- Ngoài ba bộ lạc mạnh nhất còn có bảy bộ lạc thứ cấp.
Đồng Tượng thận trọng nói.
Khi nói chuyện, hắn vụng trộm quan sát vẻ mặt của Cao Bằng. Hắn phát hiện người này rất có thiên phú, chỉ mất ba ngày đã học được ngôn ngữ của bộ lạc mình.
Dù mới chỉ rất ít nhưng đã có thể trao đổi đơn giản, điều này khiến hắn cực kỳ chấn kinh. Thực sự không thể tin nổi! Chẳng lẽ đây là thiên phú của Thánh Thể sao?
Bạn học Đồng Tượng bị giam lâu như vậy nên không biết nhiều về thế giới bên ngoài, vẫn tưởng rằng chỉ có Cao Bằng đang bắt mình đây mới là Thánh Thể.
- Vậy bộ lạc các ngươi thuộc bảy bộ lạc thứ cấp sao?
Cao Bằng dò hỏi.
Sắc mặt Đồng Tượng hơi ngượng, hắn hít sâu một hơi rồi mới đáp:
- Không phải.
Giọng nói của hắn cao hơn một chút:
- Dù không so được với bọn họ, nhưng bộ lạc Tang Đồng chúng ta có nhân khẩu thịnh vượng, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.
- Ta biết rồi.
Cao Bằng cười, không nói gì.
Mới đầu Cao Bằng còn tưởng bộ lạc Tang Đồng dù không thuộc bảy bộ lạc thứ cấp nhưng chắc hẳn chênh lệch cũng không xa.
Kết quả, nghe giọng điệu này thì xem ra chênh lệch khá lớn đây.
- Bộ lạc Bạch Long… ngự thú của bộ lạc này là Bạch Long sao?
- Đúng vậy, bộ lạc Bạch Long có cả một tộc đàn Bạch Long. Sau khi những tộc nhân ưu tú của bộ lạc họ thành niên, căn cứ vào thiên phú có thể nhận được ngự thú có phẩm chất khác nhau… Những tộc nhân ưu tú nhất thậm chí còn có thể có được một con Bạch Long.
Đồng Tượng cực kỳ cố gắng che dấu sự ghen tị trong giọng nói của mình.
Cao Bằng không tỏ vẻ gì, chỉ tiếp một câu:
- Thực khiến người ta ghen tị!
Dưỡng thương mấy ngày, vết thương của Tịch Sư đã khép lại rất nhiều, dù vẫn chưa thể tiến hành chiến đấu kịch liệt nhưng chạy nhảy hoạt động thường ngày thì không vấn đề gì.
- Thế giới Hắc Vụ rất lớn, mà bên trong có rất nhiều quái vật cường đại.
Hàn Sương Tịch Sư quay sang nói với Cao Bằng.
- Nhưng bây giờ ta chỉ có thể lựa chọn con đường đi tới thế giới Hắc Vụ này thôi, chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cao Bằng lắc đầu.
- Vậy ngươi nhếch miệng lên làm gì?
Hàn Sương Tịch Sư nghi hoặc.
- Ngươi nhìn lầm rồi.
Cao Bằng nghiêm mặt lại.
- Vừa rồi ngươi cười sao?
Hàn Sương Tịch Sư hơi sửng sốt.
- Ta cảm thấy vết thương của ngươi tốt rồi đấy. A Ngốc, đi rèn luyện cho nó một chút đi.
- Cao Bằng, ngươi là ma quỷ!
…
Từ Hàn Sương Tịch Sư, Cao Bằng biết được thêm nhiều tin tức liên quan đến thế giới Hắc Vụ.
Thế giới Hắc Vụ là một thế giới rộng lớn mênh mông vô ngần.
Con người đã từng chạy trốn tới thế giới Hắc Vụ, nhưng vì đã đắc tội với mấy bá chủ ở nơi này nên đã bị chúng liên hợp lại đuổi đi, phải chạy trốn tới thế giới khác.
Truyền thuyết kể rằng trước đây thật lâu có hai thần minh rất cường đại chiến đấu, thần minh bị thua cuối cùng vẫn lạc, nơi nó ngã xuống chính là thế giới Hắc Vụ. Ở phía tây của thế giới Hắc Vụ bị sương đen vô tận bao phủ nhiều năm, cái tên thế giới Hắc Vụ cũng là từ đây mà có.
Hoang Vu Mê Cung và sơn mạch Hắc Phượng ở vùng giao nhau giữa trung bộ và nam bộ của thế giới Hắc Vụ.
Trung tâm thế giới Hắc Vụ là ức vạn quần sơn, núi cao hiểm trở, núi lửa san sát. Nghe nói trong đó có rất nhiều quái vật cường đại.
Vùng đất phía nam của thế giới Hắc Vụ rất rộng lớn, cũng là lớn nhất trong năm vùng đất nơi này.
Ở phía nam có rất nhiều mê cung.
Từng toà mê cung không biết từ đâu mà có mọc đầy trên mặt đất, có cái ở dưới đáy hồ nước, cũng có cái nằm trên đỉnh dãy núi.
Phần lớn mê cung được xây bằng đá. Đây cũng là loại mê cung phổ biến nhất, số lượng đông đảo nhất.
Ngoài đá, nghe nói còn có mê cung kim loại, mê cung ngọc thạch.
Những mê cung đặc biệt này được rất nhiều quái vật truy phủng.
Khi nhắc tới những mê cung này, Hàn Sương Tịch Sư có vẻ tiếc nuối.
