Cuối cùng Phong Bạo Thủy Ma Chu đại phát từ bi, thả cho Bi Cuồng và Thái Dương Hùng đi. Nhưng trước khi đi, Thái Dương Hùng cũng phải để lại một lễ vật, đó là cái tay trái của nó.
Đối với quái vật Thánh cấp thì gãy một cánh tay cũng không được coi là bị thương nghiêm trọng, chỉ cần một thời gian sau là có thể mọc lại.
Dù Bi Cuồng cực kỳ uất nghẹn, nhưng ít ra vẫn còn hơn là mất mạng, cho nên hắn đành xoa mũi chấp nhận.
Thái Dương Hùng cũng không còn uy phong như khi mới được triệu hoán ra nữa, chỉ đứng thẳng ngẩng đầu ném một cánh tay r, nó mất quá nhiều máu nên da lông không còn bóng loáng sáng lóa nữa. Bi Cuồng uốn lượn ngồi trên gáy nó, bên trái Bi Cuồng là Bi Viễn, con trai hắn.
Sắc mặt Bi Cuồng không nhìn ra được hỉ nộ, chỉ chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Bi Viễn thấp thỏm nhìn sắc mặt cha bên cạnh.
- Cha, cha không sao chứ ạ?
Bi Viễn nhỏ giọng hỏi.
Bi Cuồng quay sang nhìn Bi Viễn. Bi Viễn thấy mặt phụ thân, theo thói quen bắn run lên, còn tưởng phụ thân muốn đánh mình.
Chủ yếu là vì Bi Cuồng vẫn tạo áp lực tâm lý quá lớn cho hắn.
- Không có việc gì.
Giọng nói của Bi Cuồng vẫn trầm thấp như thế. Trầm mặc một lát, hắn nâng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa đầu Bi Viễn, giống như khi Bi Viễn còn bé, thích nhất là ôm một cục băng ngồi bên cạnh Bi Cuồng, được cha xoa xoa đầu.
- Quay về huấn luyện cho tốt, bồi dưỡng ngự thú cho tốt. Chiến tranh sắp xảy ra rồi, thân phận gì bối cảnh gì cũng chỉ là hư ảo, dù con có là con của ta cũng sẽ không có bất kỳ ưu đãi nào. Ngược lại, những dị tộc kia sẽ còn muốn giết con hơn.
Bi Cuồng lại ngẩng đầu nhìn phía trước, từ tốn nói.
- Vâng, con biết rồi.
Bi Viễn vội vàng gật đầu.
- Có thể con quái vật cấp Chuẩn Thần kia không phải ngự thú của hắn.
Đột nhiên Bi Cuồng nói.
- Cái gì?
Bi Viễn rất kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm:
- Cha… vậy chẳng phải chúng ta đã bị lừa sao?
- Bị lừa thì sao? Quái vật cấp Chuẩn Thần là hàng thật giá thật, chỉ là không hiểu sao nó lại nghe theo lệnh của hắn. Đó có phải ngự thú của hắn hay không thì có còn quan trọng nữa sao?
Bi Cuồng có cách nhìn rất thoáng.
- Về nhà không được nói lung tung, nếu có người hỏi thì cứ nói là ngự thú Chuẩn Thần của hắn.
Bi Cuồng híp mắt lại. Lúc này, người đàn ông nhìn có vẻ thô kệch cuồng dã này lại lộ ra vẻ khôn khéo hoàn toàn khác lúc trước.
- Vậy…bọn họ sẽ tin sao?
Bi Viễn vẫn hơi thấp thỏm, bởi vì chính hắn cũng không tin. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy quái vật cấp Chuẩn Thần, chỉ sợ sẽ không ai tin một ngự sử hai mươi mấy tuổi đã có được ngự thú cấp Chuẩn Thần.
- Tin hay không là chuyện của bọn họ, nhưng nói thế nào là chuyện của chúng ta. Huống hồ… Không phải hắn có một con quái vật cấp Chuẩn Thần thật sao? Tin hay không, tới nhìn là biết.
Nói xong Bi Cuồng lại nhắm mắt lại.
Cũng không thể chỉ có một mình mình ăn thiệt thòi. Nếu không, mình sẽ trở thành chuyện cười mất. Nếu có nhiều người chịu thiệt một chút, đến khi ấy cũng sẽ có người chia sẻ với mình.
Thế giới Phương Hóa. Thực ra thế giới Phương Hóa có hai cách gọi, một là thế giới Phương Hóa, hai là thế giới Thiên Phương, gọi thế nào cũng hợp lý.
Thời Thượng Cổ, nhóm bộ lạc đầu tiên phát hiện ra thế giới này gọi nó là thế giới Thiên Phương. Về sau càng nhiều bộ lạc tới, bọn họ phân bố ở các nơi trên thế giới, cũng diễn hóa ra các khẩu âm khác nhau, cái tên thế giới Phương Hóa này là thời sau gọi.
- Chuyện kia thế nào rồi, Bi Cuồng bên các ngươi vẫn chưa về sao? Không phải tên kia luôn mắt cao hơn đầu, dù là Thần Minh cũng không để vào mắt à? Tại sao giờ lại như đồ liệt dương thế?
