Nước nơi này vẫn quá ít, Ngạc Vương trốn vào chỗ sâu trong đầm lầy vì nước ở đó càng nhiều, Tiểu Diễm muốn đốt sôi cũng càng khó, hơn nữa càng lợi cho nó tác chiến.
Tiểu Diễm kêu một tiếng thật dài rồi đuổi theo.
Nhìn hai con thú một trước một sau chạy về phía tây, Cao Bằng thu hồi ánh mắt.
Cái tên này. . .
Trên thực tế, thuộc tính của con Ngạc Vương này cũng không tính lợi hại, ngay cả năng lực Lv4 cũng đều không có, có thể nói cho dù con Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Ngạc Vương này ở trong đồng cấp Lĩnh Chủ cũng thuộc về một đám yếu kém nhất kia.
Kỳ thật thuộc tính ban đầu của Tiểu Diễm cũng không lợi hại bao nhiêu, cho dù có thăng cấp đến Lĩnh Chủ cũng chỉ trở thành một Lĩnh Chủ có phẩm chất Phổ Thông mà thôi. Nhưng sau khi được Cao Bằng bồi dưỡng thì Tiểu Diễm đã không ngừng tiến hóa, vì thế giữa nó và Ngạc Vương mới có thể chênh lệch càng lúc càng lớn như vậy.
- Vèo!
Ngạc Vương vẫn luôn chạy trốn đột nhiên ngẩng đầu, trong cổ họng phun ra một cái thủy nhận trường tiên thon dài như trăng non! Thủy nhận xoay tròn bộc phát ra tốc độ mạnh mẽ gấp mấy lần so với ban đầu, Phong nguyên tố trong không khí tụ lại ở hai bên thủy nhận khiến tốc độ của nó càng nhanh hơn.
Không khí bị một roi này quất nổ tung, phát ra một tiếng vút giòn tan, dường như một đạo hồ quang điện màu lam xẹt qua hư không!
Thân thể Tiểu Diễm nhẹ nhàng nhoáng lên tránh thoát đạo thủy nhận này, nhưng trong lúc thủy nhận sượt qua vai nó thì bỗng nhiên đổi hướng, một roi này quất lên trên cánh của nó lưu lại một vết thương thon dài.
Từng viên huyết châu nóng hổi nhỏ xuống từ vết thương.
Tiểu Diễm lảo đảo một cái suýt nữa ngã từ không trung xuống.
Nhưng sau khi bị tổn thương lần này, Tiểu Diễm càng thêm chú ý tránh né công kích của Ngạc Vương, sau đó Ngạc Vương nhiều lần phun ra thủy nhận trường tiên đều bị nó tránh thoát đi.
- Ngươi yên tâm Cao Bằng, xưa nay ta chưa bao giờ ngã hai lần cùng một chỗ cả!
Tiểu Diễm thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
Lúc này Tiểu Diễm chỉ cảm thấy chính mình thật sự rất thành thục, giống như một người cha già đang trấn an con trai mình vậy.
Ài, đã nói là đừng lo lắng cho ta rồi. Cao Bằng cũng thật là, cứ luôn luôn lo lắng cho ta như thế.
- Ta nhất định có thể đánh bại con cá sấu đó! Năm đó mẹ của ta cũng vì bảo vệ ta nên mới bị nó cắn trúng, ta tuyệt đối sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai! Lần này ta nhất định phải thiêu chết nó báo thù cho mẹ của ta!
Ngạc Vương đang lủi vào chỗ sâu trong đàm lầy chạy trốn thì đột nhiên dừng bước.
Trên bầu trời, Tiểu Diễm vẫn luôn không ngừng nện hỏa cầu lên cái lưng đau của nó, nó cảm giác lưng của mình đã sắp không thuộc về mình nữa. Đau rát, hiện tại cũng có chút mất cảm giác.
Nước trong đầm lầy không sâu, nơi sâu nhất cũng chỉ chừng ba bốn mét, căn bản không che lấp được thân thể to lớn của Ngạc Vương.
Ngạc Vương lộn mấy vòng trong đầm lầy, nó còn chưa kịp thở một hơi thì bên tai đã truyền đến âm thanh hỏa diễm thiêu đốt.
