Một Chuẩn Thần lại bị hố đen nuốt sống như thế.
Thật đáng tiếc, nếu như giao Chuẩn Thần này cho tế đàn Đại Thiết Cát phân giải thì có thể mang đến cho Cao Bằng bao nhiêu lợi ích?
Sau khi hố đen ăn hết Uyên Dương Tiềm Hành Giả liền thu lại thần quang, lộ ra bản thể thần khí, bên ngoài vẫn có thần quang yếu ớt chớp hiện.
Cao Bằng mơ hồ nhìn thấy bản thể của thần khí này liền sửng sốt sau đó liếc mắt nhìn Bàn Đại Hải với vẻ mặt kỳ lạ.
- Ngươi nhìn ta làm gì, mau đuổi theo đi!
Bàn Đại Hải hét lớn.
- Đồ chó hoang, ngươi đừng có chạy!
Bàn Đại Hải gào xong liền đuổi theo.
- Ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại! Năm đó ta để cho ngươi chạy mất, bây giờ ngươi còn muốn chạy nữa sao!?
Cao Bằng hơi do dự. Vừa rồi nhìn thần khí này nuốt một Chuẩn Thần hung tàn làm cho hắn có ký ức sâu sắc, nếu như nó xoay người nuốt mình thì phải làm thế nào? Mình lại chân nhỏ, tay gầy thế này cơ mà!
Dường như nhìn ra được lo lắng của Cao Bằng, Bàn Đại Hải tức giận:
- Ngươi yên tâm đi, nó không cắn ngươi đâu.
- Vừa rồi ta đang suy ngẫm nên dùng cái gì để bắt được nó thôi. Ngươi nghĩ vớ vẩn gì thế?
Cao Bằng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ta đã có ý hay rồi.
Cao Bằng búng ngón tay một cái thật kêu triệu hồi ra Đại Tử. Tốc độ của Đại Tử còn nhanh hơn Bàn Đại Hải rất nhiều, cho dù đây là trong biển đi chăng nữa cũng vậy thôi.
Đại Tử vừa bị triệu hồi ra liền phát hiện xung quanh mình đều là nước.
- Ực ực ực ực.
Đại Tử bị sặc tới trợn trừng mắt, sợ hãi phóng điện lung tung.
Ầm ầm.
Dòng điện bắn ra bốn phía, ánh sáng màu tím chiếu sáng cả đáy biển.
Bàn Đại Hải thấy thế liền vẫy đuôi một cái, từ phía sau cái mông phun ra một cái bong bóng bao trùm lấy Đại Tử.
Bên trong bong bóng, tất cả nước biển đều bị đẩy ra sạch sẽ. Đại Tử hít thở được không khí trong lành sau đó đã hoàn hồn lại, nhưng tại sao mùi trong không khí hình như có gì là lạ thì phải...
- Cao Bằng, lần sau ngươi đừng có chơi ngu như vậy chứ! Ta cũng có biết bơi đâu...
Đại Tử thở phì phò nói.
Cao Bằng áy náy vỗ vào gáy Đại Tử:
- Được rồi, ta xin lỗi, lần sau sẽ không làm vậy nữa. Nhưng tình hình lần này đặc biệt, chúng ta đuổi theo vật phía trước đã.
Đại Tử khẽ hừ một tiếng:
- Các ngươi ngồi cho vững đi.
Đợi đến khi Bàn Đại Hải và Cao Bằng ngồi ở trên lưng xong, Đại Tử nắm chặt hai móng vuốt nhỏ.
Ba mươi sáu cánh sau lưng vỗ mạnh hóa thành tàn ảnh vụt đi với tốc độ siêu nhanh.
Vèo...
Trong đáy biển, Đại Tử đã biến thành một đường ánh sáng.
May mà bong bóng của Bàn Đại Hải vẫn có chất lượng rất bảo đảm, cho dù tốc độ của Đại Tử nhanh như vậy cũng không làm cho bong bóng này bị hỏng.
Khi còn cách thần khí chưa đến một trăm mét, Cao Bằng do dự một lát mới khẽ hỏi thăm Bàn Đại Hải:
- Ngươi xác định nó sẽ không quay đầu cắn chúng ta chứ?
- Ngươi yên tâm đi.
Bàn Đại Hải biết con rết dưới mông có địa vị thế nào ở trong lòng Cao Bằng, nó nhìn chằm chằm vào thần khí đang chạy trốn phía trước với vẻ hung ác.
Bàn Đại Hải hít sâu một hơi, hút không khí vào trong bụng, cái bụng lập tức phồng lên giống như một con cá nóc.
Thể tích của Bàn Đại Hải cũng tăng lên theo hơi thở.
Cơ bắp trên người nó căng ra như một dây cung.
Rống!
Bàn Đại Hải nổi giận gầm lên một tiếng, cái đuôi khẽ giật phát ra một tiếng bốp ở trên lưng của Đại Tử rồi hóa thành một bóng mờ bắn ra. Cái miệng khổng lồ mở lớn trực tiếp nuốt thần khí vào.
Đông.
Bàn Đại Hải rơi vào đáy biển. Sau khi nuốt thần khí xong, toàn thân nó cứng đờ, bất động.
- Cao Bằng, Đại Bàn Hải sẽ không chết chứ?
Đại Tử thì thào hỏi ở bên tai Cao Bằng.
- Nó còn chưa chết đâu. Ta thấy có lẽ chỉ bị ngất đi thôi.
Cao Bằng thông qua huyết khế cảm giác được Bàn Đại Hải còn sống.
