Cửa sổ xe được mở ra, gió mát thổi tới trước mặt làm Cao Bằng híp mắt lại. Tiểu Thảo quấn ở trên vai hắn và thò đỉnh quan ra ngoài cửa xe. Chiếc đỉnh quan với hai màu đen trắng giao nhau bị gió thổi cho rối bời.
Ban đầu còn tưởng rằng ba năm trôi qua, thế giới áp chế ở trái đất thế nào cũng tăng lên tới Hoàng cấp, kết quả không ngờ vẫn chỉ là Vương cấp.
Lần này hắn trở về cũng vì đã ở thế giới Hắc Vụ quá lâu, ông ngoại tuổi tác đã cao, người già tất nhiên có thể gặp mặt được lần nào hay lần đó. Hắn trở về chủ yếu là để thăm ông ngoại một lát, thuận tiện xem tập đoàn Nam Thiên bên này có gặp phải nguy hiểm gì không.
Cao Bằng để gần như phần lớn ngự thú ở trong không gian của ngự thú hoặc ở lại thế giới Hắc Vụ.
Chỉ có Tiểu Thảo, Nam Quất, Bắc Quất, Tiểu Hoa và Chiêu Tài có thể theo hắn trở lại trái đất.
Ngay cả A Xuẩn trước đó vẫn là một tấm biển bối cảnh chỉ có thể hô 666 trên chiến trường, thời gian trước ở trong vùng biển Phong Bạo tìm được một viên linh thạch không gian nặng hai tấn. A Xuẩn đang tấn thăng Hoàng cấp khi Cao Bằng rời đi, cũng không biết bây giờ đã thăng cấp thành công chưa?
Con cá mè hoa kia thật đúng là một con cá gian từ đầu đến đuôi, cũng không biết nó làm sao biết được những tin tức đó. Cao Bằng luôn có cảm giác biển rộng này giống như cửa sau nhà nó, dẫn theo hắn đi dạo quanh trong biển rồi nhặt nhạnh chỗ tốt. Ngự thú của hắn có thể thăng cấp nhanh như vậy cũng có một phần công lao rất lớn của con cá mè hóa này. Số lượng cụ thể thế nào thì hắn không nhớ rõ, nhưng hắn biết tế đàn đã tiện thể khôi phục lại 10%.
- Đây là cửa lớn của tập đoàn sao?
Cao Bằng kinh ngạc nhìn cánh cửa cột trắng ngói xanh cao tới hơn trăm mét, nhìn qua vô cùng khí thế, liếc mắt nhìn qua giống như đại điện hoàng cung, ở phía trên còn khắc ba chữ lớn vàng son lộng lẫy... Nam Thiên Môn.
Ở trên cột trắng có một con cự mãng lớn bằng vại nước quấn ở trên cây trúc, mảnh vảy mảnh trắng vô cùng tinh xảo, còn phun ra lưỡi rắn trông rất sống động.
Khu nhà xưởng đã dời đến bên cạnh. Bây giờ, ở đây là tòa nhà văn phòng tổng bộ và khu nhà ở của nhân viên cùng với sân huấn luyện.
Có người mặc đồng phục chiến đấu dẫn theo ngự thú bước đi vội vàng, cũng có người mặc quần áo thường dắt trẻ con đi dạo tán gẫu.
Không có ai biết Cao Bằng ra ngoài ba năm đã lặng lẽ trở về vào hôm nay. Chỉ có Kỷ Hàn Vũ sớm nhận được tin tức nên ở nhà chờ hắn về.
Từ phía xa, Cao Bằng đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng chờ ở trước cửa, mái tóc hoa râm nhưng vẫn rất có tinh thần.
- Cháu về rồi.
Khóe mắt đầy nếp nhăn của ông ngoại kéo lên, đi tới nắm tay của cháu ngoại quan sát thật kỹ:
- Cháu gầy đi, nhưng trông càng có tinh thần.
Kỷ Hàn Vũ nói xong lại kéo Cao Bằng đi vào nhà:
- Ở bên kia chắc không có đồ gì ngon. Cháu mau vào phòng ăn đi, ta đã nấu canh sườn rong biển cháu thích nhất đấy.
Cao Bằng đi vào biệt thự, đột nhiên nhìn về phía phòng khách. Ở trên ghế salon gần cửa sổ phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mái tóc dài màu đen của nàng tạo thành vầng sáng màu vàng. Nàng mặc áo màu trắng, quần jean sáng màu, gương mặt xinh đẹp trắng mịn đang mỉm cười.
Nhìn thấy Cao Bằng trở về, trong mắt Bắc Thanh Nghiên lộ rõ sự kinh ngạc, sau đó thu hồi ánh mắt đứng dậy khép quyển sách trên tay lại chuẩn bị chào ra về.
Ông ngoại đã mở miệng giữ lại:
- Cháu ở lại ăn một bữa cơm đã. Hôm nay Tiểu Bằng vừa về, trước đó chẳng phải các cháu cũng quen biết nhau rồi sao?
Bắc Thanh Nghiên trầm ngâm một lát, cuối cùng khẽ gật đầu:
- Vậy thì quấy rầy.
Trên bàn cơm, ông ngoại cười gắp thức ăn cho Bắc Thanh Nghiên và Cao Bằng, đồng thời nói với cháu ngoại về một vài chuyện thú vị đã xảy ra trong ba năm hắn rời đi.
Đại thể là nói tới nguyên nhân Bắc Thanh Nghiên lại xuất hiện ở đây.
