- Lưu lão sư, mọi người tới nơi này làm gì vậy?
Cao Bằng cười trêu ghẹo nói:
- Sẽ không phải là thấy biết tôi vừa trở về mà tới chứ.
Lưu lão sư cười nói:
- Xem ngài nói kìa, nếu như biết lão hiệu trưởng ngài trở về thì không chỉ là tôi, phó hiệu trưởng và đám chủ nhiệm chắc chắn đều sẽ đến. Chúng tôi chuẩn bị đi tham gia cuộc thi đấu giữa các trường trung học, vòng đấu loại tổ chức ở Du Châu chúng ta. Kỷ đổng nói muốn cho học sinh tham gia thi đấu tới đây một chuyến, để cho bọn họ thêm cố gắng.
- Ồ, thì ra là vậy.
Cao Bằng chợt hiểu ra rồi gật gật đầu. Trên thực tế hắn căn bản không biết cuộc thi giữa các trường trung học gì đó, nhưng vẫn gật đầu.
Trước đó mình rời khỏi trái đất nên không thể tiếp tục làm hiệu trưởng, đành phải mời ông ngoại đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng của Thiên Các Học Phủ giúp quản lý trường học. Hắn không yên lòng khi để người khác ngồi lên vị trí này, cho nên chỉ có thể làm phiền ông ngoại.
Ông ngoại từ phía sau đi tới liếc nhìn cháu ngoại của mình. Nghĩ đến tối qua khi mình ở trên tầng nghe hắn và cô bé họ Bắc kia nói chuyện, hắn lại tức giận.
Tại sao cháu mình lại ngu xuẩn như vậy? Năm đó, mình theo đuổi bà ngoại của nó cũng chưa từng ngốc như vậy. Khi cha nó theo đuổi con gái mình cũng rất giảo hoạt, thế nào truyền đến đời này lại biến thành khúc gỗ như thế. Cũng không biết tới lúc nào mình mới được bế chắt đây.
Kỷ Hàn Vũ đi tới. Những học sinh đang xì xào bàn tán đều ngậm miệng ngoan ngoãn nhìn hiệu trưởng.
- Năm nay chính là cúp các trường trung học cả nước lần thứ hai, năm ngoái các ngươi không đạt được xếp hạng lý tưởng, chỉ đứng thứ tám. Đương nhiên, ta đã nhìn thấy sự cố gắng của các ngươi, nhưng ta hi vọng năm nay các ngươi có thể cố gắng hơn nữa, chỉ cần có thể đạt được thứ hạng tốt hơn năm ngoái là được.
Kỷ Hàn Vũ nói rất uy nghiêm.
- Nếu như thành tích của các ngươi tốt hơn năm ngoái, tất cả học sinh tham gia thi đấu đều được thưởng một ngự thú cấp Thủ Lĩnh có phẩm chất Hoàn Mỹ. Nếu như có thể tiến vào top ba, tất cả học sinh tham gia thi đấu có thể tùy ý lựa chọn một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh trong tập đoàn... Bên trong thậm chí có phẩm chất Sử Thi, cái này phải xem ánh mắt của các ngươi thế nào.
Kỷ Hàn Vũ nói với ẩn ý sâu xa.
Nghe hiệu trưởng nói vậy, những học sinh này đều hít thở dồn dập.
Cấp Sử... Sử Thi!
Bọn họ đều biết điều này đại biểu cho cái gì.
Điều này đại biểu cho tiền đồ tươi sáng, cũng đại biểu tương lai của bọn họ càng rộng lớn hơn.
- Hiệu trưởng, nếu như chúng tôi lấy được danh hiệu đứng đầu thì sao?
Một học sinh trong đó đột nhiên lấy dũng khí lớn mật nói.
Kỷ Hàn Vũ nhìn qua học sinh kia, ánh mắt sắc bén làm cho can đảm của người đó thật vất vả mới lấy ra được chút thiếu chút nữa bị chọc thủng:
- Nếu như các ngươi lấy được vị trí thứ nhất, ta làm chủ cho mỗi người các ngươi một con ngự thú có phẩm chất Sử Thi, bảo lão hiệu trưởng của các ngươi tự mình làm theo yêu cầu của các ngươi.
Kỷ Hàn Vũ đột nhiên chỉ về phía Cao Bằng đứng ở bên cạnh.
