Lão gia gia đầu trọc của bộ lạc Thần Mộc chép miệng, nhìn chằm chằm gò má U Hoàng Minh nói:
- Cũng còn tốt là ngươi vẫn chưa nói sau khi khiêu chiến kết thúc ngươi liền về nhà kết hôn.
- Ngươi đang nói cái gì?
U Hoàng Minh sửng sốt một chút,
- Ta sớm đã kết hôn. . . ý ngươi nói là cưới tiểu thiếp sao?
U Hoàng Minh nghi ngờ nhìn về phía Thanh Thần Nguyên, tên này ỷ vào bản thân mình tuổi tác lớn sống được lâu, từ trước đến giờ đều luôn già mà không đứng đắn.
Đối với những lời đồn đãi này trước kia U Hoàng Minh luôn luôn xem như lời nói vô căn cứ, nhưng hôm nay hắn có hơi tin tưởng. . .
- Không phải cưới tiểu thiếp.
Lão gia gia đầu trọc khoát khoát tay.
- Nói ngươi cũng không hiểu.
Đợi sau khi U Hoàng Minh đi xa, lão gia gia đầu trọc mới lấy ra một quyển sách từ trong túi, trên trang bìa là tiểu thuyết mạng nào đó của nước Hoa Hạ trước tai biến.
- Thì ra đây chính là flag à, hôm nay rốt cuộc thấy được tận mắt.
Lão gia gia đầu trọc dùng chót lưỡi liếm liếm ngón tay, sau đó niết trang sách lật sau trang.
. . .
Sáng sớm, mặt trời từ từ bò lên từ phía chân trời.
Đám người trong Hi Vọng Chi Thành khổ cực trồng trọt, máy cày đất và máy gieo hạt lao vụt trên bình nguyên, một tòa tường vây cao lớn đang xây dựng ở phần cuối bình nguyên.
Tổng cộng có ba tầng tường vây, phụ cận mỗi một tòa tường vây thi công đều có Ngự Sử Vương cấp trấn thủ, phụ trách cảnh báo.
Chỉ cần có quái vật Hoàng cấp xâm lấn, lập tức thông báo cho tổng bộ Hy Vọng Chi Thành, sau đó tổng bộ sẽ phái Ngự Sử Hoàng cấp đến giải quyết quái vật xâm lấn.
Về phần tường vây có dùng được hay không. . . Vẫn là có tác dụng tâm lý.
Chí ít những cao tầng này thì cho là như vậy, có thể làm cho dân chúng an tâm.
A Ban được triệu hoán đi ra, thân thể khổng lồ như một ngọn núi đứng sừng sững ở trên bình nguyên. Nhất là ở trên địa hình vùng bình nguyên này, dù cho có cách hơn trăm dặm cũng có thể rõ ràng trông thấy thân thể A Ban.
Thời đại này cần anh hùng, cũng cần Ngự Sử đỉnh cấp.
Hình thể khổng lồ, A Ban có thể so với ngọn núi không thể nghi ngờ là đã nâng lên lá cờ này.
Cao Bằng và cả Kỷ Hàn Vũ cùng với một đám cao tầng ngồi ở trên đầu A Ban. Cao Bằng xây dựng một quảng trường nhỏ ở trên đỉnh đầu A Ban, còn có một ngôi biệt thự riêng nữa.
Là chọn dùng phục thức kết cấu xếp gỗ.
Trên bầu trời trống không đột nhiên lóe lên hào quang sáng chói, kim quang sáng ngời như một vòng mặt trời thật to từ từ bay lên.
Kèm theo thứ này còn có cái hình chiếu khổng lồ kia, mảng lớn âm ảnh bị ném rơi trên mặt đất.
- Cái đó là. . .
Có người khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu.
Trên bầu trời một tôn Thiên Thủ Vô Diện Phật giống như bê tông đồng thau, đen kịt phảng phất một tòa núi nhỏ lơ lửng trên bầu trời.
Một ngàn cánh tay sau lưng hiện lên hình quạt nhẹ nhàng trôi nổi, tựa như một mặt bình phiến (1) mở ra.
