử hay thuộc tính của nó mà mình không thể nhìn rõ, tất cả đều chứng minh thứ này không hề đơn giản.
Mà nếu như hắn không nhìn lầm, đằng trước loạn mã còn có một chữ “xương”.
Điều này nói rõ suy đoán lúc trước của hắn là hoàn toàn chính xác, đây đúng là một đoạn xương.
Bằng không thì để cho A Ngốc thử xem có thể gắn đoạn xương này lên người không? Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
A Ngốc nhặt đoạn xương lên khua tay mấy lần. Đoạn xương này rất dài, cũng tương đối nhẵn nhụi, để đâu cũng không quá phù hợp.
Cuối cùng, nó quyết định đặt đoạn xương trước ngực mình, giống như một miếng giáp che ngực.
Đặt đoạn xương ở ngoài không vừa lắm.
Nghĩ nghĩ một lát, A Ngốc lấy xương của mình ra rồi ấn đoạn xương kia vào.
Hai đầu xương vừa chạm vào nhau, chỗ nứt gãy đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, đồng thời toát ra rất nhiều khói trắng.
- Rống!
A Ngốc gào thét, quỳ một chân xuống đất, dường như phù văn quỷ dị trên đoạn xương bạch ngọc đã sống lại.
Ầm ầm!
Lôi đình cuồng bạo xé nát hư không.
Dường như có vô số tiếng lôi đình nổ vang bên tai Cao Bằng, nhưng khi hắn cẩn thận lắng nghe lại không thấy gì.
Hư và thực giao hòa tỏa ra hào quang chưa từng thấy.
Trong thoáng chốc Cao Bằng nhìn thấy một con cự thú màu đen khổng lồ đang ngửa mặt lên trời gào thét, đôi cánh to lớn như đám mây che khuất bầu trời giáng xuống.
Che kín cả bầu trời, tinh quang óng ánh.
Ánh sao là màu đỏ thẫm, bầu trời đỏ che khuất bầu trời.
Sau một khắc, bầu trời màu đỏ sụp xuống, con cự thú thu hai cánh lại, tựa như hai đám mây đen áp xuống đỉnh đầu.
Dị tướng xuất hiện, cuối cùng dần dần biến mất.
A Ngốc ném miếng xương bạch ngọc trước ngực xuống đất.
A Ngốc chống hai tay xuống, trên hai cánh tay tráng kiện loé lên mấy đạo hoa văn phức tạp rồi biến mất.
Cao Bằng nhíu mày. Nếu hắn nhìn không lầm thì mấy đạo hoa văn này giống y như đúc một đạo hoa văn nào đó trên khúc xương.
- A Ngốc, bây giờ ngươi có thấy chỗ nào không thoải mái không?
A Ngốc lắc đầu, nghi hoặc đáp:
- Không có!
Dứt lời, nó lắc lắc cánh tay, vẫn rất tốt.
Cao Bằng xem xét khung số liệu của A Ngốc. Ở cột năng lực quái vật, phía dưới cùng có thêm một loại năng lực nữa.
【 Chưởng khống Ám viêm lv2】
Có thêm một năng lực nữa.
Được Cao Bằng nhắc nhở, A Ngốc thử thi triển năng lực này. Mới đầu nó còn có chút lúng túng, sau đó liền trôi chảy giống như bản năng.
Một ngọn lửa màu đỏ sậm hiện lên trong lòng bàn tay A Ngốc, sau đó bao phủ toàn bộ cánh tay nó.
Trong hoả diễm, A Ngốc tựa như ác ma hàng lâm nhân gian.
Kỳ lạ là hoả diễm này không thể thiêu đốt thứ gì, áo bào đen khoác trên người nó bị lửa bao trùm nhưng lại không hề bị cháy.
Thu hồi năng lực lại, Cao Bằng trầm tư nhìn cục xương này, tựa như đang nhìn một con gà mái biết đẻ trứng.
…
Ngoài thành Trường An, một cái bóng chậm rãi tiến lại gần.
- Có thứ gì đó đang đến gần!
- Nhanh ngăn cản!
- Không ổn, quái vật kia đang tăng tốc!
Binh sĩ trực trong trạm gác phòng vệ ngoài thành Trường An lớn tiếng nói.
Sau đó, từ trong trạm gác có mấy người lính chạy ra, ai nấy đều cầm vũ khí. Trong rừng cây bên cạnh, trên bầu trời đều có ngự thú theo ra.
Con quái vật đang chậm rãi tới gần ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút rồi giơ tay phải lên.
Cánh tay phải sáng lấp lánh óng ánh tựa như một pho tượng tinh mỹ nhất thế giới.