Trên gương mặt Cao Bằng đầy vẻ vô tội, không hiểu sao mình nằm không cũng trúng đạn.
Hắn nhìn những ánh mắt mong đợi của các học sinh, sau đó khẽ gật đầu:
- Được, chỉ cần các ngươi lấy được quán quân, ta sẽ đưa ngự thú theo yêu cầu của các ngươi. Sư tử, hổ, sói, hươu nai đều có thể.
- Còn không mau cảm ơn hiệu trưởng.
Lưu lão sư không giống như những học sinh này, hắn biết lão hiệu trưởng này có năng lực vô cùng kì diệu, cho dù là hắn cũng không nhịn được cảm thấy hâm mộ. Có thể làm cho lão hiệu trưởng tự mình tạo ngự thú cho bọn họ là chuyện rất tốt... Đương nhiên, giành được quán quân toàn quốc cũng là một việc đặc biệt khó khăn, nói là mức khó như địa ngục cũng không quá đáng.
Chỉ hi vọng những học sinh này có thể nắm lấy cơ hội. Trong lòng Lưu lão sư thầm thở dài.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm, Lưu lão sư chào Cao Bằng và Kỷ Hàn Vũ, sau đó dẫn theo các học sinh và ngự thú của bọn họ lên xe tải rời đi.
- Ông ngoại, cuộc thi đấu các trường cao đẳng toàn quốc này là gì vậy. Đây là lần đầu tiên cháu nghe nói tới.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Cao Bằng mới nói chuyện với ông ngoại.
Nhìn bộ dạng cháu ngoại, sắc mặt Kỷ Hàn Vũ cũng không dễ nhìn. Nhưng dù sao đây cũng là cháu ngoại duy nhất mình...
Hắn tức giận trừng mắt với Cao Bằng, sau đó khẽ nói:
- Bắc Thanh Nghiên là một cô gái tốt, trong lòng rất thiện lương... Mông cũng lớn, có thể sinh dưỡng. Cháu tốt nhất nên xử lý tốt chuyện này cho ông, nếu như cháu thật sự không thích kiểu người như con bé thì cũng không cần làm chậm trễ thời gian của người khác.
- A.
Cao Bằng trợn mắt há hốc mồm:
- Ngài… sao ngài lại đột nhiên nói chuyện này...
Trước đó Cao Bằng căn bản không nghĩ tới phương diện nam nữ, dùng ngự thú không vui hay là săn giết quái vật không kích thích vậy?
- Ông ngoại, chuyện này... không phải tuổi thọ của ngự sử sẽ kéo dài sao? Cháu cảm thấy bây giờ suy nghĩ việc này thì quá sớm đấy.
Cao Bằng cười gượng.
- Hơn nữa cho dù ta có thiện cảm với người khác, người khác cũng không chắc sẽ có thiện cảm với cháu, nếu như bị từ chối chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Đến lúc đó ngay cả làm bạn cũng không được.
- Người khác không có thiện cảm với cháu à... Cháu nói nhảm! Ai sẽ vô duyên vô cớ có thiện cảm với một người chứ? Cháu tưởng mình đẹp trai lắm, hay rất giàu có vậy?
Kỷ Hàn Vũ đột nhiên dừng lại quan sát cháu ngoại, sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Nội tâm bên trong một người mới là quan trọng nhất!
- Cháu chưa từng theo đuổi con gái, cháu sợ đến lúc đó khéo quá hóa vụng trái lại làm cho người khác chán ghét.
Cho dù Cao Bằng săn giết quái vật Đế cấp cũng không luống cuống như vậy.
Kỷ Hàn Vũ im lặng một lát:
- Vậy thì dùng sự chân thành của cháu đi... Tim người dù sao cũng là máu thịt tạo ra, cháu tốt với người khác, người khác sẽ cảm nhận được.
Kỷ Hàn Vũ vỗ nhẹ vào vai cháu ngoại rồi nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Đồng Tượng và Đồng Linh cháu để ở nhà lúc trước đã bị người trong bộ lạc bọn họ đón đi rồi. Bọn họ sử dụng tin tức về một Chân Long Quả để đổi.
Chân Long Quả?
