Người ở trên lưng Giao Long kia run rẩy một cái, lau lau con mắt.
Âm thanh tiếng người đang thảo luận dần dần nhỏ đi, toàn bộ quay đầu mang thần sắc ngưng trọng nhìn về phía A Ban.
- Đây là ngự thú của cháu ngoại ta, rất đáng yêu nghe lời, nó tên là A Ban.
Kỷ Hàn Vũ giới thiệu với đám người sau lưng.
Rất đáng yêu? Ha ha.
Đám người kia vô lực độc miệng, đồng thời nơi đáy lòng điên cuồng gào thét, không phải nói đẳng cấp tối cao ở tổ địa chỉ có ngự thú Vương cấp sao, đây là thứ đồ chơi gì! ? Đồ chơi gì đây! ! !
- Ông ngoại đã trở về.
Cao Bằng đã mang theo Hàn Sương Tịch Sư, A Ngốc, Trảm Long Thiên Chương và một đám thuộc hạ Vong Linh Vương cấp đứng ở trên bãi cỏ nghênh tiếp ông ngoại.
Trên người Cao Bằng mặc chiếc áo khoác màu trắng, bên trong mặc một chiếc áo len màu nâu, bên dưới mặc chiếc quần jean ống đứng màu xanh đậm, nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, trên gương mặt mỉm cười ôn hòa.
Bạch Dần từ trên lưng Bạch Ác Giao Long nhảy xuống, hắn bị chấn kinh bởi vẻ bề ngoài của Cao Bằng. Tại sao có thể có người đẹp trai như vậy.
- Rống.
Bạch Ác Giao Long phát ra tiếng rống cảnh cáo, tràn ngập địch ý nhìn về phía A Ngốc, đồng thời thông qua huyết khế phát ra lời nhắc nhở cho chủ nhân nó:
- Chủ nhân, đầu khô lâu này vô cùng nguy hiểm!
Đồng tử Bạch Ác Giao Long dựng thẳng thành một cây châm, toàn thân lân phiến cẩn thận khép kín, long trảo kéo ra vết cào trên mặt đất, cái đuôi bất an nhẹ nhàng lay động.
Nụ cười trên mặt Bạch Dần nghẹn lại, nghe thấy lời nhắc từ ngự thú của mình cũng quay sang nhìn về phía A Ngốc.
A Ngốc mặc áo choàng màu đen, nhưng mà lớp áo choàng trên đầu rủ xuống hai vai lộ ra chiếc đầu lâu màu ám kim. Hai gai sương sắc bén uốn cong tạo thành hình vương miện, hồn diễm màu trắng lẳng lặng thiêu đốt trong hốc mắt, khí chất bá đạo tự do hiển lộ ra ngoài.
Tuy rằng không biết con quái vật này có đẳng cấp và phẩm chất cụ thể là gì, nhưng mà chỉ nhìn bề ngoài liền biết không tầm thường.
- Nghe nói người ở tổ địa toàn bộ đều là Thánh Thể, có thể không bị hạn chế số lượng ngự thú ký kết huyết khế, quả nhiên là thật. . .
Có người hâm mộ lẩm bẩm nói.
- Dựa vào cái gì lại không công bằng như vậy, chúng ta đều chỉ có thể ký kết với một đầu ngự thú, trừ khi đầu ngự thú này tử vong mới có thể ký kết với ngự thú mới.
- Thật quá bất công, thật sự hâm mộ bọn họ có thể ký kết với nhiều ngự thú như vậy.
- Các ngươi nói xem, lí do tổ tiên vẫn luôn hi vọng bộ lạc có thể trở lại tổ địa không phải chính là ở tổ địa có thể khiến cho chúng ta có cơ hội ký kết với nhiều ngự thú hơn.
Có người đột nhiên nói.
Tựa hồ biết đám người Kỷ Hàn Vũ nghe không hiểu bọn họ nói chuyện, cho nên bọn họ nói chuyện lớn tiếng mà không hề che lấp.
