- Cao Bằng, tại sao chúng ta phải đánh ngất Bàn Đại Hải thế?
Đại Tử không hiểu tại sao đột nhiên Cao Bằng lại ra lệnh cho A Ngốc đánh ngất Bàn Đại hải.
Nhưng có một chút tiến bộ, dù cho A Ngốc đánh ngất Bàn Đại Hải nhưng mà Đại Tử vẫn rất thông minh đoán ra được là do Cao Bằng hạ lệnh.
- Vì tên Đại Hải này có chút bành trướng rồi, cần gõ một chút.
Cao Bằng từ tốn nói.
- Bành trướng? Hương vị trở nên ngon hơn sao?
Hai mắt Đại Tử sáng lên.
- …
Cao Bằng không biết làm thế nào để giải thích cho nó hiểu:
- Đầu nó cứng như vậy chắc sẽ không hợp với khẩu vị của ngươi, có thể sẽ gãy răng đấy.
- Chúng ta đừng ăn Bàn Đại Hải được không? Bình thường Đại Hải vẫn rất thành thật.
Đại Tử đấu tranh một lúc lâu mới khó khăn nói ra được câu này. Dù sao đối với một con hàng tham ăn, một con cá mè hoa ngon như thế mà không thể ăn cần đến một quyết tâm rất lớn.
- Được thôi.
Cao Bằng hào phóng đồng ý.
- Hắc hắc, hôm nay Cao Bằng ngươi thật đẹp trai.
Cao Bằng cẩn thận nhìn kỹ Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha. Nhìn qua thì có vẻ giống một bộ răng bằng vàng bình thường, nếu không thấy rõ thuộc tính của nó thì sẽ không ai nghĩ nó khác thường.
Cái Thôn Phệ Pháp Tắc này hẳn là năng lực ăn cả Chuẩn Thần của nó. Chỉ có điều, Cao Bằng đắn đó không rõ cái Thôn Phệ Pháp Tắc 2% này là cái gì.
Là sau khi ăn hết một Chuẩn Thần rồi pháp tắc tấn thăng lên 2% hay đây là trình độ nắm giữ pháp tắc của bản thân nó.
Cái này phải chờ Bàn Đại Hải tỉnh lại mới hỏi rõ được.
Dù sao đây cũng là Thần khí nên vẫn có mức độ nguy hiểm nhất định, vì thế Cao Bằng không tuỳ tiện dùng linh tinh. Vạn nhất không cẩn thận lỡ tay kích hoạt lên thì phiền to.
Quay lại hòn đảo, Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha vẫn ảm đạm lặng lẽ ngưng tụ ra một vòng u quang nhàn nhạt.
Lặng lẽ dò xét hoàn cảnh bốn phía, khi chú ý đến A Ngốc thì bộ răng hơi rung lên một chút.
Lực chú ý của Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha tập trung hết vào A Ngốc.
Sau khi bọn ngự thú lần lượt thưởng thức xong thì bộ răng được trao lại cho A Ngốc.
Cảnh tượng này khá là kỳ quái, giống như một đám thiếu niên bất lương đang vuốt ve bộ răng giả của ông nội vậy…
Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha bị vần lên lật xuống, khẽ hé khẽ ngậm, cũng không phản kháng.
Chơi được một lát thì chúng chán, cuối cùng giao cho A Ngốc giữ.
A Ngốc quay về cung điện bèn tiện tay đặt bộ răng giả dưới chân. Bởi vì trước mắt thực lực của A Ngốc là mạnh nhất, cũng đảm bảo nhất, dù cho chỉ là tương đối.
A Ngốc ném bộ răng giả ở dưới chân, đại mã kim đao ngồi ở trên ghế, tay kẹp một điếu thuốc mới lấy từ trong kho ra, nuốt mây nhả khói.
Ngày nào cũng cô độc và nhàm chán, chỉ có món thuốc lá này mới có thể an ủi nội tâm tịch liêu của nó.
Bộ răng bị ném dưới chân len lén quan sát một hồi rồi thận trọng tiến lại gần, dùng răng cửa gặm gặm ngón chân A Ngốc.
Thấy ngứa ngứa, A Ngốc nhấc ngón chân cái làm bộ răng bay lên, sau đó cạch một tiếng rơi xuống đất.
Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha tự mình bò lên, có chút động tâm nhìn xương cốt bóng loáng của A Ngốc. Nó ghen tị động đậy thân thể trên phiến đá, dùng răng nanh cạo nhẹ xương đùi của A Ngốc.
- Chơi trò gì đấy?
A Ngốc dùng bàn chân lớn dẫm lên Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha.
Cực kỳ cấn chân.
Dù bị giẫm xuống, Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha vẫn dồn hết sức gặm gặm chân A Ngốc.
A Ngốc nhấc Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha lên. Trước đó bộ răng còn xao động bất an, bị nhấc lên liền an tĩnh lại.
