Thần đồ.
Đây là một danh từ mới lần đầu Cao Bằng nghe tới.
- Đây là thứ gì thế?
Cao Bằng dò hỏi.
- Thần đồ sao, đương nhiên là đồ tốt rồi.
Bàn Đại Hải liếm liếm đầu lưỡi.
- Hẳn là đồ chơi mà tên Ôn Dịch Chi Thần kia chuẩn bị sẵn cho bản thân mình. Thứ này cũng có tác dụng đối với thần linh chân chính, ngươi nói xem có phải là thứ tốt hay không.
- Đúng rồi,
Bàn Đại Hải đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Ngươi có thể triệu hóa các ngự thú khác của ngươi đi ra. Thứ này là đồ đại bổ, năm đó ta cũng làm qua một nhóm thần đồ, bất quá chỉ có bốn mươi chín cái, không có nhiều như thế này.
- Thứ thần đồ này là cái gì mới được?
- Cứ ăn sẽ biết. Nhưng mà ngươi đừng ăn, ngươi ăn cũng không tiêu hóa được, cái này quá bổ đối với nhân loại.
Cao Bằng vẫn có chút hoài nghi. Một tên gia hỏa tham lam như Bàn Đại Hải, không ngờ còn có thứ tốt mà không muốn độc chiếm một mình?
Đây không giống với tác phong trước sau như một của Bàn Đại Hải.
Triệu hồi ra A Ngốc, còn cả đám Tiểu Hoàng và Tiểu Diễm.
Mở bình ra, Cao Bằng ngó nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy nước đen như mực.
Nhìn qua tựa như mực nước, sơn đen bôi đen, căn bản không nhìn thấy rõ cái gì bên trong.
Một nhúm tóc giống như rong tảo từ trong bình trồi lên khỏi mặt nước.
Màn nước đen như mực nhuộm nhúm tóc thành màu đen.
Bá ——
Mặt nước run lên, một thân ảnh đứa bé đứng lên khỏi miệng bình.
Cao Bằng bị dọa cho nhảy dựng, còn tưởng rằng là nhân loại.
Mái tóc ướt sũng dính sát ở bên ngoài thân thể, phác họa ra hình dáng con người.
Giống như là một xác ướp bị ngâm trong nước.
Cao Bằng còn tưởng rằng là sinh mệnh còn sống. Nhưng mà tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, tên này căn bản không có bất kỳ thuộc tính gì, không phải quái vật, hẳn chỉ là một thứ vật chết.
- Thứ này không phải nhân loại.
Bàn Đại Hải tựa hồ nhìn ra băn khoăn của Cao Bằng, mở miệng nói.
- Nó được luyện chế từ thi thể quái vật còn non.
- Đoạn thời gian này ta cũng hiểu rõ về nhân loại các ngươi, rất nhiều chủng tộc đều đã bị các ngươi ăn thịt đến diệt tộc. Các ngươi không phải rất thích ăn đồ vật sao, nhất là bộ lạc Hoa Hạ các ngươi.
Bàn Đại Hải im lặng, tại sao lúc này Cao Bằng lại bỗng không được tự nhiên.
- Không có ý phản đối, các ngươi cứ ăn đi.
Cao Bằng mở miệng nói. Nếu đã không phải là hài nhi nhân loại thì có ăn cũng không sao.
Tiểu Diễm nhíu mày, dùng cánh che ở phía trên mỏ chim của mình, tỏ vẻ ghét bỏ.
Tiểu Hoàng sờ sờ chiếc đầu trọc của mình,
- Không thích thì không cần ăn.
Tiểu Hoàng cười ngây ngô nói.
- Hừ, ai nói ta không ăn.
Tiểu Diễm ngạo nghễ nói.
Trong ánh mắt chất phác của Tiểu Hoàng lộ ra một tia tinh mang, sau đó lại khôi phục biểu tình ngu ngốc.
Nói xong, Tiểu Diễm liền cúi đầu vào trong miệng bình, há miệng một ngụm nuốt thần đồ vào.
Vừa nuốt vào xong, Tiểu Diễm trợn trừng mắt, đưa mỏ chim hướng lên phía trên điên cuồng phụt ra hỏa diễm.
Ngọn lửa nóng bỏng va vào vách tường, không khí trong sơn động nhanh chóng bị thiêu đốt, đồng thời nhiệt độ cũng dần dần tăng cao.
Tịch Sư dậm nhẹ chân phải, hàn quang lóe lên.
Hỏa diễm trên đỉnh đầu lập tức bị tắt ngúm.
- Thần đồ này chính là dùng quái vật phẩm chất Hoàn Mỹ trở lên tinh luyện mà thành, hơn nữa phải là hài nhi còn nhỏ, cho nên cực kỳ hiếm thấy.
Bàn Đại Hải chậm rãi nói.
- Mỗi một con ngự thú phẩm chất Sử Thi trở lên đều khác biệt với ngự thú phẩm chất Hoàn Mỹ, bọn chúng có được lực lượng càng đặc thù.
Cao Bằng như có điều suy nghĩ, hắn thấp thoáng có thể hiểu là vì sao.