Trước đó bọn họ giao tiếp với Kỷ Hàn Vũ đều là thông qua ngự thú để trao đổi, ngự thú so sánh với nhân loại thật sự không có chênh lệch lớn như vậy. Theo đẳng cấp đề cao, trên cơ bản cũng có thể nghe hiểu đồng loại nói chuyện, cái này dường như là loại bản năng bẩm sinh nào đó của bọn chúng.
Cao Bằng không thay đổi nét mặt. Tuy rằng hắn cũng nghe không hiểu, nhưng mà một chút từ ngữ mấu chốt thì vẫn hiểu được. Ví dụ những từ như ngự thú, hâm mộ, tử vong.
Dựa theo việc linh hồn bản thân đạt được phản hồi càng ngày càng mạnh, Cao Bằng cũng phát hiện trí nhớ và năng lực học tập của mình cũng tăng theo. Hắn vốn học rất giỏi, hiện tại học tập ngôn ngữ thượng cổ tự nhiên cũng không tính khó khăn, hiện tại đã học được một hai trăm từ ngữ cơ sở.
- Ông ngoại, bọn họ là. . .
Cao Bằng nhìn đám người sau lưng ông ngoại nghi ngờ nói.
- Bọn họ là người của thượng cổ bộ lạc.
Kỷ Hàn Vũ mở miệng nói.
- Đám người này giống như bị mắc bệnh tâm thần, cứ như một đám cao da chó bám lấy ta.
Tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng mà do dự một chút cuối cùng Kỷ Hàn Vũ vẫn không nói ra.
- Cháu có thể không biết đến thượng cổ bộ lạc, kỳ thật trước đây bọn họ cũng là người trên trái đất chúng ta, chỉ là về sau rời khỏi nơi này. Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị trở về, thực lực bọn họ rất mạnh, những tộc nhân đã trở về trái đất chỉ là những người rất yếu.
- Cháu biết, đoạn thời gian trước cháu đã gặp bốn người của thượng cổ bộ lạc ở khu Nghê Hồng.
Cao Bằng nhỏ giọng nói.
Kỷ Hàn Vũ nhíu lông mày lại, cùng cháu ngoại liếc nhìn nhau.
Cao Bằng sắc mặt như thường:
- Giết hai tên, bắt sống hai tên, cháu đã tìm được vài chuyên gia văn tự cổ đại về đây, hiện tại bắt đầu học tập thượng cổ văn tự từ bọn họ.
Kỷ Hàn Vũ vui mừng gật đầu, cảm thấy cháu ngoại của mình thật biết nhìn xa.
- Đúng, lúc học tập thượng cổ văn tự tốt nhất nên tách hai người kia ra, định kỳ kiểm tra tiến độ, như vậy cũng có thể tránh bọn họ thông đồng nói sai chữ. Nếu như phát hiện có sự sai khác trong văn kiện mà bọn họ dạy dỗ, lập tức cho bọn họ một chút giáo huấn.
Kỷ Hàn Vũ dạy bảo Cao Bằng.
Cao Bằng khiêm tốn gật đầu, vui vẻ học tập.
- Ông ngoại, cháu chuẩn bị học xong ngôn ngữ bộ lạc sau đó sẽ đi tới thế giới Hắc Vụ.
Cao Bằng nói với ông ngoại.
Kỷ Hàn Vũ chần chờ trong chốc lát,
- Cháu đi thế giới Hắc Vụ. . . Chỗ đó không an toàn, nghe nói còn có quái vật Hoàng cấp quanh quẩn tụ tập ở gần cửa ra vào, cũng không biết đã rời khỏi nơi đó chưa.
Cao Bằng lắc đầu,
- Vấn đề nhỏ thôi, A Ngốc đã là Vương cấp đỉnh phong, chỉ cần đi vào thế giới Hắc Vụ là lập tức có thể tấn thăng Hoàng cấp.
