Ở bên kia, ba người da đen may mắn trốn thoát được cùng với ngự thú của họ rốt cục cũng về tới phế tích thành thị. Mặc dù họ thường xuyên thấy việc sinh tử, nhưng trên đường nhìn thấy từng người bạn hay nói hay cười biến thành những thi thể lạnh lẽo, loại cảm giác chênh lệch cực mạnh như thế này để cho những người này luôn trầm mặc trên suốt quãng đường còn lại.
Trên xe để vài bộ thi thể được quấn bằng vải, dù cho thi thể đã bị hàn băng làm đông lại nhưng vẫn tản ra chút tanh tưởi.
- Lần này có thể sống sót thật đúng là may mắn.
Một người da đen trong đó nói ra.
- Không ngờ tới ở khu Hoa Hạ này cũng có Ngự Sử lợi hại như thế, khu Châu Phi của chúng ta chắc không có Ngự Sử nào lợi hại như vậy đâu.
Người da đen này hơi nhíu mày, sau đó lại thở dài.
- Sư Vương Congo cũng không lợi hại bằng hắn sao?
Một người da đen khác cũng có chút giật mình.
- Coi như Sư Vương cũng không nhất định là đối thủ của nó.
Ánh mắt Jason đầy phức tạp.
- Nhưng mà cũng không phải là không có thu hoạch.
Dường như Jason nghĩ tới điều gì. Chờ tới khi thương lộ này được mở rộng, các loại đặc sản và tiền bạc của khu Hoa Hạ thông qua nó liên tục được vận chuyển về bên kia, phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho đại ca biết mới được, để cho đại ca chuẩn bị sẵn sàng.
Jason đột nhiên chú ý tới người đồng bạn đến từ Zimbabwe đang ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói,
- Tài phú của thương lộ này quá lớn, Hắc Hoan chúng tôi ăn không nổi, mà nếu chỉ có mỗi Zimbabwe các người ra mặt cũng dễ bị lên án. Không bằng chúng ta hợp tác đi?
- Đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Người da đen đến từ Zimbabwe nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Đợi đến khi Jason dời tầm mắt khỏi nơi này, người da đen mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi hắn vẫn một mực lo lắng Jason có thể giết người diệt khẩu để độc chiếm thương lộ này, nhưng mà chuyện vẫn còn tốt, không có xảy ra tình huống xấu nhất mà hắn đang nghĩ tới.
…
- Anh bạn nhỏ, cậu yên tâm đi, chúng ta đảm bảo không hề có ác ý.
Dưới chân sơn mạch Hắc Phượng, một đám ngự thú đứng thành nửa vòng tròn bao vây một con quái vật có hình dạng giống như con rùa đen.
Cao Bằng rất thân thiết đi lên trước ngồi xổm ở bên cạnh con quái vật rùa đen kia, gõ lên lớp vỏ cứng rắn phát ra tiếng cạch cạch giòn vang.
Kim Ti Lục Quy rút đầu vào trong mai rùa, hai con mắt đen nhánh từ trong khe hở cảnh giác nhìn về phía Cao Bằng.
- Chúng ta thật không có ác ý, thúc thúc chỉ là muốn tìm ngươi hỏi một vấn đề.
Cao Bằng cố gắng biểu đạt thiện ý.
Đại Tử ở bên cạnh đảm nhiệm chân chó quan phiên dịch, hai cái kìm ở bên miệng liên tục đóng mở, giương nanh múa vuốt.
Kim Ti Lục Quy thờ ơ, mặc cho đám người trước mắt này nói ba hoa chích chòe, nước miếng văng đầy đất nó vẫn bền lòng vững dạ.
Nó cũng không phải những con rùa nhỏ bé mới bước chân vào đời, nó là một lão rùa gặp qua sóng to gió lớn, đã hiểu hết ảo diệu của “Nhẫn tự quyết”.
Tiểu Hoàng ở bên cạnh nghe đến buồn ngủ, sau khi ngáp một cái nó không nhịn được nữa đi lên phía trước đạp vào mai rùa một đạp, làm cho nó lăn lộn một vòng trên mặt đất. Cái bụng trắng như tuyết ngửa lên trời, giống như một con lật đật đang lăn lộn tại chỗ.
- Cái con rùa thèm ăn đòn này, muốn chết hả? Lão đại nhà ta đang hỏi chuyện ngươi đó!
Tiểu Hoàng hùng hổ dùng một quyền đánh lên mai rùa, bịch một tiếng, nện cho Kim Ti Lục Quy hoảng loạn.
Cái con vịt này tại sao lại hung dữ như vậy chứ.
- Ai ~ Tiểu Hoàng, đừng như vậy mà.
Cao Bằng giáo dục Tiểu Hoàng.
- Chúng ta là người tốt, sao có thể một lời không hợp liền động tay động chân đánh người được.
- Cao Bằng, tên này không nể mặt ngươi, chính là không cho Tiểu Hoàng ta mặt mũi! Không cho Tiểu Hoàng ta mặt mũi...
Tiểu Hoàng hừ hừ hai tiếng.
- Ài, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, tính tình người anh em này của ta luôn nóng nảy như vậy, có đôi khi tới ta cũng không hẳn là quản được nó.
Cao Bằng thở dài.
- Chúng ta chỉ muốn muốn tìm ngươi nghe ngóng một chuyện, ngươi biết ở chỗ nào trong sơn mạch Hắc Phượng có trái cây ngụy trang không. Nó chính là một loại quả mọc ở trên cây, có màu trắng, trên vỏ quả có nhiều chấm đen nhỏ, sau khi ăn thì thể tích sẽ thu nhỏ trong một khoảng thời gian.
