Medusa bị thao tác này của Cao Bằng làm cho khiếp sợ tới mức ngây người.
Nó áy náy liếc mắt nhìn Cao Bằng rồi nói:
- Ta thật sự... thật sự cảm ơn ý tốt của ngươi. Có quái vật có thể sẽ thích trở thành ngự thú của người khác, nhưng ta không thích kết cục này, thật sự rất xin lỗi.
Medusa cuối cùng vẫn rất thành khẩn từ chối lòng tốt của Cao Bằng.
- Những bức tượng đá này...
Cao Bằng do dự nói.
- Mất thì mất thôi.
Mắt Medusa híp lại thành hai hình lưỡi liềm, tóc rắn màu xanh sẫm cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cao Bằng thở dài rồi gật đầu.
- Ta ủng hộ lựa chọn của ngươi.
Bàn Đại Hải xuyên qua ở trong rừng bức tượng đá, đột nhiên có một con diều hâu xoay người đập xuống trên mặt đất tạo thành một cái hố to.
Bàn Đại Hải cười to đầy càn rỡ:
- Ha ha ha ha ha, ta tìm được rồi, Cao Bằng ngươi đến xem này.
Mê cung được nhận thức chung là không thể phá hỏng ở trong mắt rất nhiều quái vật, nhưng đã bị Bàn Đại Hải dễ dàng cắn thủng. Dù sao Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha cũng là thần khí, cho dù không kích hoạt thì độ cứng và pháp tắc ẩn chứa trong nó cũng đã rất mạnh.
Bàn Đại Hải cắn xuống một cái, mặt đất đã bị cắn ra một hố to. Cái miệng khổng lồ giống như một cái máy đào đất, mỗi lần cắn xuống sẽ tạo ra một cái hố sâu.
Hơn nữa động tác không chậm chút nào, chỉ qua một lát đã gặm ra một hố cực sâu trên mặt đất.
Medusa che miệng của mình lại, nàng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Về cơ bản, mê cung được nhận thức chung là không thể bị phá hỏng, nhưng bây giờ nó đang nhìn thấy gì đây?
- Thật ngại quá, mê cung của ngươi bị phá hỏng rồi.
- Không sao, dù sao ta cũng tính dọn đi trong một thời gian ngắn nữa.
Rắc rắc, lần này âm thanh truyền đến từ chỗ Bàn Đại Hải đã khác trước.
m thanh phát ra vang dội, giống như cắn trúng phải thứ gì đó tương đối cứng. Sau đó lại có tiếng rắc rắc vang lên, rồi thứ bị cắn đã nghẹn ở cổ họng của Bàn Đại Hải.
- Ngươi đang ăn cái gì vậy?
Bởi vì Bàn Đại Hải quay lưng lại cho nên Cao Bằng không nhìn thấy rõ nó đang ăn thứ gì.
Cơ thể Bàn Đại Hải run lên, trả lời mơ hồ không rõ:
- Ta đang ăn đất.
Cao Bằng nhảy xuống đá Bàn Đại Hải văng ra, mặt đất ở khu vực trung tâm có thứ màu xám trắng nhìn như một cục gạch đã bị cắn hết một nửa.
【 Tên vật phẩm 】: Cục Gạch Thần Tính (tàn khuyết)
【 Giới thiệu vật phẩm 】: Một viên gạch rơi ra từ trên thần khí Vô Tận Luân Hồi Mê Cung.
Cao Bằng:
- ...
- Đây là một cục gạch bình thường, còn có chút cấn răng.
Bàn Đại Hải ủy khuất nói.
Cao Bằng cười ha hả, nhưng không mắng Bàn Đại Hải, việc xấu trong nhà không nên tuyên dương ra ngoài.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Cao Bằng từ biệt Medusa rồi dẫn theo Bàn Đại Hải rời khỏi mê cung. Sau đó vẻ mặt hắn chợt trở nên lạnh lùng, xách ngược Bàn Đại Hải cưỡi lên Tứ Oa. Sau đó bảo nó tùy tiện tìm một phương hướng rồi bay đi, chỉ cần có mê cung thì dừng lại.
- Cao Bằng, ngươi làm gì vậy? Ta chỉ ăn có chút gạch thôi mà ngươi cũng muốn mắng ta, ta thật sự quá ủy khuất.
Bàn Đại Hải oan ức nói, từng giọt nước mắt nối liền tràn mi.
Không hổ danh là ngự thú hệ thủy, chỉ chốc lát mà hai mắt đã đẫm lệ. Người không biết còn tưởng mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì với nó.
- Trên thần khí này rơi ra bao nhiêu gạch ta thu bấy nhiêu, ngươi lấy ra mấy viên cho ta.
Cao Bằng ước lượng viên gạch Thần Tính còn sót lại trong tay. Viên gạch đã không còn trọn vẹn, đã xuất hiện tổn thương.
Bàn Đại Hải: (ΩДΩ)
Bị phát hiện rồi, làm thế nào đây?
- Lần sau không được viện lý do này nữa.
Dù sao gạch này cũng là do Bàn Đại Hải phát hiện, Cao Bằng lại ném viên gạch Thần Tính còn lại cho nó. Nó chỉ nhai răng rắc vài cái đã nuốt vào.
