Hô. . .
Hô. . .
Ta tên Dormand, cuối cùng ta cũng sống sót.
Người đàn ông da đen ngồi phệt trên mặt đất, bộ ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt vẫn còn tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Một con vịt màu vàng không lông chỉ cao không đến bắp chân con quái vật lông đỏ kia thế mà lại đang là kẻ truy sát, cuối cùng còn nhảy dựng lên cưỡi lên cổ nó, một quyền lại một quyền đánh xuống.
Sau khi chạy thêm được mấy bước thì tốc độ của quái vật lông đỏ càng ngày càng chậm, cuối cùng ầm một tiếng té ngã trên đất.
- Cái gì, trời ạ, ta thế mà còn sống. Cảm tạ trời đất, cám ơn tổ mẫu ở trên thiên đường đã phù hộ.
Một người da đen bên cạnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ ngực vui mừng.
Đây là thổ dân bản địa?
Cao Bằng có chút chấn kinh, không ngờ mình có thể nhìn thấy một thổ dân còn sống sờ sờ.
Không phải tiểu Tịch Sư nói nhân tộc ở thế giới Hắc Vụ này đều trốn đi hết rồi sao,
- Này, không phải ngươi nói thế giới Hắc Vụ không có Nhân tộc sao, vậy họ là cái gì?
Đại Tử không biết vì cái gì vụng trộm chạy đến nằm sấp sau lưng Cao Bằng, vẻ mặt cười lạnh,
- Ngay cả Cao Bằng cũng dám lừa! Ta biết con sư tử nhà ngươi đúng là có ý đồ xấu mà.
- Đại Tử nói đúng.
Tiểu Diễm cũng đúng lúc bồi thêm một câu.
Sau đó vui vẻ chạy đến bên cạnh tìm một chỗ ngồi xổm xuống, một bộ ngồi xem trò hay.
- Mấy người này không phải là người của thế giới Hắc Vụ.
Tịch Sư bình tĩnh nói.
- Dù cách xa như vậy nhưng ta vẫn có thể ngửi được hương vị trên người bọn họ cùng loại với hương vị trên người của ngươi. Nói một cách khác, bọn họ và ngươi đến từ cùng một thế giới.
Cao Bằng sửng sốt, đến từ cùng một thế giới! ?
Chuyện này… làm sao có thể?
Cửa mê cung ở đây đã được phong tỏa hết sức nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không cách nào ra vào. Càng đừng nói đây là một đám người da đen, đặc thù rõ ràng như vậy, trừ khi tất cả đám người kia đều mù lòa.
- Vậy cũng chỉ có một khả năng khác.
Vẻ mặt tiểu Tịch Sư nghiêm lại.
- Vết nứt không gian kết nối với thế giới Hắc Vụ không chỉ có duy nhất ở mê cung này.
Nghe được câu nói của tiểu Tịch Sư, thần sắc Cao Bằng hơi động, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Chẳng lẽ là vết nứt không gian ở Lusaka Châu Phi sao.
Cao Bằng híp mắt lại, nghĩ đến khả năng này.
Khoảng cách từ Châu Phi đến khu Hoa Hạ ước chừng hơn vạn dặm, đây là khoảng cách trước khi xảy ra tai biến.
Sau tai biến thể tích của trái đất trở nên lớn hơn, khoảng cách của hai lục địa cũng trở nên càng xa, chí ít cũng có mấy vạn cây số.
Nhưng mà khoảng cách giữa hai vết nứt không gian ngược lại không nhất định xa như vậy, có khả năng khoảng cách giữa hai vết nứt không gian ở Lusaka và hoang vu mê cung không quá xa. Nếu là vậy. . .
Hai mắt Cao Bằng sáng lên, có lẽ có thể thông qua hai vết nứt không gian này tiến hành một con đường mậu dịch!
Kể từ sau khi xảy ra tai biến, do khoảng cách quá xa nên giao lưu giữa các châu lục ngày càng trở nên thưa thớt, cho dù có cũng phần lớn là thông qua kênh tín hiệu để giao lưu.
Hơn nữa hoạt động vượt đại khu dần dần trở thành đặc quyền của các Ngự Sử cấp cao, dân chúng bình thường muốn đi đến các châu lục khác gần như là một ước muốn xa vời. Tự nhiên trở thành hạn chế không nhỏ cho mậu dịch.
Nhưng nếu như khoảng cách hai đạo vết nứt không gian ở bên thế giới Hắc Vụ này không quá xa thì có thể kiến tạo một con đường mậu dịch thương mại.
Sản phẩm của tập đoàn Nam Thiên sẽ có thể đi đến Châu Phi xa xôi. . .
Không nghĩ tới lần ra ngoài này lại có thể thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.
Cao Bằng nhìn về phía mấy người da đen này, trong lúc vô tình ánh mắt cũng trở nên hòa ái dễ gần.
- Mấy người anh em, các ngươi có bị thương không?
Trong miệng Cao Bằng tuôn ra một câu anh ngữ hết sức lưu loát.
Vốn mấy người da đen còn tưởng rằng Cao Bằng là người bản địa của thế giới này, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của Cao Bằng thì trên mặt bọn họ đồng loạt hiện lên dấu "? ? ?"
- Cái gì, trời ạ, chẳng lẽ Anh ngữ là ngôn ngữ thông dụng của toàn vũ trụ sao.
Một người da đen thấp giọng kinh hô.
Mấy người da đen này hết sức kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Khuôn mặt Cao Bằng giật giật, không chỉ Anh ngữ, ta còn biết nói Hán ngữ đấy.