Ngưng một chút, Cao Bằng nói tiếp:
- Hơn nữa mục tiêu của chúng ta quá rõ ràng. Tuy rằng phần lớn nhân loại đều có chỉ số thông minh bình thường, nhưng trong cánh rừng lớn chắc chắn sẽ có người có chỉ số thông minh đột biến, cháu cũng muốn đi thế giới Hắc Vụ tránh đầu gió, hơn nữa có thể nhảy ra khỏi cục diện này.
Cao Bằng còn có tầng ý nghĩ sâu hơn, hắn không muốn làm Đại Ma Vương, không ngừng nghỉ tiếp nhận dũng giả khiêu chiến —— nhất là phía sau những dũng giả này còn có một đoàn lão gia gia.
Trái đất áp chế đẳng cấp là bảo hộ cũng là hạn chế, chờ đợi ở trái đất Cao Bằng sẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở trong bố cục.
Cho nên Cao Bằng muốn nhảy ra ngoài, trước hết định hướng một mục tiêu nhỏ là xưng bá thế giới Hắc Vụ đi.
Những bộ lạc này ưa thích phái cường giả thế hệ trẻ tuổi trong tộc tiến nhập trái đất, tựa như một đám người dùng bàn tay sau màn muốn thao túng đại cục.
Cao Bằng muốn nhảy ra ngoài bàn cờ, đợi về sau có cơ hội cũng đi theo đánh cờ.
Kỷ Hàn Vũ như có điều suy nghĩ, đột nhiên cười nói:
- Đi đi, lão nhân ta già rồi, thế giới này cần người tuổi trẻ như cháu đi xông xáo. Bảo trì mạnh dạn đi đầu là một chuyện tốt.
- Ông ngoại, ông cũng đi ra cùng cháu đi. Hiện tại tập đoàn Nam Thiên coi như đã có lực lượng, không có chúng ta cũng đủ để tự bảo vệ mình.
- Không cần đâu, cái tập đoàn này là lão già ta lưu lại cho cháu, sao có thể tùy tiện ném ở lại. Cháu cứ yên tâm ra ngoài xông xáo đi, cái nhà này tạm thời ta bảo hộ thay cháu!
. . .
Sau đó nói chuyện cùng ông ngoại, Cao Bằng mới biết được đám người kia đến từ bộ lạc Bạch Long.
Nghe giọng điệu của bọn hắn hiển nhiên cực kỳ kiêu ngạo tự hào đối với bộ lạc nhà mình.
Ban đêm ở trên bàn tiệc, sau khi uống mấy bình Tiểu Bạch vào bụng, Bạch Dần sắc mặt phiếm hồng ợ một tiếng, quay đầu cầm chặt tay Cao Bằng:
- Ta thật hâm mộ các ngươi đó. Vừa không có nguy hiểm, vừa có thể uống rượu dễ uống, lại còn có thể ăn đồ ăn ngon như vậy.
Bạch Dần nói xong liền thở dài, mí mắt cụp xuống, đặt mông ngồi ở băng ghế dưới mặt đất. Trong miệng thấp giọng nỉ non nói qua một chút ngôn ngữ phức tạp không hiểu được.
Cao Bằng nghe không hiểu hắn nói cái gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông này ngồi dưới đất vui đùa với cơn say, liền để cho người của bộ lạc bọn họ mang đi xuống nghỉ ngơi.
Sau đó Cao Bằng đi một chuyến đến gian phòng giam lỏng Đồng Tượng, hỏi bọn hắn có nghe nói qua về bộ lạc Bạch Long hay không.
Đồng Tượng sững sờ một chút. Tuy rằng không biết người đàn ông này tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề đó, nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Bộ lạc Bạch Long chính là một trong ba thị tộc mạnh nhất. Tương đồng với bộ lạc Thanh Thần, bộ lạc Huyền U.
---------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com