- Thật ra ta không phải ăn cho mình đâu, ta cũng không tiêu hóa được cục gạch Thần Tính này.
Sau khi Bàn Đại Hải ăn xong mới nhe răng ngượng ngùng cười với Cao Bằng.
- Gạch Thần Tính này chắc là cục gạch rơi ra từ thần khí mê cung kia, lực lượng thần khí tương đối phong phú, có tác dụng đánh bóng Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha, chỉ để mài răng mà thôi.
- Yên tâm đi, gạch này chỉ là thứ từ bên ngoài của thần khí. Cái mê cung này có thể sinh trưởng vô hạn, chỉ cần không bị thương tổn thì ăn vài viên căn bản không có chuyện gì.
Bàn Đại Hải tùy tiện nói:
- Dù sao ta cũng không phải mới ăn lần đầu tiên, trước đây ta cũng thường ăn thần khí của lão già kia rồi.
- ….
Một tuần lễ sau, Cao Bằng lại tìm được một mê cung. Một con Sa Mạc Ngư Quỷ Hoàng cấp bên trong đã trở thành bữa cơm trưa cho Bàn Đại Hải và Tứ Oa. Ở trong lòng đất ở khu vực trung tâm mê cung, Bàn Đại Hải tìm được một viên gạch Thần Tính khác.
Lần này, nó chuyển gạch Thần Tính cho Cao Bằng thưởng thức một hồi.
Nhìn từ bề ngoài sẽ không nhìn ra là thứ gì, chỉ là một viên gạch bình thường. Nếu như không có khung số liệu nhắc nhở, hắn căn bản không nhìn ra được có gì khác thường.
Sau đó, khi viên gạch bị lấy đi, lực lượng thần bí luôn bảo vệ mê cung cũng theo đó tiêu tan.
Ngón tay lướt qua trên vách tường, tạo thành một vết cào rất sâu.
Cao Bằng nhíu mày, đây là một bức tường bình thường.
Tứ Oa ngầm hiểu, cái đầu dùng sức húc mạnh vào làm bức tường mê cung sụp xuống. Nó lắc đầu và có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng lần trước nó đụng vào còn rất đau.
Không có gạch Thần Tính che chở, đây chỉ là một mê cung bằng đá bình thường. Lúc này đừng nói là Hoàng cấp, cho dù một con quái vật cấp Lĩnh chủ cũng có thể dễ dàng phá hỏng bức tường.
Nói như vậy... Cao Bằng nghĩ đến viên gạch Thần Tính bị Bàn Đại Hải ăn mất ở trong mê cung của Medusa, vẻ mặt không khỏi trở nên vi diệu.
Trong thời gian sau đó Cao Bằng lại thăm dò mấy mê cung. Theo Cao Bằng thấy, những mê cung này giống như từng cái mai rùa, bên trong đầy bảo tàng thần bí, mình thì dẫn theo một đám ngự thú giống như người sưu tầm bảo vật, không ngừng cạy ra những mai rùa này.
- Thi thể của tên kia không có khả năng ở trong những mê cung bình thường. Lấy tính cách của tên kia thì cho dù chết cũng sẽ bị chôn ở trong một mê cung khổng lồ siêu cấp xa hoa.
Bàn Đại Hải lắc đầu:
- Những mê cung bình thường quá nhiều, cho dù chúng ta có tốn mười năm cũng không nhất định có thể đi hết một lượt.
Bàn Đại Hải dừng lại một lát, đôi mắt ti hí chen vào cùng một chỗ:
- Ta luôn cảm thấy có vấn đề. Trong mỗi mê cung đều có gạch Thần Tính, dù sao khi lây dính thần tính, theo thời gian dài tích lũy thì ở bên trong cũng sẽ có lợi cho sự trưởng thành và tiến hóa. Hơn nữa ta phát hiện ra vị trí những mê cung này đều là nơi linh khí dư thừa, loại địa phương như vậy sẽ thường dễ dàng sinh ra linh vật.
- Có thể nào... nó không chết không?
Cao Bằng do dự một lát rồi hỏi.
- Không thể nào!
Bàn Đại Hải kiên định lắc đầu:
- Nó là Mê Cung Chi Thần, chỉ khi nào thần cách và thần khu bị hủy diệt làm pháp tắc tràn ra mới có khả năng hình thành nhiều mê cung như vậy.
- Ừ.
Cao Bằng gật đầu.
- Vậy chúng ta tiếp tục đi về phía nam.
Cao Bằng mở miệng nói.
- Chắc là ở hướng đó. Sau khi nuốt nhiều gạch Thần Tính như vậy thì ta có thể lờ mờ cảm giác được vị trí của đối phương... Dù sao cũng là viên gạch thần tách ra từ trong bản thể, vẫn dính đầy mùi của nó.
Bàn Đại Hải híp mắt nhìn về phía nam.
Khóe miệng nó lại không nhịn được tách ra như môi cá sấu, khóe miệng nứt ra, lộ ra một vệt màu vàng được che giấu ở dưới môi.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com