- Chủ nhân lại bị ám sát sao.
A Ngốc ngồi ở trên sô pha sửng sốt, sau đó giọng điệu trầm xuống:
- Tiểu Hoàng, Tiểu Diễm, Đại Tử! Khi ta không ở bên cạnh chủ nhân các người đã bảo vệ chủ nhân như thế sao?
Giọng nói của A Ngốc khàn khàn lại lạnh lùng, Vong Linh Diễm trong hốc mắt dao động mạnh đã chứng tỏ lúc này nó không bình tĩnh. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Tịch Sư nằm trên mặt đất liếc nhìn A Ngốc, cảm giác gáy mình ớn lạnh.
Bộ xương khô này cho nó cảm giác càng lúc càng nguy hiểm, bây giờ chắc hẳn đã đề thăng đến Vương cấp, nhưng nó lại có ảo giác như nhìn thấy quái vật Hoàng cấp vậy.
Nhất định là ảo giác rồi, làm sao có thể như vậy được. Nó nhớ thời gian trước bộ xương khô này vẫn chỉ là cấp Lĩnh Chủ. Cho dù có nâng cao nhanh mấy đi nữa cũng sẽ không thể lên tới Hoàng cấp trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Chỉ là khí thế trên người A Ngốc vẫn khiến cho nó cảm thấy không được thoải mái, khẽ dịch người.
- Mấy con quái vật đó đã bị ta đánh chết rồi.
Đại Tử cãi lại:
- Cao Bằng không bị thương.
- Ừ, ngươi phải thấy may mắn là chủ nhân không bị thương, nếu không ta thật sự sẽ nghĩ xem có nên để ngươi bảo vệ chủ nhân nữa không.
Giọng nói của A Ngốc nặng nề.
Đại Tử hừ một tiếng nhưng lười cãi lại. Nó không muốn cãi nhau với A Ngốc nên ngẩng đầu lên, cái cổ hất lên thật cao. Bầu trời trên đầu vẫn xanh như vậy, tên lùn A Ngốc này căn bản không nhìn thấy mặt của mình.
- A Ngốc, lần này chúng ta sẽ ra biển.
- Tất cả đều nghe theo chủ nhân căn dặn.
- Chúng ta sẽ đi tới khu Nghê Hồng. Ta nghe nói sau tai biến, khu Nghê Hồng bên kia có Bách Quỷ Dạ Hành, truyền thuyết thần thoại của bọn họ nói là có tám triệu thần. Chúng ta đi xem những thần đó thế nào.
Những ngự thú ở khu Nghê Hồng có không ít là “Thần” trong những câu truyện truyền thuyết thần thoại của bọn họ. Sau đó, có học giả nghiên cứu ở khu Nghê Hồng phát hiện ra những ngự thú này rất giống với thần trong truyện thần thoại xưa, đều là do động vật trong khu vực địa phương biến dị thành.
Trên thực tế, không chỉ ở khu Nghê Hồng, người ở các khu vực trên toàn thế giới phát hiện động vật ở địa phương của bọn họ đều có hai phương hướng tiến hóa.
Một loại trong đó chính là những thần thú, mãnh thú trong câu chuyện truyền thuyết thần thoại của bọn họ.
Một loại phương hướng tiến hóa khác lại tiến hóa thành quái vật từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua, cho dù tìm ở trong sách cổ cũng không thấy có tài liệu nào từng nhắc tới.
So sánh với loại trước, loại sau không chỉ giới hạn ở trong khu vực nào đó mà còn xuất hiện ở trên cả thế giới. Ví dụ như loại quái vật chưa được biết tới xuất hiện ở khu Nghê Hồng, ở khu Hoa Hạ cũng thấy.
Hai điều này hoàn toàn không theo quy luật nào, làm cho học giả cảm thấy không thể tin nổi. Bởi vì cho dù ở một nước có diện tích rất nhỏ, số người ít cũng có người phát hiện ra quái vật tồn tại ở trong truyện thần thoại nào đó của bọn họ.
Có học giả gọi loại hiện tượng này là hiện tượng lây nhiễm trong khu vực, cũng là vấn đề bây giờ không thể giải quyết được.
Cao Bằng dẫn theo bọn A Ngốc, Tịch Sư, A Xuẩn, còn có nhóm vong linh thuộc hạ được A Ngốc dẫn từ thế giới Hắc Vụ tới, bọn họ lại bước lên con đường đi về phía đông. Nói đi là đi, hắn trực tiếp lên đường trong ngày hôm đó.
- Không ngờ Cao Bằng lại không dẫn ta theo.
Chờ tới khi Đại Tử kịp phản ứng thì Cao Bằng đã rời đi rồi.
Sau một thời gian bế quan tu luyện, A Xuẩn đã thành công thăng cấp biến thành một con sứa lớn với đường kính hai mét. Nhưng nó là sứa nên có khả năng co dãn rất lớn, cho nên vẫn có thể thu nhỏ thể tích, nhìn từ phía xa thì thể tích của nó trước sau không chênh lệch bao nhiêu.
Mấy lần ra ngoài không mang theo A Xuẩn bên người khiến Cao Bằng thấy rất bất tiện.
Bất luận là đi xa hay ra ngoài làm chuyện gì khác đều rất bất tiện. Cao Bằng đã nếm thử ngon ngọt từ không gian tùy thân thì làm sao có thể nào chịu được khổ sở khi cả ngày mang theo ba lô, hành lý lớn chứ.