Sau khi cứu đám người này Cao Bằng lại hỏi thăm bọn họ đến từ đâu, biết được cách mê cung một ngàn cây số có một khu phế tích thành thị, ở bên trong khu phế tích này cũng có một vết nứt không gian.
Cái vết nứt không gian kia thông hướng căn cứ Lusaka.
Một ngàn cây số, Cao Bằng trầm ngâm. Khoảng cách này không tính là gần, nhưng cũng không tính quá xa —— chí ít nếu so với khoảng cách mấy vạn cây số trên trái đất thì phải gọi là khá gần.
Có thể đợi sau khi ra khỏi sơn mạch Hắc Phượng lại nghĩ biện pháp mở một đầu thông đạo hướng tới Lusaka.
Nhóm người này trước khi đi còn liên tục cảm ơn với Cao Bằng. Đồng thời cũng nói với hắn, nếu có cơ hội nhất định phải tới Lusaka tìm bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ chiêu đãi thật tốt.
- Ngươi có biết bên kia có một khu phế tích thành thị? Gần đó có quái vật nào lợi hại không?
- Biết chứ, trước kia bên đó là thành phố của nhân loại, nhưng về sau bị bỏ hoang. Nếu như ngươi muốn mở một con đường thông hướng bên kia thì cũng không tính khó khăn, ven đường không có bao nhiêu quái vật lợi hại. Khu vực gần chúng ta cũng chỉ có sơn mạch Hắc Phượng và Huyết Nha Hồ là có quái vật tương đối lợi hại, hai chỗ hung địa này đều không nằm ở phương hướng kia.
- Còn nữa, hoang vu mê cung kỳ thật cũng là một hung địa.
Hàn Sương Tịch Sư đắc ý nói.
Đương nhiên những người kia cũng không phải đồ ngốc, nếu như gần đó có hung địa thì sao bọn họ có thể xây dựng thành phố ở đó được.
Cao Bằng yên lặng gật đầu, người gian không phá. Sư sinh đã gian nan như vậy, Cao Bằng cũng không vạch trần nó.
Cao Bằng lại tiến lên thu lấy thi thể của Mê Cung Giám Sát Giả đang nằm trên đất vào trong không gian của A Xuẩn, cũng không thể lãng phí được.
Không gian tùy thân của A Xuẩn hiện nay chí ít cũng có ba bốn trăm mét khối, có thể so với một cái nhà kho nhỏ, chứa một thi thể tự nhiên là thừa sức.
Bước ra khỏi mê cung, sơn mạch Hắc Phượng nằm cách lối ra mê cung tầm 1000 cây số về phía bắc.
Phía bắc mê cung là một mảnh bình nguyên hoang vu, bên trên bình nguyên mọc đầy những loại cỏ màu trắng. Mỗi một cây cỏ đều cao hai mét, gió nhẹ thổi tới, sóng cỏ cuồn cuộn.
Xuyên qua bãi cỏ, tựa như có rất nhiều lưỡi dao sắc bén ma sát với làn da.
- Rống rống ~
Bãi cỏ phía trước xao động, tựa hồ có thứ gì đó đang nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ.
- Đại Tử.
Cao Bằng ra lệnh cho Đại Tử phóng thích quầng sáng Lĩnh Chủ.
Thông thường thì Lĩnh Chủ là sẽ không tùy tiện phóng thích quầng sáng Lĩnh Chủ ra, bởi vì phóng thích quầng sáng Lĩnh Chủ cũng cần tiêu hao năng lượng nguyên tố trong thân thể để duy trì.
Nhưng có đôi khi Lĩnh Chủ vì cảnh cáo những quái vật khác sẽ phóng thích quầng sáng ra ngoài.
Quầng sáng màu tím sẫm nhuộm lên cây cỏ xung quanh phạm vi bán kính trăm mét vuông, cỏ màu trắng bị bao phủ bên trong phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Trong không khí tràn ngập Lôi nguyên tố mỏng manh.
Cảm giác được khí tức cấp Lĩnh Chủ, tất cả các quái vật xung quanh đều dồn dập bỏ trốn, từ đó cũng tránh khỏi không ít tranh đấu không cần thiết.
Chi chi chi.
Văn Bảo Thử hưng phấn ngửi tới ngửi lui trên mặt đất, cái mũi kề sát mặt đất không ngừng run rẩy.
Một lát sau liền ngậm lấy một mẩu gỗ màu đỏ, chạy tới chạy lui trước mặt Cao Bằng.
Trong chốc lát đi qua lại biến mất không thấy, chờ khi nó trở về thì trong miệng ngậm đã ngậm lấy một viên đá màu vàng.
Một đường hướng bắc, thời gian ba ngày chớp mắt trôi qua.
Xuyên qua bãi cỏ màu trắng trên bình nguyên, lại vượt qua rất nhiều sông suối, một tòa sơn mạch màu đen hiện lên ở đường chân trời.
Núi non chập chùng kéo dài, rộng lớn tựa như một đầu hắc long đang phủ phục ở trên mặt đất không thấy đầu đuôi.
Từ phía xa nhìn lên đỉnh sơn mạch, một tầng lửa đỏ mỏng manh chầm chậm thiêu đốt, nhìn qua giống như một tòa Hỏa Diệm Sơn.
Có lẽ đây chính là lý do nó được gọi là sơn mạch Hắc Phượng.
- Ta chỉ biết loại trái cây kia sinh trưởng ở sơn mạch Hắc Phượng, cụ thể ở nơi nào ta cũng không rõ ràng.
Hàn Sương Tịch Sư tiếc nuối chép miệng.
- Không có việc gì, thổ dân của dãy núi chắc chắn sẽ biết.
Cao Bằng cười ha ha.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com