- Đầu Trọc sao?
Cao Bằng hít một hơi khí lạnh.
- Vì sao ngươi lại lấy cho nó cái tên… thần kỳ như thế?
Đồng thời từ đáy lòng Cao Bằng nảy ra một suy nghĩ.
Nếu gọi đầu trọc không phải là…
- A phi. Con vịt trọc này, mình trọc thì thôi đi, lại còn đặt cho mấy con kiến nhỏ đáng yêu này cái tên khó nghe như vậy.
Tiểu Diễm bay tới, lườm nguýt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng tức giận phản ứng:
- Đồ mập mạp chết bầm. Đừng tưởng ngươi có cái tên giống với con nhật xà kia, lại cùng đùa lửa mà ta sợ ngươi!
- Người ta trọc ở chỗ nào? Con kiến vốn là không có tóc, con kiến có tóc mới là kỳ quái!
Tiểu Diễm phản bác.
Lão Thất đi sau cùng nghe thấy đại tỷ tỷ đáng yêu này đang bênh vực mình thì lập tức ứa nước mắt. Nó cảm động liên tục gật đầu. Đúng vậy, chúng ta vốn là không có tóc mà.
Lúc nghe thấy sáu người anh của mình được đặt tên là Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa,... Lão thất đã bắt đầu nghĩ xem mình nên lấy tên gì.
Nếu cứ thế này, kết quả mình cũng sẽ được gọi là Thất Oa!
Dù trong huyết mạch truyền thừa của nó không có chữ số Ả Rập, nhưng truyền thừa tính toán tương tự thì vẫn có, đương nhiên điều này không làm khó được nó.
Nhưng mà, đến lượt nó…
Đột nhiên nó nghe thấy hai chữ…
Đầu Trọc!
Tựa như có một búa nện vào đầu nó, phiên giang đảo hải.
Tiểu Lão Thất đột nhiên rất thất vọng.
Có phải huyết mạch truyền thừa của mình có sai lầm gì đó không? Đằng sau số sáu không phải số bảy mà là trọc sao?
Sáu người anh thay phiên nhau tới an ủi nó, cũng nói cho nó biết, đằng sau số sáu không phải là trọc, mà là số bảy thật, nó tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều.
- Ta mặc kệ! Dù sao thì nó cũng không có tóc!
Tiểu Hoàng vội cuống lên.
- Ta cũng không phải trời sinh đã không có tóc. Chỉ là sau khi tiến hoá ta mới bị mất tóc, vậy nên ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta là đầu trọc?
Dù sao Tiểu Hoàng cũng không chịu. Cao Bằng đã đồng ý cho ta đặt tên đấy!
- A, tên trọc già!
Tiểu Diễm cười lạnh.
Cao Bằng dẫn theo mấy con ngự thú đi vào trong hang động phía trước.
Cái hang động này được đào dưới chân một ngọn núi.
Xung quanh là bụi cây rậm rạp, xốc bụi cây lên sẽ lộ ra một thứ khổng lồ.
Vì cơ thể Long Nghĩ rất to, cho nên hang động này cũng không hề nhỏ.
Bên trong hang động tối đen như mực, trong ánh sáng yếu ớt chỉ có thể nhìn thấy cảnh sắc lờ mờ.
Đi sâu vào trong hang, không có chỗ rẽ, cứ thế đi thẳng đến một bãi đất trống.
Sào huyệt của Long Nghĩ rất đơn giản, không quá phức tạp, có lẽ vì nó tự tin sẽ không có quái vật nào ở gần đó dám xông vào sào huyệt của mình.
Dưới đáy sào huyệt là một mảnh đất trống lớn.
Mép khoảng đất trống này chất đầy đồ linh tinh, giống như một nhà kho.
Trong đó nhiều nhất là xác quái vật. Phần lớn không gian đều bị xác quái vật chiếm mất, trong đó còn có không ít xương quái vật, có vẻ giống như đồ cho Long Nghĩ mài răng.
Trong góc có vài thứ tài liệu, trong đó có một tấm da thú cực kỳ đặc biệt và nổi bật.
Tấm da thú này gấp làm mấy tầng, chắc phải lớn bằng cái bàn.
Nó có màu trắng, sờ lên rất thích tay. Da thú mềm mại ấm áp nhìn qua bóng láng mới tinh, bảo tồn rất tốt, chỉ có chỗ cái sừng bên phải là có một lỗ hổng do bị gặm.
Mở tấm da thú ra, Cao Bằng cho rằng mình đã nhìn thấy một bộ tranh hoạt hình.
Trên tấm da thú có đường cong màu đen, liền mạch, gọn gàng.
Cách vẽ trên tấm da này rất kỳ lạ, nhưng đại khái có thể nhìn ra được đây là một tấm bản đồ.