…
Khi Bàn Đại Hải tỉnh lại đã là nửa giờ sau.
Khi tỉnh lại Bàn Đại Hải theo thói quen chẹp chẹp miệng, sau đó hoảng sợ nhận ra đã không thấy Thần khí trong miệng mình nữa.
- Bảo bối của ta mất rồi!
Trong phòng vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải đi quanh khắp hòn đảo, cuối cùng tìm được Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha trong phòng của A Ngốc.
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, ta còn tưởng ngươi đã bỏ đi.
Bàn Đại Hải lệ nóng doanh tròng.
Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha không để ý tới nó, cứ không ngừng xoay quanh A Ngốc.
Thi thoảng nó lại dùng răng gặm gặm xương của A Ngốc.
- Tại sao ngươi lại thế này?
Thấy cảnh này Bàn Đại Hải chấn kinh, suýt chút nữa còn cho rằng mình đã nhìn thấy một con ngự thú giả.
Ở trong tay mình thì lúc nào cũng muốn tìm cơ hội đào tẩu, giờ ở bên cạnh A Ngốc lại giống như một con liếm chó.
- Ngươi tỉnh lại rồi hả? Vừa rồi đột nhiên ngươi ngất đi, chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, gọi ngươi thế nào cũng không tỉnh.
A Ngốc nói với Bàn Đại Hải.
- A, là… vậy sao?
Bàn Đại Hải nghi hoặc hỏi. Nó còn cho rằng mình bị đánh bất tỉnh nữa.
- Ừ, có thể do gần đây quá mệt mỏi, lại bất ngờ tìm lại được bộ răng Thần khí này, mừng quá nên ngươi không khống chế được cảm xúc.
A Ngốc từ tốn nói.
A Ngốc vẫn luôn rất thành thật, cho nên Bàn Đại Hải không nghi ngờ nhiều.
- Nhưng vì sao Thần khí của ta lại ở chỗ ngươi?
Cuối cùng Bàn Đại Hải vẫn hơi lo lắng.
- Khi ngươi ngất đi thì Thần khí của ngươi chạy ra, ta sợ nó chạy mất nên giữ giúp ngươi một chút.
A Ngốc nói xong, kéo bộ răng đang cọ cọ trên người mình ra rồi ném cho Bàn Đại Hải.
Lấy lại được Thần khí, lập tức Bàn Đại Hải vừa lòng thoả ý.
Thấy Cao Bằng đi tới, Bàn Đại Hải nhe răng cười.
- Chào chủ nhân.
- Ngươi tỉnh rồi à?
Cao Bằng cười tủm tỉm vỗ vỗ cái đầu to của Bàn Đại Hải.
- Vừa rồi ngươi ngất đi ta không kịp hỏi. Đây là lần đầu tiên ta thấy Thần khí đấy, thần khí của ngươi dùng thế nào?
Hả?
Bàn Đại Hải cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cao Bằng, không phải hắn thích món Thần khí này của ta chứ?
- Yên tâm, ta vẫn để ngươi giữ món Thần khí này. Còn nữa, Cao Bằng ta là người sẽ đoạt đồ của ngự thú nhà mình sao?
- Ừ ừ….
Bàn Đại Hải buông lỏng cảnh giác.
- Cũng đúng.
- Đây là Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha. Lúc trước khi đúc nó ta đã giết một con Thao Thiết Chuẩn Thần đỉnh phong, sau đó dùng cái xác vẫn còn tươi của nó và một đống phụ tài mới chế tạo xong.
Trong lời nói của Bàn Đại Hải tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
- Ngươi có thể giết Chuẩn Thần đỉnh phong sao?
Cao Bằng hít một hơi khí lạnh.
- A?
A Ngốc cũng không nhịn được ghé mắt sang nhìn.
Bàn Đại Hải: ???
Các ngươi có thái độ gì thế này?
Con mẹ nó, ta là thần đấy! Trước kia ta là một Tôn Thần, ta giết một con Chuẩn Thần có vấn đề gì sao?
Bàn Đại Hải tức muốn bể phổi. Phanh, phổi của nó truyền đến một tiếng vang trầm.
- Có phải ngươi có hiểu lầm gì đó với vị thần như ta không?
- Đã từng là thần thôi.
Cao Bằng cải chính, sau đó cảm khái không thôi:
- Không ngờ đó, trong trí nhớ của ta thì hình tượng của ngươi hiện giờ và hình tượng của ngươi trong lời kể… có chút không giống nhau?
Cao Bằng giang hai tay ra, vung tay mô tả.
- Không nói.
Bàn Đại Hải hất mông lên, nằm co dưới sàn nhìn trần nhà.
Cao Bằng không nhịn được cười phá lên, vỗ vỗ vây của cá mè hoa:
- Nói đi, ta vẫn rất tò mò về phong công vĩ nghiệp năm xưa của ngươi.
Bàn Đại Hải ve vẩy đuôi cá.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com