A Ngốc trở lại Thiên Khê Chi Địa, một đám thuộc hạ sau lưng nó đều run lẩy bẩy không dám quấy rầy lúc lão đại suy nghĩ, những kẻ trước đây dám làm như vậy đều bị vùi vào trong đất rồi.
A Ngốc nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu điểm danh:
- Tàn Ngọc Ma U Linh, Lục Vĩ Thiên Hồ Khô Lâu, Thạch Sơn Tượng Khô Lâu...
Nó tổng cộng gọi tên mười tám con quái vật....
- Các ngươi ra khỏi hàng.
Mười tám con quái vật ra khỏi hàng đều là vong linh có vẻ ngoài vô cùng hung ác, nhưng vào lúc này tất cả lại có vẻ lo lắng không yên, giống như đang chờ tiếp nhận xét xử cho số mệnh của mình.
A Ngốc nâng tay phải lên:
- Nếu ta phải về thì những vong linh này ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa...
Năm ngón tay nó chợt khép lại, trong không trung phát ra một tiếng nổ nhỏ.
Phanh.
m thanh này rất nhỏ, chẳng khác nào tiếng một bé trai khẽ chép miệng.
Cùng lúc đó, vô số vong linh trong phạm vi mười nghìn dặm của Thiên Khê Chi Địa đều bị giết chết.
Một lượng lớn Vong Linh Diễm bay lên trên không hội tụ thành vài dòng suối màu trắng từ các hướng tiến vào trong đầu của A Ngốc.
Ầm ầm ầm…
Hốc mắt của A Ngốc gần như bị Vong Linh Diễm màu trắng lấp đầy, khóe mắt có ánh lửa tràn ra.
Vong Linh Diễm là vật dẫn của linh hồn lực, cũng là vật dẫn thuận lợi cho đám quái vật hệ vong linh hấp thu nhất.
Cơ thể A Ngốc rung lên khiến bộ xương phát ra những tiếng kêu rắc rắc.
Sau khi đã ép được linh hồn lực cuồng bạo xuống, A Ngốc khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng mà Vong Linh Diễm trong hốc mắt càng mạnh hơn, khí tức trên người nó cũng sâu không lường được.
Mười tám vong linh tránh được một kiếp đều thở phào nhẹ nhõm rồi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt chúng đều là sự vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
...
Hoang Vu Mê Cung.
Từ sau khi Lusaka xảy ra chuyện, việc khai phá ở Hoang Vu Mê Cung bên này đã bị ngừng lại.
Dù sao cũng không ai biết con quái vật trên Vương cấp kia có thể đột nhiên chạy tới phá hỏng hay không, nhưng các phương tiện xây dựng trong giai đoạn đầu vẫn chưa dỡ bỏ. Hơn nữa việc dò xét bên ngoài Hoang Vu Mê Cung vẫn được tiếp tục, đồng thời đang cố gắng hết sức không ảnh hưởng tới việc thu thập thực vật và bắt quái vật ở khu vực gần đó vận chuyển về Hoa Hạ.
Đây là một vết nứt không gian có tính vĩnh cửu duy nhất được phát hiện trong khu Hoa Hạ hiện nay, nó có giá trị rất lớn nên tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho dù biết là có nguy hiểm đi chăng nữa.
- Báo cáo bộ chỉ huy, tôi là trinh sát viên số 1156, có quái vật đang tới gần từ khu vực phía bắc, có quái vật đang đến gần từ khu vực phía bắc! Mức độ nguy hiểm…
Điều tra viên nhìn ngự thú bên cạnh đã sợ tới mức co quắp thì hít sâu một hơi:
- Mức độ nguy hiểm cấp cao nhất!
Bộ chỉ huy không dám chậm trễ, giống như chim sợ cành cong, lập tức điều ra ngự thú và phi cơ trinh sát không người lái từ trong căn cứ bay lên không trung để điều tra.
Một đám quái vật vong linh xuất hiện ở phía cuối tầm nhìn trên bình nguyên cằn cỗi.
Cho dù trong những vong linh này có rất nhiều quái vật còn chưa từng thấy qua, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ dữ tợn bên ngoài thôi đã có thể nhìn ra bọn chúng tuyệt đối không dễ chọc.
Ảnh chụp của đám vong linh này được dần báo cáo lên trên, khi tới một cấp bậc nào đó thì nhận được câu trả lời.
- Hủy bỏ cảnh báo, khôi phục lại giám thị cấp hai.
Giám thị cấp hai là giám thị bình thường, ngoại trừ ngự thú của quân khu thì các ngự thú khác ở bên trong phạm vi tầm mắt đều sẽ bị giám thị bình thường.
A Ngốc đi tới bên ngoài mê cung, phía trên sớm đã có người nhận được mệnh lệnh mở cửa lớn.
Lối ra vào duy nhất của Hoang Vu Mê Cung đã được lắp một cửa sắt dày nặng, ở trên vách ngoài của cửa lớn có dây leo ngụy trang. Bình thường người bên trong căn cứ ra vào đều thông qua cửa nhỏ, rất ít khi mở cửa lớn.
Nhưng sáng hôm nay, phía dưới lại nhận được mệnh lệnh mở cửa lớn ra.
Binh sĩ chịu trách nhiệm mở cửa đứng ở sau cửa đối diện với A Ngốc.
A Ngốc rất kiên trì, không hề sốt ruột.
Binh sĩ rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu.