Nhớ năm đó, suýt nữa nó cũng có thể đi tranh đoạt những mê cung hiếm có này.
Ngoài mê cung, trên mặt đất vùng nam bộ rộng lớn chẳng có thứ gì khác.
Ngay cả rừng rậm cũng cực kỳ thưa thớt.
Tựa hồ tất cả sinh cơ ở khu vực này đều bị những mê cung đó cướp đoạt.
Phía đông là đại dương bao la, thi thoảng có vài hòn đảo lẻ tẻ lác đác.
Còn phía bắc… quá xa.
Về cơ bản Hàn Sương Tịch Sư không biết nhiều về phía bắc.
Nơi này, mỗi khu vực đều có diện tích cực lớn.
- Chủ nhân chủ nhân, quýt bóc xong rồi.
Nam Quất mặc áo khoác vàng, tướng mạo cực kỳ xấu cầm mấy quả quýt, móng vuốt bằng cành cây linh hoạt bóc vỏ, lấy lòng đưa tới.
Quả quýt như đoá cúc đỏ nở rộ, múi thịt chính giữa đỏ rực sáng long lanh.
- Phí bảo hộ cứ yên tâm giao cho ta! Trả phí bảo hộ cho ta, ở thế giới Hắc Vụ, Tiểu Hoàng ta sẽ bảo kê cho ngươi.
Tiểu Hoàng tràn đầy lòng tin nói với Bắc Quất.
Bắc Quất liên tục gật đầu không phản bác, đương nhiên nó cũng không dám phản bác.
- Muốn lăn lộn được, cũng không thể thiếu quýt.
Tiểu Hoàng cười hắc hắc sờ sờ cái đầu trọc.
- Ai, Đại Tử, sao ngươi lại đi chứ? Chủ nhân muốn đưa chúng ta tới thế giới Hắc Vụ, về sau chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
Tiểu Diễm ưu thương dùng khăn ướt dụi mắt một cái, than thở.
A Ban ăn quả ngụy trang, lần này nó có thể đi cùng Cao Bằng.
Đường kính vết nứt không gian trong khu Bách Nghệ đã đạt tới năm mươi mét.
Thân thể A Ban bắt đầu run lên, đỉnh đầu tróc ra mấy tảng đá.
A Ban lại run lên cái nữa, mười mấy tảng đá lớn trước ngực lục tục rơi xuống.
Dường như vẫn chưa đủ nghiền, A Ban lại tiếp tục cào, mười mấy cái chân không ngừng chà chà chà chà, đá vôi màu xám rơi xuống lả tả.
Lưu Quang đứng trên đỉnh cành cây, gác cằm lên hai cánh tay như hai lưỡi đao khoanh lại, nhìn ra xa trầm tư.
A Ngốc ôm lấy con gái. Tiểu Hoa leo lên vai A Ngốc lưu luyến không rời, A Ngốc cũng không nỡ buông tay.
- Ngoan, con ở nhà chờ ta, ở đây là an toàn nhất. Con hãy ở nhà chờ ba về nhé.
A Ngốc vỗ vỗ lên vai con gái dịu dàng dỗ dành.
Dù giọng A Ngốc vẫn khàn khàn nhưng lại rất ôn nhu.
Tiểu Hoa dụi dụi đầu vào cằm A Ngốc, trong mũi phát ra âm thanh rầm rì bất mãn.
- Con bé này...
A Ngốc không thể làm gì, chỉ sủng nịnh trách cứ.
Tiểu Hoa không muốn rời xa cha mình, lần nào cha đi cũng nói là trong nhà an toàn nhất.
Nơi an toàn mà không có cha cũng là cô độc.
A Ngốc cũng không nỡ, lần này tới thế giới Hắc Vụ rất có thể sẽ không về sớm được.
Do dự mãi, cuối cùng A Ngốc quay sang thỉnh cầu Cao Bằng mang theo Tiểu Hoa đi cùng.
Tiểu Hoa ôm lấy cổ A Ngốc, đôi mắt to ngập nước phủ thêm một tầng sương mù.
Cao Bằng âm thầm thở dài, xoa xoa đầu Tiểu Hoa:
- Được rồi.
Rung lâu như vậy, về cơ bản đất đá bám ngoài cơ thể A Ban đều đã rụng sạch.
Kích thước của nó cũng nhỏ lại một vòng.
Từ một tên mập cao hơn bảy mươi mét biến thành một tên gầy cao bốn mươi mấy mét.
- Sao ta thấp thế này?
A Ban không thích ứng nhìn cơ thể đã nhỏ lại của mình.
Bên cạnh, Lưu Quang lườm nó một cái.
Xoay người lưu lại cho A Ban một cái mông.
Lần lượt xuyên qua vết nứt không gian, ngay buổi tối hôm đó Cao Bằng đã rời khỏi trái đất đi đến thế giới Hắc Vụ.
Thể tích của A Ban quá thu hút sự chú ý của người khác, cho dù là ban đêm cũng bị rất nhiều phóng viên trông thấy.
Ngày hôm sau, tin tức phô thiên cái địa truyền ra ở trên mạng.
- Kinh ngạc, người đàn ông độc ác rời khỏi trái đất trong đêm là vì cái gì.
- Ngự sử nổi danh nào đó thừa lúc ban đêm chạy trốn, hoặc là vì tránh né sóng gió?
- Ngự sử mạnh nhất thế giới sẽ rơi vào nhà nào, luận các cường giả ngự sử những năm gần đây.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com