- Ta cho ngươi biết, ngươi nhốt ta lâu như vậy, không có năm chai nước hoa quả thì đừng mong có thể dỗ được ta.
A Xuẩn lên án, thể hiện sự tức giận của mình.
Lúc này Cao Bằng đang ngồi ở phần cổ của một con Phi Long khô lâu hai cánh, nơi đây là phần bằng phẳng nhất. A Ngốc còn đặc biệt lắp thêm ở chỗ này một cái ghế da, cho Cao Bằng có thể ngồi thoải mái ở phía trên.
Cao Bằng bất đắc dĩ:
- Không phải ta vừa cho ngươi mười bình nước trái cây sao, vậy ngươi trả lại cho ta đi. Bản thân ngươi giữ lại năm bình thôi, không cho phép lén giấu nhiều như vậy nữa.
A Xuẩn:
- ???
A Xuẩn có chút sửng sốt, sau đó ngồi im ở trên đầu Cao Bằng, giả vờ làm gì cũng không hỏi tới.
Khoảng thời gian trước, Cao Bằng nhốt A Xuẩn ở trong phòng là vì tốc độ thăng cấp của nó quá chậm. Điều này không phải là vì phẩm chất của nó, mà vì nó - quá lười.
Vừa ngu ngốc lại lười biếng, chắc chắn là nói về nó.
Lại nói tiếp, Cao Bằng cũng không biết nên nói thế nào về con sứa lười biếng này nữa. Đại Tử có kém thế nào đi nữa, nhưng ham muốn được trở nên mạnh mẽ vẫn rất lớn... Ừ, chỉ là thỉnh thoảng len lén lười biếng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi hắn chấp nhận được.
Nhưng A Xuẩn lại khác! Mỗi ngày nó đều lười biếng, chỉ có thỉnh thoảng mới tu luyện một chút thôi.
Cao Bằng cảm thấy có thể mình đã đặt nhầm tên cho nó rồi. Hắn không nên gọi nó là A Xuẩn mà phải gọi nó là A Lười mới thích hợp.
- A Lười, lấy giúp ta cái chăn ra...
Cao Bằng nói lỡ miệng.
A Xuẩn tức giận:
- Ngay cả tên ta mà ngươi cũng gọi nhầm được, ta là A Xuẩn. Ta không có lười biếng!
Cao Bằng cười ha ha:
- Đúng vậy, ngươi không lười biếng, ngươi chỉ hơi ngốc thôi.
A Xuẩn tức giận móc một cái chăn từ trong không gian ra ném lên trên mặt của Cao Bằng.
- Cho ngươi.
Cao Bằng đắp cái chăn ở trên đùi để cản gió lạnh từ phía trước thổi tới.
Cả đường đi chịu cảnh màn trời chiếu đất, bình thường mệt mỏi thì hạ xuống nghỉ tạm một lúc. Nhưng với vong linh mà nói mệt nhọc như thế này cũng không tính là gì.
Cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều ở trên lưng vong linh. Tổng cộng có tám con vong linh có thể bay. Mà loại vong linh biết bay có thể trở thành Lĩnh Chủ khi còn sống đều có hình dáng không nhỏ, bởi vậy cũng có thể chở hết.
Bọn họ một đường đi về hướng đông. Sau khi bay hai tuần thì Cao Bằng nhìn thấy biển, bọn họ lại bay thêm bốn ngày vượt qua biển mới nhìn thấy một đại lục mới.
Nơi đây hẳn là khu Nghê Hồng.
Bờ biển là một mảnh đá ngầm, mạch nước ngầm dưới mặt biển màu đen cuộn trào mãnh liệt. Trên vách đá cao chót vót có rất nhiều ốc yêu màu trắng, từ phía xa nhìn lại giống như rất nhiều cái u mọc ở trên vách đá.
- Chủ nhân, phía dưới có người, có cần bắt vài người qua hỏi đường không?
A Ngốc đột nhiên nói.
Cao Bằng nghe A Ngốc nhắc nhở mới lấy bịt mắt ra rồi nghiêng đầu liếc nhìn.
Ở trong khe trên vách đá có hai ngư dân đang trốn, sợ hãi len lén quan sát đám vong linh bay qua đỉnh đầu.
Cao Bằng trầm ngâm. Tìm một dân địa phương ở khu Nghê Hồng hỏi đường thì chắc chắn tốt hơn so với mình xông loạn khắp nơi giống như con ruồi không đầu. Hơn nữa để tránh bị lộ tung tích, mình vẫn phải khống chế mấy người này trước.
Hắn lập tức ra lệnh cho hạ từ trên không trung xuống.
Nhìn thấy đám ngự thú vong linh bốc lên hắc vụ kia đang bay qua đỉnh đầu mình thì chợt hạ xuống, ngư dân trốn ở bên trong hang sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Đi ra.
Giọng nói của A Ngốc thông qua sóng dao động linh hồn truyền vào trong đầu của mấy ngư dân này.
Bọn họ hơi sửng sốt nhìn xung quanh, muốn tìm phương hướng giọng nói truyền tới.
Nhưng ngoại trừ bộ xương khô kia ra, bọn họ không thấy có vật gì khác.
Sau đó trải qua nhiều lần xác nhận, bọn họ mới run lẩy bẩy đi ra.
- Đại nhân có yêu cầu gì, xin cứ việc căn dặn.
Người ngư dân quỳ trên mặt đất run rẩy nói.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com