Cao Bằng hơi sửng sốt. Trên thực tế Chân Long Quả này vốn là do hắn chuẩn bị cho ông ngoại, mặc dù trong tài liệu tiến hóa của Đại Tử cũng cần phải có Chân Long Quả, nhưng chỉ là một tài liệu phụ. Hơn nữa bây giờ Đại Tử đã lên phẩm chất Thần Thoại nên cũng không cần loại Chân Long Quả này nữa.
Trái lại Bạch Long của ông ngoại dùng Chân Long Quả phối hợp với một ít tài liệu khác có thể lên Bạch Long ngũ trảo với phẩm chất Truyền Thuyết.
- Chân Long Quả ở đâu?
Hai mắt Cao Bằng lập tức sáng lên. Ban đầu chẳng qua chỉ là tùy ý, kết quả lại có thể thật sự đổi thành tin tức về một bảo bối, coi như là lợi dụng phế vật.
Trên thực tế Cao Bằng vốn không định giết Đồng Tượng và Đồng Linh. Nếu như ngay cả bọn họ cũng giết, vậy thì đã thật sự kết thù với bộ lạc Tang Đồng. Nhưng nếu như chỉ giết hai người trong đó cũng trả về hai người, ngược lại sẽ tạo thành một chút phiền toái với bộ lạc Tang Đồng...
Trên thực tế, Cao Bằng vẫn luôn hiểu rõ tâm tư của Đồng Tượng cũng không thô lỗ như biểu hiện bên ngoài. Thậm chí Cao Bằng còn biết Đồng Ma bị Đồng Tượng mê hoặc mới chém giết Anh Thiên Thụ.
Ở dưới tình hình không rõ tùy tiện chém giết một quái vật đỉnh cấp của thế giới khác vốn là một hành vi rất ngu xuẩn, chỉ cần là người có chút cẩn thận đều sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế. Đồng Ma cũng vì bị Đồng Tượng nói bóng nói gió ám chỉ còn khích tướng mới chém Anh Thiên Thụ, liên kết Đại Tế Ti trong nhà Đồng Tượng và tộc trưởng của bộ lạc trong nhà Đồng Ma, hai bên đều là hai phe có quyền thế lớn nhất trong bộ lạc... Điều này cũng không phải là do Cao Bằng suy nghĩ nhiều.
Tộc trưởng bộ lạc Tang Đồng không phải là thừa kế, mà là người ưu tú nhất của thế hệ trẻ tuổi đảm nhiệm tộc trưởng.
Tộc trưởng chết một người con trai, nhưng có một người con trai của Đại Tế Ti, chỉ là bộ lạc của bọn họ nội đấu lại có thể dính dáng phần lớn tinh lực của bọn họ.
- Chân Long Quả ở trong một di tích thế giới, chỗ thế giới này còn chưa mở ra, một trăm năm mới mở một lần. Bây giờ còn cách lần mở ra tiếp theo là hai năm nữa.
Kỷ Hàn Vũ nói.
- Được, đến lúc đó cháu nhất định sẽ nghĩ cách lấy được nó.
Cao Bằng gật đầu.
- Ông ngoại, trong giải thi đấu năm ngoái, chúng ta chỉ lấy được vị trí thứ tám thôi sao?
Vừa rồi ở trước mặt những học sinh kia, Cao Bằng không nói ra những lời này, nhưng hắn vẫn thấy không tin nổi. Tập đoàn Nam Thiên của mình nuôi dưỡng rất nhiều ngự thú, hơn nữa trước khi mình đi cũng để lại rất nhiều cách điều chế dược tề. Cộng thêm Thiên Các Học Phủ vốn là trường học tư nhân, từ mặt nào đó chính là dòng chính của tập đoàn Nam Thiên, như vậy cũng chỉ giành được vị trí thứ tám trong cuộc thi giữa các trường trung học... Bây giờ học sinh cấp ba kinh khủng như vậy sao?
- Ta biết cháu muốn nói gì, bên trong tập đoàn cung cấp cho bọn họ giúp đỡ không lớn, chỉ là ra sức cung cấp tài nguyên dạy học, nhưng tuyệt đối không tùy tiện tặng ngự thú cho bọn họ.
Kỷ Hàn Vũ cười lắc đầu:
- Chúng ta có thể lập tức cho bọn họ ngự thú, nhưng chúng ta không phải đơn thuần muốn thứ hạng, mà là mượn hình thức này để bồi dưỡng được ngự sử ưu tú hơn. Khi rèn luyện ra được thì lập tức có thể cho ngự thú.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com