Một con sói bạch cốt rất lớn, cao tới năm mét đi qua bên cạnh binh sĩ này.
Hơi thở nặng nề thổi qua trên mặt anh ta...
Khi mười tám con vong linh cấp Lĩnh Chủ theo A Ngốc đến, Hoang Vu Mê Cung hoàn toàn im ắng.
Tất cả ngự thú đều nằm rạp trên mặt đất, một vài con ngự thú bình thường hiếu động còn cụp đuôi hoặc căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.
- Hổ mập, ngươi làm sao vậy?
Nữ binh nhìn thấy lông trên người ngự thú của mình dựng đứng, vừa run rẩy vừa nhìn về phía đông thì hơi đau lòng an ủi.
Bình thường, con ngự thú này của mình rất to gan, gần như không sợ gì cả. Nàng rất khó tưởng tượng được có ngày nó lại bị dọa thành như vậy.
Sau đó nàng đã hiểu, có một bộ khô lâu màu vàng sậm đi qua, hai gai xương bên vai uốn lượn về phía sau đầu giống như vương miện, ngoài ra có rất nhiều quái vật với hình dáng khổng lồ đi theo phía sau nó. Nhưng dù những quái vật này có dáng vẻ lớn hơn, dữ tợn hơn, nhưng chẳng biết tại sao nữ binh lại có cảm giác những quái vật này cộng lại cũng không phải là đối thủ của bộ khô lâu màu vàng sậm đi đầu.
Các vong linh đều lặng lẽ đi theo sau lưng A Ngốc.
Đối với những vong linh này, đám người và những ngự thú trong mê cung chỉ là một bầy kiến hôi, chẳng có gì đáng để chúng nó chú ý.
Trong lúc lơ đãng, khí thế chúng phát ra làm cho các sinh linh xung quanh cảm thấy khủng hoảng.
Mười tám con vong linh đi theo sau lưng A Ngốc đều là cấp Lĩnh Chủ, con yếu nhất cũng không kém hơn Mê Cung Giám Sát Giả thủ lĩnh trước đây.
Nhóm bọn chúng cho dù ở trong cấp Lĩnh Chủ cũng là tồn tại cao cấp nhất.
Tại khu vực trung tâm của Hoang Vu Mê Cung có một vết nứt không gian với đường kính mười mét đứng sừng sững.
Xuyên qua vết nứt không gian là khu Bách Nghiệp
Kính Bốc Huyền Quy đột nhiên thò đầu nhìn về phía cửa lớn.
- Rùa của ta... Đây là quái vật gì, nhìn hình dáng rất hung dữ.
Kính Bốc Huyền Quy không nhịn được khẽ thì thầm.
Bích Giáp Thủy Tổ Ngạc đang lăn lộn trong bùn nhão bỗng ngẩng đầu, miệng cá sấu hết đóng lại mở.
Các ngự thú đang chơi đùa cũng dừng động tác, đây là phản ứng theo bản năng.
Giác quan thứ sáu đã khiến chúng nhận thấy được có sinh vật nguy hiểm đang đến gần.
- Chủ nhân, ta đã về rồi.
Dao động linh hồn vô hình xuyên qua không gian, vô cùng ngang ngược giống như quân lâm thiên hạ. Đây cũng không phải là do A Ngốc cố ý gây ra, mà trong khoảng thời gian này A Ngốc thống lĩnh mấy triệu vong linh tự nhiên hình thành khí tức của kẻ đứng đầu, ngay cả bản thân nó cũng không hề nhận thấy sự thay đổi của mình.
Tiểu Ngân Long hừ lạnh một tiếng có chút bất mãn. Mặc dù biết đối phương không kém, nhưng nó vẫn quật cường phát ra long uy muốn tranh đấu với A Ngốc một hồi.
A Ngốc dừng lại một chút nhưng không để ý đến sự khiêu khích trong hồ.
Dù sao ở đây cũng là nhà của chủ nhân, nếu như xảy ra mâu thuẫn thì sẽ làm cho chủ nhân không vui.
A Ngốc không tiếp chiêu khiến làm khí tức của Tiểu Ngân Long rơi vào khoảng không, giống như đánh một quyền vào trong không khí làm cho nó có cảm giác bất lực.
- Cha, cha.
Một cái bóng nhỏ bé từ ngôi nhà trên cây nhảy xuống hoạt bát chạy về phía A Ngốc.
- A, đây là con gái của chúa tể sao?
Ánh mắt mấy vong linh đứng sau lưng A Ngốc lập tức sáng lên, cúi đầu muốn xem thử chúa tể nhỏ có bộ đáng như thế nào. Khi chúng nó vừa cúi đầu thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của A Ngốc.
Đám vong linh với hình thù kỳ quái này cười ngượng ngùng rồi lùi lại một trăm mét.
- A Ngốc, ngươi trở về rồi sao. Ngươi ở bên ngoài có quen không?
Cao Bằng ra ngoài đón A Ngốc.
- Cảm ơn chủ nhân đã quan tâm. A Ngốc vẫn luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, tùy thời đợi chủ nhân sai bảo!
A Ngốc trầm giọng nói.
Cao Bằng nhìn về phía khung số liệu của A Ngốc, đẳng cấp đã lên tới cấp 59 rồi.
Tốc độ thăng cấp này khiến Cao Bằng cũng chỉ có thể có thể cảm khái.
- Ngươi đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta vào phòng lại nói tiếp.
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com