Trên bản đồ có vẽ đường đi, hình vẽ tràn đầy tấm da thú.
Còn có mũi tên chỉ hướng thô sơ.
Góc dưới cùng bên phải vẽ một con thằn lằn đầu to, đầu nó phải to bằng một phần ba kích thước cơ thể, còn có hai cái cánh nho nhỏ.
Cao Bằng chưa bao giờ nhìn thấy loài động vật nào kỳ quái như thế. Đó chắc hẳn là nơi Long Nghĩ đến...
Trong đầu Cao Bằng nhảy ra ba chữ “Long Vẫn Cốc”!
Chẳng lẽ đây là Long Vẫn Cốc?
Theo Long Vẫn Cốc một mực đi lên, ven đường đi qua một con sông và một mảnh rừng rậm, còn có một loại địa hình mà Cao Bằng không hiểu là gì.
Nửa đường có một số hình vẽ mê cung. Cuối cùng, trên cùng góc trái cũng có một cái mê cung, cạnh mê cung vẽ một cự nhân to lớn có sáu cánh tay.
Không biết có phải đây là Lục Tí Cự Nhân hay không?
Không biết Long Vẫn Cốc cách đây bao xa. Trước đó Cao Bằng còn ngại nó quá xa, nhưng bây giờ có bảy con tiểu Long Nghĩ rồi, nếu thu phục được chúng sau đó đưa tới Long Vẫn Cốc để bồi dưỡng, hắn sẽ có bảy con ngự thú có chiến lực không tệ.
Có lẽ nên thử thu phục bảy con Long Nghĩ này một chút.
Cao Bằng âm thầm suy tư.
Ngự thú vương bài của bộ lạc Bạch Long kia chính là rồng. Mình cũng thu phục dần vài loại quái vật khắc chế rồng đi, coi như lo trước khỏi hoạ.
Bỏ hết tài liệu và xác quái vật trong hang động vào không gian tùy thân của A Xuẩn, Cao Bằng rời khỏi nơi này.
- Các ngươi có biết cái này không?
Cao Bằng ngồi xổm trước mặt bảy con tiểu Long Nghĩ, mở tấm da thú ra.
- Không biết.
- Sao nó giống như đồ trong nhà…
Đám tiểu Long Nghĩ có chút mê mang.
- Ta biết, mẹ có nói với ta đây là bản đồ chỉ đường về nhà.
Nhị Oa lớn tiếng nói.
Nói xong, nó còn đắc ý nhìn quanh. Các ngươi không biết, nhưng ta biết.
- Làm sao ngươi biết được?
Bọn nhỏ hơn không phục hỏi.
- Lần trước ta vụng trộm chạy vào kiếm đồ ăn đã nhìn thấy cái này. Ta còn cắn trộm một miếng, sau đó bị mẹ đánh một trận.
Nhị Oa đắc ý nói.
- A, thật hâm mộ. Thì ra ngươi đã bị mẹ đánh.
Đám tiểu Long Nghĩ hâm mộ.
Cao Bằng:
- …
Mấy ngày sau, có tinh hoa máu thịt của quái vật Vương cấp phát hiện trong tổ Long Nghĩ, Tiểu Diễm cũng nhẹ nhàng đột phá Vương cấp.
Trong truyện thần thoại xưa, lông vũ trên người Tất Phương có màu lam. Lông vũ của Tiểu Diễm ban đầu có màu đỏ, nhưng đột phá Vương cấp, trên gáy nó đã có một vòng lông màu lam rồi.
Hoả diễm phun ra cũng không chỉ có màu đỏ, trong đó còn có thêm chút ánh sáng màu lam.
Không chỉ vậy, Cao Bằng phát hiện uy lực của hoả diễm cũng lớn hơn rất nhiều.
Chủ yếu là vì hiện giờ Tiểu Diễm có thêm một năng lực 【Linh Thể Thiêu Đốt】 lv3 nữa.
Có lẽ vì Tiểu Hoàng đã đặt tên cho mình, nên bọn tiểu Long Nghĩ ngoại trừ Lão Thất, đều thích đi theo sau nó.
Lão Thất thì luôn đi theo Tiểu Diễm, có thể vì hôm ấy khi đặt tên Tiểu Diễm đã nói đỡ cho nó.
- Ngươi đừng có đi theo ta, ngươi có biết bay đâu.
Tiểu Diễm sắp phát điên rồi.
Nó là một con Tất Phương, quê hương của nó là bầu trời.
Nhưng con Long Nghĩ này cứ thích đi theo phía sau. Chỉ cần mình bay lên nó sẽ giống như người lớn tiếng kêu to, âm thanh thê thảm, tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
- Ta biết bay, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ bay lên trời.
Lão Thất chăm chú nói với Tiểu Diễm, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, tựa như bao hàm cả một mảnh tinh thần đại hải.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com