Biểu cảm trên mặt Lôi Ngọ tràn đầy châm chọc trào phúng.
- Yên tâm, Bi Cuồng đang trên đường trở về.
Sắc mặt Bi Hổ giống như vừa ăn một bát phân. Hắn vừa nhận được tin bí mật của Bi Cuồng truyền về, khiến cho tâm tình rất khó chịu, lúc này lại thấy khuôn mặt vô sỉ của Lôi Ngọ.
- Về rồi, Bi Cuồng đại nhân về rồi.
Nơi xa vọng lại tiếng hoan hô của người trong bộ lạc.
Bi Hổ hừ lạnh một tiếng đi tới chỗ tiếng hô.
…
- Cái gì? Nhiệm vụ thất bại rồi sao?
Khi biết tin này, không chỉ Lôi Ngọ mà tất cả người trong bộ lạc đều ngây ra.
- Sao có thể? Bi Cuồng đại nhân là ngự sử Thánh cấp đó… Nhất định đại nhân đang nói đùa với chúng ta phải không?
Có người miễn cưỡng cười hỏi.
- Không phải. Em vợ của chú ta có truyền tới một tin tức ngầm, bộ lạc Hoa Hạ có ngự sử cấp Chuẩn Thần.
- Ngự sử cấp Chuẩn Thần? Ngươi đang nói đùa sao?
Một người bên cạnh hoảng sợ hỏi.
Làm sao lại có ngự sử cấp Chuẩn Thần? Bộ lạc Hoa Hạ mới có bao nhiêu năm? Bọn họ có được bao nhiêu ngự sử?
Ách… hình như bọn họ có rất nhiều ngự sử, nhưng có bao nhiêu ngự sử đỉnh cấp?
Ngự sử Hoàng cấp có lẽ không hơn nổi mười người!
Ngự sử Đế cấp cũng mới chỉ nghe nói có một mình Cao Bằng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một ngự sử cấp Chuẩn Thần?
Một ngự sử cấp Chuẩn Thần đại biểu cho cái gì? Đại biểu bọn họ có tiềm lực trở thành bộ lạc đỉnh cấp!
Bộ lạc Hoa Hạ cũng có tiềm lực tấn thăng thành bộ lạc đỉnh cấp.
Cấp Chuẩn Thần và Thánh cấp tuy chỉ cách nhau một ngưỡng cửa, nhưng trên thực tế lại là một vực sâu. Không ít ngự thú Thánh cấp đỉnh phong vẫn bị vây trong vực sâu này, thậm chí bọn họ cũng không biết làm sao để đột phá…
Không giống như Đế cấp đột phá lên Thánh cấp là cần ngưng tụ được lĩnh vực, chỉ cần thực lực của ngự thú Đế cấpđạt tới một giá trị nào đó liền có thể thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng mà từ Thánh cấp đột phá lên cấp Chuẩn Thần thì không phải đơn thuần chỉ cần có thực lực là được.
Còn cần có phương pháp đặc biệt.
Tương tự như vậy, không chỉ có bộ lạc nhỏ này chấn kinh, bao gồm cả ba bộ lạc cấp đỉnh cấp khi nhận được tin tức này cũng vội day day hai tai mình, sợ đã nghe nhầm.
- Nếu vậy thì thiên phú của hắn không chỉ đơn giản là kinh khủng thôi đâu, ta hoài nghi hắn là một Thần Minh nào đó chuyển thế.
U Hoàng Minh băng lãnh nói:
- Chuyện thế này… không phải chưa từng xảy ra.
- Hắn không phải Thần Minh chuyển thế. Ta đã từng gặp qua đứa bé đó, Đại Tế Ti của bộ lạc chúng ta cũng rất thích hắn.
Lão tộc trưởng bộ lạc Bạch Long lên tiếng.
U Hoàng Minh trầm ngâm một lát:
- Vậy Chuẩn Thần kia chưa chắc đã là ngự thú của hắn.
Rất có thể đó chỉ là viện binh hắn mời tới.
- Được rồi, đừng phí thời gian thảo luận vấn đề này nữa. Vậy ngày mai ta sẽ đi thăm người hắn mời tới trợ giúp.
U Hoàng Minh nói:
- Nếu ngự thú hắn mời đến không cẩn thận bị ta đánh chết, nể mặt bộ lạc Bạch Long và Đại Tế Ti của các ngươi, ta tha cho hắn một mạng. Nhưng mà bộ lạc Hoa Hạ kia phải ngoan ngoãn ký kết khế ước đi.
- Nếu ngự thú của ngươi bị đánh chết thì sao?
Mộc Huyền Lão của bộ lạc Thanh Thần cười ha hả hỏi, vuốt vuốt bộ râu trắng, cười trên nỗi đau của người khác.
Ách…
U Hoàng Minh cứng họng. Người đàn ông lạnh như cục băng này nhanh chóng đội mũ lên, che khuất khuôn mặt của mình trong bóng tối.
- Thiên Thủ Vô Diện Phật của ta không thể thua!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com