- Có dám chiến một trận!
m thanh như hồng chung đại lữ vang vọng ở trong thiên địa.
- Vốn nghe nói nơi đây có chuẩn thần nên cố ý đến khiêu chiến, nhưng có chuẩn thần nào dám đánh với ta một trận hay không?
Giọng nói của Thiên Thủ Vô Diện Phật càng lúc càng lớn hơn.
- Hừ, nói nhảm thật nhiều!
Một tiếng rống giận dữ, kèm theo tiếng rít phát ra kịch liệt trên bầu trời.
Trong không gian bốn phía thân thể Thiên Thủ Vô Diện Phật đột nhiên hiện ra từng tia sóng gợn, xuyên thấu qua sóng gợn nửa trong suốt nhìn sang, đó là từng sợi từng sợi tơ cơ hồ trong suốt ở bốn phía Thiên Thủ Vô Diện Phật tạo thành một đạo thiên la địa võng.
- Ti ti.
Bên trong mạng nhện che khuất bầu trời đột nhiên nhảy ra một thân ảnh khổng lồ, trong lúc Thiên Thủ Vô Diện Phật còn chưa kịp phản ứng thì đã xông đến trước người nó, hai cái nhện trảo giống như Tru Thần Chi Mâu kéo dài thẳng tắp đâm thẳng về phía mặt của nó.
Mặc dù bị Phong Bạo Thủy Ma Chu chiếm được tiên cơ, nhưng Thiên Thủ Vô Diện Phật phản ứng không chậm chút nào, trong nháy mắt khi công kích rơi xuống trước người mình thì đã đầu ngửa về sau một cái, đồng thời vô số bàn tay sau lưng kia phô thiên cái địa lôi kéo ra ảo ảnh đầy trời đập về phía Phong Bạo Thủy Ma Chu đang đánh tới.
- Oanh!
Ầm ầm ầm!
Lòng bàn tay khép lại tuôn ra từng sợi từng sợi khí màu trắng.
Vô số sóng khí đan vào một chỗ hóa thành mảng lớn sương trắng, khuôn mặt Thiên Thủ Vô Diện Phật trơn bóng biến mất ở bên trong sương trắng, yên tĩnh, tường hòa.
Sương trắng tiêu tán, Phong Bạo Thủy Ma Chu không thấy tăm hơi, nhưng ở mi tâm của Thiên Thủ Vô Diện Phật có một cái lỗ nhỏ. Lỗ nhỏ không sâu, từng sợi sương mù màu vàng nhạt từ bên trong lỗ tràn lan ra bên ngoài.
Thật lâu, Thiên Thủ Vô Diện Phật mới trầm giọng nói:
- Lợi hại.
Dứt lời thân thể Thiên Thủ Vô Diện Phật trầm xuống, bả vai đè ép xuống phía dưới, thiên thủ sau lưng thì như thể hoa sen nở rộ chỉ hướng bầu trời.
Khoảng cách ở giữa mỗi một cánh tay đều giống nhau như đúc, cơ bắp kéo căng, tựa như chứa đầy dây cót.
Thiên thủ xoay tròn, năm ngón tay khép lại, sát ý ngưng tụ ——
- Phật vẫn tận diệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên thủ nháy mắt biến mất, căn bản nhìn không thấy tung tích thiên thủ, chỉ có thể nhìn thấy hào quang màu vàng kim nhạt đầy trời đan dệt trong hư không, cuối cùng toát ra một đóa hoa sen vàng chầm chậm nở rộ.
Duy mỹ tinh xảo.
Qua hồi lâu rốt cuộc hoa sen vàng dần dần dập tắt.
Thiên la địa võng do Phong Bạo Thủy Ma Chu bố trí trên bầu trời triệt để bị xé thành phấn vụn.
- Không có mạng nhện, ngươi lấy cái gì đánh với ta.
Thiên Thủ Vô Diện Phật nói một cách ngạo nghễ.