Qua một lúc lâu, Bàn Đại Hải mới ngẩng đầu nhìn Cao Bằng rồi mỉm cười.
Hàm răng vàng óng như được mạ một lớp vàng, làm người ta thấy chói mắt.
- Đây là bộ răng thần khí của ngươi sao?
Cao Bằng nheo mắt quan sát hàm răng của Bàn Đại Hải.
Vừa rồi Cao Bằng qua thần quang mơ hồ nhìn thấy được bản thể chính là một hàm răng.
Nhìn qua nó như bộ răng, chỉ có điều khi ở trong thần quang bộ răng này vô cùng khoa trương, gần như tạo thành 270°, quái vật bình thường cũng không có cái miệng lớn như vậy.
Tuy nhiên miệng của Bàn Đại Hải quả thật rất lớn, cho nên ngược lại rất hợp với bộ răng này, càng tăng thêm sức mạnh cho nó.
- Ha ha ha, không tệ. Năm đó nó chạy mất, bây giờ đã bị ta tìm trở về rồi.
Lúc Bàn Đại Hải nói chuyện còn mở miệng rất lớn làm lộ rõ bộ răng thần khí này.
【 Tên vật phẩm 】: Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha (thần khí)
【 Ẩn chứa pháp tắc 】: Pháp tắc Thôn Phệ 2%
Pháp tắc, Cao Bằng chú ý tới tiến độ 2% này, nhưng không biết nó là trình độ gì.
- Răng vàng lớn!
Vẻ mặt Đại Tử nghiêm túc nói:
- Cái răng vàng này trông quá tầm thường.
Bàn Đại Hải tức giận, cái gì gọi là tầm thường hả?
Đây là thần khí! Thần khí đấy!
Con rết ngốc nhà ngươi có lăn lộn cả đời cũng không chắc có thể nhìn thấy thần khí đâu!
- Là thần khí hàng thật giá thật, nhưng dáng vẻ như vậy cũng quá xấu rồi. Tại sao nó lại có hình dạng bộ răng chứ?
Cao Bằng cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc đầu hắn còn tưởng là đao, thương, kiếm, kích gì đó. Nếu không thì cũng phải là chuông, đỉnh, gương, tháp, cho dù là hình dạng hạt châu cũng được.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại là một bộ răng.
Ngoại trừ Bàn Đại Hải, ai sẽ thích dùng loại thần khí này chứ?
- Ta cũng không có tay, vũ khí lợi hại nhất trên người ta chính là răng của mình, cho nên ta tất nhiên muốn làm thành bộ răng rồi.
Bàn Đại Hải liếc mắt, ta làm ra rìu thì dùng thế nào? Chẳng lẽ bảo ta dùng răng cắn lấy nó rồi chém người khác chắc?
- Ngươi nói thần khí này là do ngươi chế tạo ra sao? Ngươi còn có thể chế tạo ra thần khí không vậy?
Ánh mắt Cao Bằng lập tức sáng lên.
Bàn Đại Hải lắc đầu.
- Ngươi đừng có mơ, mỗi một Thần chỉ có thể chế tạo ra một món thần khí bản mạng thôi. Mà thuộc tính của thần khí cũng phù hợp nhất với thần linh chế tạo ra nó. Ngươi muốn nhiều thần khí thì chỉ có đi cướp của những thần linh khác thôi.
- Chà...
Đi tới chỗ thần khác cướp sao? Cao Bằng cảm thấy đây là một nhiệm vụ rất khó khăn.
- Nhưng cũng không phải không có cơ hội. Có vài thần đã ngã xuống, nhưng thần khí của bọn họ vẫn còn lại trên đời, những thần khí này xuất hiện nhiều hơn.
Người nói vô tình nhưng người nghe cố ý, không phải thế giới Hắc Vụ này là do thần linh ngã xuống mới tạo ra nhiều sương mù như vậy hay sao? Hơn nữa thân phận của Bàn Đại Hải trước đây cũng không đơn giản, nói không chừng có quen biết với mấy người bạn đã chết...
- Bất kể thế nào, ta vẫn phải cám ơn ngươi.
Bàn Đại Hải đột nhiên nói với Cao Bằng, sau đó rộng lượng giơ vây cá về phía hắn:
- Như vậy đi, chúng ta sửa lại khế ước một chút. Nếu như ngươi không thể hoàn thành yêu cầu thăng cấp phẩm chất của ta đúng hạn, ta cũng sẽ không trừng phạt ngươi, chúng ta chia tay trong hòa bình là được. Sau này nếu ngươi có khó khăn gì cũng có thể đến tìm Bàn gia ta.
Bàn Đại Hải vô tình tự xưng là Bàn gia.
Cao Bằng cười như không cười:
- Được, vậy phải cảm ơn Bàn gia rồi.
- Ha ha ha, Tiểu Bằng à, đây chỉ là chút lòng thành, chút lòng thành mà thôi.
Bàn Đại Hải hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng, gương mặt béo tròn kết hợp với bộ răng vàng lớn sáng lấp lánh.
Cao Bằng kín đáo nháy mắt với A Ngốc.
A Ngốc ngầm hiểu, trong khi Bàn Đại Hải xoay người liền đập vào trên gáy nó một cái. Bàn Đại Hải kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó A Ngốc liền tháo Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha trong miệng nó xuống.
Cũng không biết bị Bàn Đại Hải dùng cách gì mà bộ răng này... A phi! Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha lúc này hoàn toàn yên tĩnh, không hề lộ ra chút thần quang nào, nhìn qua chỉ là một bộ răng mạ vàng bình thường.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com