- Ồ, chỗ đó không phải là đảo của Đại Tế Ti sao. Các ngươi nhìn coi cái người ở trên bờ kia là ai, người đó có phải là Cao Bằng hay không?
Có người đột nhiên chỉ Cao Bằng trên bờ cát rồi nói.
- Không biết, ta chưa nhìn thấy qua Cao Bằng bao giờ, thế nhưng ta cũng chưa từng gặp qua người này ở bộ lạc.
Một người khác lắc đầu.
- Hắn chính là Cao Bằng.
Bạch Phi nhận ra Cao Bằng.
Đám thanh niên này lệnh cho ngự thú thả chậm tốc độ lại, hai mặt nhìn nhau, thần sắc khác nhau.
Mới vừa rồi còn nghị luận ở sau lưng người ta, trong chớp mắt đã nhìn thấy người thật.
Thật là xấu hổ. . .
- Anh, hay là để em đi thử xem trình độ của hắn như thế nào.
Bạch Ca cười lạnh bảo.
- Em chớ làm loạn.
Bạch Độ nhíu mày. Thân là Ngự Sử Đế cấp nên hắn càng lý giải chỗ kinh khủng của ngự thú Đế cấp hơn so với người bình thường.
Nếu như thằng em trai ngốc nghếch này của hắn xảy ra chuyện bất trắc gì, sợ là chính mình sẽ bị lão cha đánh chết.
- Yên tâm đi, em đương nhiên sẽ không ngốc nghếch tự mình động thủ.
Bạch Ca cười hắc hắc, sau đó vỗ vỗ mặt nước bên cạnh.
Dưới đáy biển, một con Ngư Cảnh Long với cái cổ thon dài, vảy xanh vuốt sắc ẩn nấp dưới đáy biển. Khi nghe thấy trên mặt nước vang lên tiếng đập nước nhịp nhàng đều đặn, trong mắt lộ ra một tia thích thú, vui vẻ xông lên khỏi mặt nước.
Con Ngư Cảnh Long khổng lồ từ mặt biển lao ra, lân phiến màu lam tinh mịn trong nước biển lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời.
- Em. . .
Bạch Độ muốn răn dạy Bạch Ca, nhưng nhìn Cao Bằng phía xa hắn lại do dự một chút. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc thực lực của cái gã Cao Bằng này như thế nào.
Con Ngư Cảnh Long này là quái vật gia tộc bọn họ phụ trách nuôi dưỡng, tộc đàn quái vật khổng lồ do bộ lạc Bạch Long nuôi dưỡng, chủng loại phong phú.
Trong đó tộc đàn Ngư Cảnh Long chính là do gia tộc của hắn phụ trách chăn thả, tiếp xúc với bọn nó từ nhỏ nên Bạch Ca và mấy Ngư Cảnh Long này đều rất quen thuộc. Con Ngư Cảnh Long này tên là Ngạo Thiên, là vua của tộc quần Ngư Cảnh Long, có thực lực Đế cấp.
Khi còn bé Bạch Ca thường xuyên ngồi trên lưng Ngạo Thiên lướt sóng trên biển.
- Ngạo Thiên, ngươi đi thử xem trình độ người kia như thế nào.
Bạch Độ nhỏ giọng nói với Ngạo Thiên.
- Lệ lệ.
Linh trí của Ngạo Thiên không thấp nên hiểu được những gì Bạch Độ nói, gật gật đầu, nghe lời xoay người rời đi.
Ngư Cảnh Long yên lặng đột nhập chỗ sâu trong biển, vảy màu xanh lam bên ngoài cơ thể lấp lóe u quang, sau đó hòa làm một thể với nước biển.
Ngay sau đó hoàn toàn biến mất trong biển, chỉ còn lại sóng ngầm chảy xiết đang cuộn trào.
Trên bờ biển, Cao Bằng để Tiểu Hoàng bắt hai con cá tới làm bữa tối,
- Làm xong sẽ cho ngươi tiền thưởng.