- Đây chính là cái lưới mà hôm qua ta bỏ ra một đêm thời gian mới bố trí ra. . . Ngươi cứ như vậy mà xé nát rồi!
Một giọng nữ khàn khàn vang vọng trong hư không.
Sau một khắc hư không vặn vẹo, Phong Bạo Thủy Ma Chu từ trong hư không bò ra, đi mỗi một bước, khí tức trên thân nhất thời trở nên càng khủng bố.
Ầm ầm ——
Sắc trời ám trầm xuống, thiểm điện đan dệt.
Màu sắc trên người Phong Bạo Thủy Ma Chu cũng nhanh chóng biến tối, từ màu lam sẫm trực tiếp lột xác thành màu xám tuyệt vọng.
Ầm ầm.
Một tiếng sét rơi xuống, tốc độ Phong Bạo Thủy Ma Chu cũng không ngừng tăng vọt gấp ba. Nếu như nói trước đó Thiên Thủ Vô Diện Phật còn có thể miễn cưỡng đuổi theo cái bóng của Phong Bạo Thủy Ma Chu, hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu mà phán đoán.
. . .
- Tốc độ của nàng thật nhanh.
Sau khi Cao Bằng và A Ngốc hợp thể lại ngửa mặt nhìn lên chiến trường trêm bầu trời, ngay cả linh hồn chi lực của A Ngốc cũng không thể bắt giữ cái bóng của Phong Bạo Thủy Ma Chu, chỉ có mỗi một lần nó công kích trong sát na đó mới sẽ dừng lại bộc lộ ra thân ảnh của mình.
- Đây tuyệt đối không phải di truyền từ thiên phú của ngươi.
Cao Bằng nói với vẻ rất khẳng định.
- Nó là con của ta!
Bàn Đại Hải gấp, lúc này có thứ nhất định phải tranh thủ.
- . . . Ta chưa hề nói nàng không phải là con của ngươi.
Cao Bằng im lặng,
- Ta chỉ nói là thiên phú tốc độ của nàng tuyệt đối không phải di truyền từ ngươi, tốc độ của mẫu thân nàng hẳn là rất nhanh.
Lúc này Bàn Đại Hải mới gật đầu,
- Tạm được, tốc độ mẫu thân của nàng là rất nhanh, nhưng mà mẫu thân của nàng am hiểu nhất không phải tốc độ, mà là một loại lực lượng rất cổ quái.
Nói thì nói như thế, nhưng niềm kiêu ngạo trong giọng nói kia của Bàn Đại Hải vẫn có thể thấy được rõ ràng!
Rõ ràng mấy ngày trước còn bày ra một bộ dáng cực kỳ ghét bỏ, hiện tại đã bắt đầu vì thiên phú của lão bà và con gái mình mà kiêu ngạo rồi. Quả nhiên. . . Tất cả động vật giống đực đều là một khuôn mẫu.
Sau khi tốc độ hình thành nghiền ép, trừ khi có được thủ đoạn khắc chế, bằng không cũng chỉ có thể bị động bị đánh mà thôi.
Năng lực của Thiên Thủ Vô Diện Phật đều không có biện pháp khắc chế, bởi vậy chỉ có thể đem thiên thủ bảo vệ chỗ yếu hại quanh thân mình, sau đó mở ra lĩnh vực như vỏ trứng gà bảo vệ mình mà thôi.
Tàn ảnh Phong Bạo Thủy Ma Chu thỉnh thoảng hiển hiện, mỗi một lần đều đánh tan lĩnh vực của Thiên Thủ Vô Diện Phật sau đó tạo thành vết thương trên thân thể Thiên Thủ Vô Diện Phật.
Mười phút trôi qua.
Thiên Thủ Vô Diện Phật cũng không chịu được nữa, gầm nhẹ một tiếng xoay người bỏ chạy.
(1)Bình phiến(屏扇): Bình phong thông thường có dạng nhiều phiến gỗ ghép lại như cánh cửa xếp, có thể trang trí, chạm khắc hoặc dán tranh vẽ lên.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com