Từ sau khi Cao Bằng đi Bắc Cực về, trên cơ bản mỗi tháng tập đoàn Nam Thiên đều sẽ “tiếp tế hàng không” cho Bắc Cực một lần.
Bên trong đều là các loại đồ ăn ngon và các nguyên liệu nấu ăn được ướp lạnh.
Sau khi liên tục đưa tròn một năm thì bộ lạc Bắc Hàn trở về trái đất, bởi vì thân phận của Bắc Thanh Nghiên đặc biệt nên ở lại bộ lạc Bắc Hàn sẽ rất xấu hổ.
Địa vị của nàng rất cao, xem như là "lão tổ tông" còn sống. Nhưng người bây giờ đang cầm quyền bộ lạc Bắc Hàn vẫn còn sống khỏe, trên đầu chẳng biết tại sao lại có thêm một tổ tông tới.
Bọn họ xấu hổ mà Bắc Thanh Nghiên cũng không được tự nhiên, sau đó nàng dứt khoát dẫn theo Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ một đường đi về phía nam. Khi đi ngang qua Du Châu, Từ Mẫu Thú cất ở trong ngực cảm giác được Từ Công Thú mà Cao Bằng để ở trong biệt thự. Dù sao bắt người tay ngắn ăn người miệng mềm, nếu đã tới mà không vào thăm hỏi thì không thể nào nói nổi.
Sau khi biết được Cao Bằng không ở đây, nàng vốn muốn rời đi, nhưng bị mèo già hóa cáo Kỷ Hàn Vũ dùng thủ đoạn nhỏ kéo ở lại tập đoàn Nam Thiên cung cấp ăn uống.
Bắc Thanh Nghiên áy náy nên bảo ngự thú của nàng giúp Kỷ Hàn Vũ giải quyết một vài chuyện. Cứ như vậy Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ trở thành tay chân chuyên dùng của tập đoàn Nam Thiên.
Bắc Thanh Nghiên được Kỷ Hàn Vũ xem là cháu dâu nên cũng thường xuyên bị hắn mời tới cùng ăn cơm. Hắn còn đặc biệt xây dựng một biệt thự khác ở bên hồ.
Một lát sau, Kỷ Hàn Vũ để đũa xuống nói ăn no rồi, sau đó chậm rãi đứng dậy đi lên tầng.
- Các cháu cứ tiếp tục ăn đi. Ta lên trên tầng đi ngủ, người già thường hay buồn ngủ lắm.
Trên bàn cơm chỉ còn lại Cao Bằng và Bắc Thanh Nghiên, hai người cảm thấy hơi xấu hổ nên bầu không khí cũng rất kỳ lạ.
- Đã lâu không gặp! Cô ở Du Châu bên này đã quen chưa? Đồ ăn chỗ chúng tôi đều có chút cay!
Cao Bằng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này trước.
- Tôi vẫn rất thích ăn thức ăn ở chỗ của các anh, ăn còn ngon hơn thức ăn của chúng tôi thời đó.
Bắc Thanh Nghiên gật đầu.
Sau đó hai người lại chìm vào im lặng.
- Ừ, tôi nhìn ra được cô thích ăn đồ ăn chỗ chúng tôi, cô xem mặt cô cũng tròn lên rồi kìa.
Cao Bằng cái khó ló cái khôn nói một câu để giảm bớt xấu hổ.
Bắc Thanh Nghiên:
- ….
Bắc Thanh Nghiên lấy một tờ giấy ăn từ trên bàn lau khóe miệng, ung dung để đũa xuống:
- Tôi ăn no, anh ăn tiếp đi.
Nói xong, nàng đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Cao Bằng cảm giác hình như mình vừa rồi đã nói sai điều gì đó. Nhưng mặt cô ấy thật sự tròn lên mà?
Sáng sớm hôm sau, phía bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo đánh thức Cao Bằng dậy.
Cao Bằng từ trên giường đứng lên đi dép ra ban công tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy trên sân cỏ có rất nhiều người đang đứng nhốn nháo.
Cao Bằng nhìn thấy trong đó có người nhìn rất quen mắt, nhưng phải nhíu mày suy nghĩ một lát mới nhớ ra thân phận của người này. Đây không phải là thầy giáo trong trường của mình sao? Hắn tiếp tục nhìn những bạn học trên sân cỏ, thấy tuổi tác của những người này chưa lớn liền hiểu ra. Chắc những người này là học sinh của Thiên Các Học Phủ.
Hắn trở lại phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua rồi thay quần áo ra cửa:
- Lưu lão sư, đã lâu không gặp.
Cao Bằng cười vẫy tay với một ông lão sư đeo kính cách đó không xa.
Người đàn ông được gọi là Lưu lão sư quay đầu nhìn thấy Cao Bằng thì hơi sửng sốt, sau đó trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc.
- Ôi chao, lão hiệu trưởng, ngài đã về rồi! Ngài về lúc nào vậy?
Lưu lão sư vội vàng bảo những học sinh này qua chào hỏi Cao Bằng.
Những học sinh này đều không nhận ra Cao Bằng. Dù sao ba năm trôi qua, những học sinh đã từng ở trong trường học cơ bản đều đã tốt nghiệp, bây giờ toàn là học sinh mới.
- Đó là ai vậy? Hình như chỉ lớn hơn so với chúng ta có mấy tuổi.
- Ngươi không nghe thấy Lưu lão sư gọi hắn là hiệu trưởng à, ngươi quên tấm hình ở trên bảng đen kia rồi sao?
- Ồ, hình như thật sự là cùng một người.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com