Cao Bằng nói với Tiểu Hoàng.
- Ừm ừm!
Tiểu Hoàng hung hăng gật đầu, nhiệt tình mười phần.
Tiểu Hoàng nhạy bén liếc nhìn mặt biển, đột nhiên hai mắt ngưng lại. Tiểu Hoàng nhìn về phía một chỗ nào đó, hét lớn một tiếng rồi thả người nhảy vào trong biển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ầm ầm ầm ~
Nước biển cuộn trào, sóng lớn gào thét trên mặt biển.
【 Cấm ma lĩnh vực 】 — —
Úng, một tầng sóng gợn vô hình đem toàn bộ nguyên tố trong phạm vi bài xích không còn, thậm chí ngay cả nước biển cũng bị cuốn lên trên.
Hòn đảo dưới chân đều đang run nhè nhẹ.
Bành!
Mặt biển nổi lên một cột nước cao đến mấy chục mét.
Trong lòng Cao Bằng bồn chồn, động tĩnh này cũng quá lớn rồi, rốt cuộc Tiểu Hoàng đang đánh cái gì thế?
Bạch Ca ở nơi xa nhìn một màn này bắt đầu luống cuống.
Chuyện gì thế này! Hình như kịch bản này không đúng.
Bạch Ca muốn chạy qua ngăn lại, nhưng bị Bạch Độ chột dạ kéo trở về,
- Em đừng đi qua đó, em để ngự thú của em rống một tiếng bảo Ngạo Thiên trở về đi.
Lúc này Bạch Ca mới tỉnh ngộ, ngự thú dưới chân gào thét một tiếng, sau đó đám người tuổi trẻ này lập tức vội vàng rời khỏi.
Bờ cát, trên mặt Cao Bằng mang theo vẻ nghi ngờ nhìn về phía âm thanh truyền tới, lờ mờ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của một đám người cưỡi ngự thú rời đi.
Cao Bằng quay đầu trông thấy Tiểu Hoàng đang từng bước từng bước kéo thi thể Ngư Cảnh Long từ trong biển lên bờ, như có điều suy nghĩ.
. . .
Ban đêm, một người quen bất ngờ đến bái phỏng.
- Bạch Dần.
Cao Bằng nhận ra bộ dáng của người trẻ tuổi trước mắt này không có biến hóa bao nhiêu so với mấy năm trước, dường như năm tháng chưa từng lưu lại vết tích trên người hắn.
- Nghe nói hôm qua có một quý khách tới bộ lạc Bạch Long chúng ta, nghe đâu là đến từ Du Châu trái đất. Tôi vừa đoán là biết ngay chính là cậu rồi, nghĩ đến hôm qua cậu vừa tới còn chưa có nghỉ ngơi thật tốt, tôi cũng không thuận tiện đến đây quấy rầy.
Trong lời nói của Bạch Dần có chút áy náy.
- Không sao, anh có thể đến thăm tôi là tôi đã rất vui rồi, xem ra anh thật sự coi tôi là bạn.
Cao Bằng rất vui vẻ nói, tiến lên bắt tay Bạch Dần.
Trong sát na biểu cảm trên mặt Bạch Dần trở nên ngốc trệ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, căn bản nhìn không ra dị thường gì. Trên mặt vẫn là nụ cười rực rỡ:
- Đương nhiên, chúng ta chính là lão bằng hữu cơ mà.
- Ha ha.
Cao Bằng nhiệt tình lôi kéo Bạch Dần,
- Đi, hôm nay ngự thú của tôi vừa mới bắt được một ít hải sản ở trong biển, vừa mới nấu chín thì bạn tốt như anh liền đến.
Bạch Dần bị sự nhiệt tình của Cao Bằng làm cho có chút thụ sủng nhược kinh.
- Không cần khách khí như thế. Ài, thật sự không cần khách khí như thế đâu. . .