Nó hơi ép xuống một chút, trong hư không sinh ra một đoàn khí thể, lấy lòng bàn tay làm trung tâm tỏa ra bốn phương tám hướng.
Tất cả cây lớn xung quanh đều bị ép đổ rạp xuống mặt đất.
Phía trước trạm gác tựa như bị một nắm đấm vô hình đập trúng, sụp đổ vỡ tan tành.
Tất cả mọi người, tất cả ngự thú đều chết sạch!
Thu cánh tay phải lại, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời mây, rồi lại cúi đầu tiếp tục bước lên trước.
- Ông…..
Cảnh giới cảnh báo vang vọng khắp khu phía đông của căn cứ Trường An.
Trên bầu trời, máy bay trực thăng, máy bay chiến đấu liên tiếp bay qua.
Đồng thời, từ các cơ quan mật, các phòng thí nghiệm không ngừng có người đi nhanh về phía thành đông.
Một vài cường giả ngự sử trong dân gian cũng dồn dập nhận điều động.
- Rầm rầm rầm.
Cánh cửa phòng khách sạn Cao Bằng ở bị đập ầm ầm.
Mở cửa, hai vị mặc đồng phục cảnh sát ngưng trọng nói với hắn:
- Anh là Cao Bằng tiên sinh phải không?
- Là tôi, làm sao thế? Hẳn là tôi không phạm tội chứ?
Cao Bằng nhíu mày.
- Thành Trường An báo động năm sao, tất cả ngự sử trong thành đều phải vô điều kiện tiếp nhận chính phủ mộ binh.
Một người lấy một quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra.
Cao Bằng cũng nhớ là có chính sách này, chỉ là trước kia hắn không phải ngự sử, cho nên không chú ý lắm đến phương diện này.
- Chờ một lát, tôi thu dọn chút đồ rồi đi ngay.
Nửa giờ sau, trên tường thành phía đông khu căn cứ Trường An, Cao Bằng híp mắt nhìn ra xa.
Cuối đường chân trời, một bóng đen đang càng ngày càng tới gần.
Cả người nó cao mười mét, hình dáng giống người, toàn thân óng ánh lấp lánh giống như làm bằng pha lê hoặc là thuỷ tinh.
Nhưng nhìn lại thì nó không được trong suốt như thuỷ tinh. Có thể mơ hồ cảm giác thấy bên trong thân thể con quái vật này có màu sắc rực rỡ lộng lẫy.
Loại cảm giác này làm Cao Bằng cảm thấy có chút quen thuộc, giống như… giống như kết tinh ở dưới đáy hố sâu kia.
【Tên quái vật】: Hạch Năng Bạo Quân (phóng xạ biến dị thể)
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Sử thi
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 46
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Thổ.
【Năng lực quái vật】: Thân thể cứng rắn level 3, Kháng nguyên tố level 3, Chưởng khống trọng lực level 4.
【Đặc tính quái vật】: Hạch năng chi tâm (sa hạch bị lây nhiễm bức xạ hạt nhân dẫn đến biến dị, để thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn đã sinh ra năng lực hấp thụ năng lượng hạt nhân)
Hiệu quả ① hiệu quả bị động: Có thể hấp thụ bức xạ hạt nhân chuyển hóa thành năng lượng bản thân.
Hiệu quả ② hiệu quả chủ động: Kích hoạt năng lượng hạt nhân sẽ tăng cường tố chất thân thể trong thời gian ngắn.
【Nhược điểm quái vật】: Dù thân thể trở nên cứng rắn, nhưng cũng làm cho cơ thể trở nên yếu ớt hơn.
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Sa Mạc Bạo Quân chịu đựng nhiệt độ cực hạn và lây nhiễm phóng xạ dẫn đến biến dị.
Năng lực của Sa Mạc Bạo Quân hoàn toàn thay đổi. Vì đã bị lây nhiễm phóng xạ hạt nhân, thậm chí ngay cả năng lực bên trong đặc tính quái vật cũng đã hoàn toàn thay đổi, không biết là tốt hay xấu.
Dù lực phòng ngự được tăng cường, cũng tăng cả kháng nguyên tố, nhưng tốc độ lành vết thương chưa chắc đã nhanh hơn trước khi xảy ra biến dị. Mà loại năng lượng hạt nhân này… chỉ sợ không phổ biến bằng hạt cát.
Kim Thần bay ngang qua bầu trời, đề phòng nhìn Hạch Năng Bạo Quân bên dưới.
Hạch Năng Bạo Quân ngẩng đầu, nó nhận ra Kim Thần.
Lại nhìn về phía thành Trường An, sâu trong hốc mắt có hoả diễm thiêu đốt!
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com