Sâu trong mắt Ngạc Vương chợt lóe qua một tia hung ác, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Lập tức quay đầu phóng tới vị trí ban đầu.
- Ngạc vương, ngươi muốn làm gì?
Tiền Ô Lượng trông thấy ngạc vương đột nhiên quay đầu chạy về, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia dự cảm bất tường.
Chờ chút. . . Chẳng lẽ.
Vừa muốn mở miệng đã trễ.
Ngạc Vương đột nhiên bổ nhào về phía trước, dường như một đám mây đen nghìn nghịt bao phủ xuống. Đồng thời con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Diễm trên đỉnh đầu, chỉ cần ngươi dám xuống thì ta sẽ nhào tới, lần này tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội chạy thoát!
Trong miệng vô cùng tanh hôi, thứ mùi tanh hôi đến tột cùng kia khiến Cao Bằng không nhịn được phải bóp mũi lại.
- Không tốt, Ngạc Vương cẩn thận, bên cạnh hắn còn có ngự thú cấp Lĩnh Chủ khác! Ngươi đừng công kích hắn.
Tiền Ô Lượng biến sắc, không nghĩ tới Ngạc Vương vậy mà lại quay sang công kích Cao Bằng, điều này khiến hắn hồn phi phách tán.
Sắc mặt đám người Tiền gia ở một bên quan sát càng thêm trắng bệch, Tiền Thiếu Vũ cau chặt lông mày, có hơi do dự không biết có nên ra tay ngăn cản bọn họ chiến đấu hay không.
Hơn nữa con ngự thú này của nhị cữu có hơi. . . quá rồi.
Vốn chính là đơn đấu một đối một công bằng, chạy tới công kích Ngự Sử như thế thì quá đáng rồi.
Tiền Thiếu Vũ cũng không quá coi trọng loại hành vi này.
Được Tiền Ô Lượng nhắc nhở, Ngạc Vương đang nhào tới đột nhiên thu lại hai phần lực. Đồng thời gắt gao nhìn chòng chọc mấy con ngự thú bên cạnh Cao Bằng.
Gần như ngay lúc đó A Ngốc hừ lạnh một tiếng, thân hình bất ngờ bùng lên như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ!
Đầu gối chân trái cong lại, chân phải duỗi ra.
Hung hăng đá lên người Ngạc Vương!
Ngạc Vương vừa xông tới lập tức bị một cước này đạp trở về, nó mượn luồng lực này cực kì quả quyết quay đầu bước đi.
Lẽ ra Ngạc Vương chuẩn bị công kích Ngự Sử rồi dụ dỗ con hạc ở đỉnh đầu kia xuống, không nghĩ tới người nọ vậy mà lại không chỉ có một con Lĩnh Chủ.
Lần này Ngạc Vương bị thiệt thòi nên đã quyết định chạy trốn.
Tiểu Diễm đuổi theo, không chết thề không bỏ qua.
Thua.
Chiến đấu đến trình độ này thì ai thắng ai thua vừa nhìn qua là biết ngay.
Động tác của con cá sấu này rất nhanh nhẹn, hơn nữa lực bộc phát lại rất mạnh mẽ, tiềm lực không tệ.
Cao Bằng lắc đầu, vừa nhìn thân ảnh Tiểu Diễm nơi xa vừa suy nghĩ.
Tiền Thiếu Vũ yên lặng đi về phía Tiền Ô Lượng, đến sau lưng Tiền Ô Lượng liền lên tiếng gọi,
- Nhị cữu.
Thân hình Tiền Ô Lượng hơi khựng lại, quay đầu nhìn cháu trai của mình. Hơn nửa ngày sau mới nhíu mày lại, sau đó lại giãn lông mày ra,
- Yên tâm đi, ta thua chính là thua.
Nói xong câu đó Tiền Ô Lượng như trút được gánh nặng, sau đó quay người nhanh chân rời khỏi.
Về phần Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Ngạc Vương trốn vào sâu trong đầm lầy thì Tiền Ô Lượng đã từ bỏ.