Đây là một cái nồi lớn, trong nồi hầm thịt cá trắng lóa. Mùi canh thịt thơm lừng xông vào mũi, canh cá tuyết trắng sền sệt như tương.
Đáy lòng Bạch Dần trùng xuống. Đẳng cấp của chủ nhân thịt cá này sợ là không thấp, chỉ sợ chí ít cũng phải là Hoàng cấp trở lên, cũng không biết Cao Bằng kiếm ở đâu ra nguyên liệu nấu ăn tốt đến như vậy.
- Tới tới tới, uống thử một ngụm đi.
Cao Bằng múc cho Bạch Dần một bát, sau đó lại lấy một cái chén hành mới cắt từ bên trong không gian của A Xuẩn ra, cho vào bên trong canh cá. Mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt hòa với hương vị thịt cá đậm đà tạo thành một bát mỹ thực cực phẩm.
Bạch Dần cảm thấy hôm nay Cao Bằng có chút khác thường. Có điều chuyến này hắn qua đây cũng là vì trong lòng có chỗ cầu, bởi vậy vừa suy nghĩ lung tung vừa bưng canh cá lên uống một ngụm.
- Uống ngon không?
Cao Bằng hiền hòa hỏi.
- Cũng… cũng được.
Bạch Dần trong lòng thất kinh, chẳng lẽ trong canh cá này có độc!?
- Anh cứ yên tâm mà uống đi, canh cá này không có độc đâu.
Hình như nhìn ra nỗi băn khoăn của Bạch Dần, Cao Bằng nói xong cũng múc cho mình một chén lớn, một hơi uống cạn sạch.
Lúc này Bạch Dần mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình đã trách oan người ta rồi.
- À đúng, tôi hỏi một chút. Anh có nghe nói qua về Ngư Cảnh Long bao giờ chưa?
Cao Bằng nói bóng nói gió hỏi.
- Ngư Cảnh Long sao!
Bạch Dần kinh ngạc, Cao Bằng hỏi cái này để làm gì.
- Tất nhiên là tôi biết rồi, bộ lạc Bạch Long chúng tôi có nuôi dưỡng Ngư Cảnh Long, số lượng còn không ít. Cậu hỏi cái này làm gì?
- Ồ ồ. . . Vậy Ngư Cảnh Long ở bộ lạc các anh có thể chủ động tập kích người khác hay không?
Bạch Dần lắc đầu,
- Không biết nữa, bọn nó sẽ không chủ động tập kích người của bộ lạc Bạch Long. Trí tuệ của bọn nó không thấp, hơn nữa còn được chúng ta nuôi dưỡng từ nhỏ, sao có thể vô duyên vô cớ chủ động tập kích. . .
Càng nói đến đằng sau thì giọng nói của Bạch Dần lại càng nhỏ, con mắt trợn to không dám tin nhìn vẻ mặt tràn đầy vô tội của Cao Bằng.
- Không phải tôi động thủ trước, là cái con Ngư Cảnh Long này công kích ngự thú của tôi.
Cao Bằng vội vàng nói.
Bạch Dần cúi đầu nhìn cái chén nằm trong tay mình, còn có thịt cá trong chén, nước canh đậm đà vờn quanh những lát thịt tỏa hương thơm lừng.
- . . .
Hít sâu một hơi, Bạch Dần một hơi đem canh uống cạn, ngoạm miếng thịt lớn, hung tợn nhìn chằm chằm Cao Bằng,
- Cái tên vương bát đản nhà cậu!
Sau khi biết chân tướng, Bạch Dần triệt để mở rộng bao tử mà ăn.
Còn gọi ngự thú của mình tới ăn chung nữa.
Hai người một mực ăn đến mười hai giờ khuya, nằm xuống bãi cỏ trên sườn núi sờ sờ cái bụng tròn vo, Bạch Dần thở dài:
- Ăn ngon thật.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com