- …
Sau một thời gian ngắn, từ trong mai rùa truyền tới âm thanh xì xào.
- Cao Bằng Cao Bằng, nó nói ở một dãy núi phía đông sơn mạch Hắc Phượng đã gặp qua loại trái cây này, leo qua năm ngọn núi liền có thể tìm tới.
Đại Tử hưng phấn nói.
- Nếu đã chỉ đường rồi vậy thuận tiện mang nó theo đi.
Cao Bằng cười tủm tỉm nói.
Nghe Đại Tử thuật lại, Kim Ti Lục Quy có chút mờ mịt lắc đầu.
- …
- Dẫn bọn ta tới phía đông sơn mạch.
Cao Bằng leo lên trên mai Kim Ti Lục Quy.
- Ta biết đã chủ nhân trong núi lớn đều rất nhiệt tình hiếu khách.
Hàn Sương Tịch Sư cùng nhảy tới, Đại Tử cũng không cam chịu yếu thế bò lên trên mai rùa.
Qua một hồi lâu từ trong mai rùa thò ra một cái chân sợ hãi rụt rè, cẩn thận từng li từng tí giẫm giẫm lên mặt đất, sau đó hai cái chân, ba cái chân… cuối cùng là một cái đầu thò ra, Nó xoay đầu ba trăm sáu mươi độ nhìn ngó xung quanh, cho tới khi thấy đám người Cao Bằng ngồi trên lưng mình thì nhịn không được phát sầu, ngũ quan ủy khuất vo thành một nắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đắng chát.
Nếu như không phải đánh không lại đám người kia. . .
- Chờ ngươi dẫn chúng ta đi qua bên đó thì cái này chính là của ngươi.
Cao Bằng lấy một viên tinh hạch quái vật cấp Thủ Lĩnh từ trong không gian của A Xuẩn quơ qua quơ lại trước mặt Kim Ti Lục Quy.
Dường như bị tinh hạch mê hoặc, hoặc là bị khuất phục dưới dâm uy của người nào đó. Sau khi xác nhận phương hướng thì Kim Ti Lục Quy vung vẩy bốn cái chân ngắn phi nước đại qua đó. Bây giờ nó muốn chạy thật nhanh để đưa tiễn đám ôn thần này tới nơi chúng muốn tới.
Có quái vật bản thổ Kim Ti Lục Quy dẫn đường, ven đường nó đều tránh đi lãnh địa của các loại quái vật nguy hiểm, rẽ ngang rẽ dọc trong núi lớn, mãi cho đến khi sắc trời dần tối rốt cục nó cũng dừng bước lại.
Trước mặt là một tòa núi lớn đen kịt, trên đó có đầy những cây đại thụ cũng một màu đen kịt. Đại thụ đen kịt rậm rạp chằng chịt, màu đỏ rực của ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa ngọn núi làm nó giống như một cái miệng lớn dính đầy máu của một con quái vật.
Xì xào…
Kim Ti Lục Quy lắc đầu dừng bước lại.
- Nó nói loại quả kia ở trên núi, nhưng mà trên núi có quái vật rất hung, nó không dám tiến vào.
Đại Tử phiên dịch lại.
Cao Bằng đưa tinh hạch quái vật cấp Thủ Lĩnh cho Kim Ti Lục Quy, sau đó mang theo ngự thú vào núi.
Kim Ti Lục Quy nuốt tinh hạch vào trong bụng liền xoay người chạy mất, bây giờ nó chỉ muốn tránh khỏi đám ôn thần này càng xa càng tốt.
Ánh sáng trong rừng không được tốt lắm, cành lá rậm rạp ngăn cản phần lớn ánh mặt trời, mà bây giờ là chiều tối nên tầm nhìn lại càng giảm hơn nữa.
- Tiểu Diễm, ngươi đi lên bầu trời nhìn xem, giúp chúng ta đề phòng bốn phía.
Cao Bằng cho Tiểu Diễm bay lên không trung giám sát bốn phía.
Tiểu Diễm gật đầu, khẽ kêu một tiếng bay lên không trung.
…
Đến gần đỉnh núi có một vách đá, trên vách đá dựng đứng có vài cây đại thụ đặc biệt mọc trên đó. Lá cây là màu lam hiếm thấy, phía trên đó lẻ tẻ mọc ra mấy trái cây màu trắng.
Từ phía xa nhìn lại trên vách đá dựng đứng phủ đầy "Trùng động", từng cái hang động đen kịt quỷ dị mọc ở trên vách đá dựng đứng, hang động thâm thúy sâu không lường được.
Đột nhiên trong một hang động bay ra một con quái vật màu trắng, cao khoảng một mét. Nhìn sơ qua thì thấy chân nó giống như của một loại sinh vật giáp xác phức tạp, nhưng hành động lại rất linh hoạt. Từ bề ngoài nhìn vào thì nó có cùng kết cấu với bọ ngựa, nhưng mà lại cồng kềnh hơn so với bọ ngựa, chi dưới vô cùng cường tráng.
Bay đến một gốc cây gần đó lấy xuống một viên trái cây màu trắng bỏ vào miệng say sưa nhấm nuốt.
Sau đó thể tích nó giống như được bơm hơi, rất nhanh đã biến thành một con quái vật cao tới mười mét, vui vẻ nhảy nhót tới lui trên đỉnh núi.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com