Nhị cữu còn phối hợp hơn so với trong tưởng tượng, Tiền Thiếu Vũ phát hiện chuyện này còn dễ xử lý hơn rất nhiều so với dự liệu lúc đầu.
Hơn nữa, trong những ngày qua một số người Tiền gia vốn thân cận với nhị cữu cũng đã dần dần nghe theo sự quản lý của mẹ. Mặc dù Tiền gia trải qua một ít cản trở, nhưng đã càng ngưng tụ hơn so với trước đó. Tiền Thiếu Vũ yên lặng thầm nghĩ.
Một chỗ sân nhỏ trong Tiền gia, Tiền Ô Lượng về đến nhà không lâu đột nhiên ngã xuống đất không ngừng hộc máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tiền Thiếu Vũ nhìn thấy trạng thái của nhị cữu liền hiểu, chỉ sợ từ hôm nay trở đi căn cứ Giang Nam không còn Ngạc Vương nữa.
. . .
- Thiếu đổng, đây là đồ vật mà người Tiền gia muốn đưa cho ngài, xin ngài xem qua.
Trần Kỳ cung kính đưa một phong thư cho Cao Bằng, nói với Cao Bằng với vẻ kính nể.
Không biết từ lúc nào kết quả trận chiến đã truyền ra bên ngoài rồi bị người ta vẽ thành các phiên bản.
Nhưng mặc kệ phiên bản nào thì cũng là tình tiết thần hạc một chân của Cao Bằng đại phát thần uy trấn áp ngạc vương.
Ở trong căn cứ Giang Nam này, tạm thời thanh danh Cao Bằng đã đạt đến một đỉnh cao mới.
Cao Bằng nhận lấy đồ vật từ trong tay Trần Kỳ. Phía trên cùng là một lá thư xin lỗi của Tiền Thanh Duyên gia chủ Tiền gia, nội dung đầy vẻ thành khẩn tràn ngập áy náy, tỏ vẻ bọn họ cũng không hề biết quan hệ mâu thuẫn lúc trước giữa Ngạc Vương và ngự thú của Cao Bằng. Đồng thời để tỏ lòng áy náy bọn họ bằng lòng cắt nhường toàn bộ đầm lầy Ngạc Linh cho tập đoàn Nam Thiên, hơn nữa còn bao gồm cả tộc nhân của Tiểu Diễm cũng đều được đóng gói đưa tới. Tiếp đó còn bồi thường một số tiền lớn cho Cao Bằng nữa.
Cuối cùng còn mịt mờ trưng cầu ý kiến Cao Bằng. Nếu như Cao Bằng thật sự cần. . . bọn họ cũng có thể đưa Tiền Ô Lượng đến chỗ Cao Bằng mặc cho hắn xử lý. Đương nhiên, những lời này là mang theo ngữ khí trưng cầu ý kiến, bản thân bọn họ tình nguyện bồi thường một số tiền lớn cũng không muốn đưa tộc nhân ra ngoài. Dù sao bản thân Tiền Ô Lượng cũng là cao tầng quan trọng của Tiền gia, dù cho địa vị hôm nay hạ xuống không ít vì mất đi ngự thú Lĩnh Chủ thì hắn vẫn như cũ là thành viên hạch tâm của Tiền gia.
Dùng một câu cũ rích mà nói, dù cho hắn có bất tranh khí như thế nào đi nữa, lại hỗn trướng ra sao thì cũng là huyết mạch Tiền gia.
Nhận lấy phong thư này, Cao Bằng cũng nâng bút tự tay viết một bức thư để Trần Kỳ mang về.
Giữa hắn và Tiền gia cũng không có mâu thuẫn nào khác, chuyện này chỉ là ân oán cá nhân giữa hai ngự thú mà thôi, hiện tại ân oán đã được giải quyết, Cao Bằng sẽ không níu lấy bím tóc người khác không thả.
Cao Bằng sẽ nhận lấy đầm lầy Ngạc Linh, nhưng hắn sẽ thanh toán tiền thù lao coi như mua lại từ trong tay Tiền gia . Còn số tiền đền bù mà Tiền gia tặng cho kia Cao Bằng cũng không lấy một xu, sẽ trả hết lại cho Tiền gia.
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com