Bởi vì ngự thú phẩm chất Sử Thi đều có được đặc tính quái vật, một đầu quái vật đỉnh cấp có được đặc tính phù hợp có thể đề thăng thật lớn, sức chiến đấu có thể gia tăng gấp mấy lần, mấy chục lần.
Cách nói của Bàn Đại Hải chắc hẳn là nhắc đến đặc tính quái vật, hoặc là nói đến vật chất mang đến đặc tính cho ngự thú?
Ngự thú phẩm chất Sử Thi ngược lại là không khó gặp được, ít nhất Cao Bằng đã gặp được không ít.
Tựa hồ là nhìn ra vẻ khinh thường của Cao Bằng, Bàn Đại Hải lắc đầu,
- Hừ, ngươi lại không có nghĩ đến, những ngự thú phẩm chất Sử Thi này đều là những tinh anh hoặc cao tầng trong các bộ lạc mới có thể sở hữu được. Hơn nữa cái dạng tầng thứ gì sẽ tiếp xúc với dạng tồn tại đó, ngươi bình thường tiếp xúc cũng không phải tồn tại ở các cấp bậc giống nhau.
- Hơn nữa nó yêu cầu chính là con non, chỉ có con non mới có thể bị luyện chế thành thần đồ. Ở trong quá trình đó, thường cách một đoạn thời gian đều phải tăng thêm đại lượng linh vật vào bên trong, trải qua trọn vẹn một trăm năm chế biến cuối cùng mới có thể tinh luyện ra một cỗ thần đồ hợp cách. Hơn nữa thứ thần đồ này cũng rất tà môn, về mặt số lượng nhất định phải phù hợp với loại quy luật nào đó, bằng không nhất định sẽ thất bại.
Số lượng thấp nhất chính là bốn mươi chín bộ, sau đó là tám mươi mốt bộ, phía trên chính là ba trăm sáu mươi lăm bộ, chín trăm chín mươi chín bộ.
Ta từng nghe nói qua số lượng nhiều nhất chính là chín trăm chín mươi chín bộ, cái này chỉ là truyền thuyết, cũng không biết có phải là thật hay không.
Cao Bằng gật đầu, tựa hồ hiểu ra cái gì.
- Trong quá trình này hơi hơi xảy ra một chút sai lầm sẽ thất bại.
Bàn Đại Hải nói,
- Năm đó, sau khi ta luyện chế thành công bộ thần đồ kia, ta nhận được chỗ tốt rất lớn. Ta tấn thăng được lên phẩm chất Vĩnh Hằng chính là nhờ nuốt được bốn mươi chín bộ thần đồ đó.
Ồ?
Điều này cũng vẫn là lần đầu tiên Cao Bằng nghe nói đến.
- Đương nhiên, trước đó ta cũng đã nuốt rất nhiều linh vật, lúc ấy nội tình đã vô cùng thâm hậu.
Bàn Đại Hải vội vàng giải thích, sợ Cao Bằng cho rằng sau khi những ngự thú khác của hắn nuốt hơn bốn mươi chín bộ thần đồ cũng không thể đột phá Vĩnh Hằng phẩm chất thì quay sang trách nó.
Nghe thấy Bàn Đại Hải nói tới thần đồ lại có tác dụng tốt như vậy, đám Đại Tử cũng không có qua loa nữa, nhanh chóng mở những cái nắp bình ra, một cỗ một cỗ nuốt đi xuống.
Thời gian không quá nửa phút, toàn bộ tám mươi mốt bộ thần đồ bị nuốt hết không còn.
Đến ngay cả Chiêu Tài cũng ôm một bình chứa thần đồ không nhỏ hơn so với nó, trốn ở góc phòng nuốt nghẹn đi xuống.
Nuốt được xuống xong thì trợn mắt lên.
Bụng phình to giống như một trái bí đao vừa rụng.
Bàn Đại Hải chỉ ăn chín bình, sau đó liền dừng lại, liếm liếm bờ môi, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng mà nó chỉ đưa mắt nhìn những bộ thần đồ còn lại mà không tranh đoạt với các Ngự Thú khác.
Tuy rằng nếu như nó không nói lời nào, khả năng các Ngự Thú khác căn bản cũng không biết giá trị của thần đồ, nó cũng có thể lặng lẽ độc chiếm toàn bộ, nhưng bọn chúng sớm muộn cũng sẽ biết.
Bàn Đại Hải hiểu được hăng quá hoá dở, không thể một mình độc chiếm toàn bộ tất cả thứ tốt, phải học được cách chia sẻ.
Rốt cuộc đều là thuộc hạ lăn lộn cùng Cao Bằng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tướng ăn khó coi sớm muộn sẽ bị cô lập.
Hơn nữa những Ngự Thú này của Cao Bằng đều có phẩm chất không thấp, chỉ cần không chết non về sau tuyệt đối sẽ có thành tựu, ngày sau cũng là một cái trợ lực rất lớn.
Nhìn qua thì hiện tại bản thân mình có sức chiến đấu tối cao, nhưng mà loại chuyện này ai nói chuẩn được.
Bàn Đại Hải cũng có tiểu tâm tư của riêng mình.
- Khả năng những bảo vật khác không nhiều lắm, loại thần đồ này phi thường hao phí linh vật, cứ cách mỗi một năm cần phải gia tăng thêm đại lượng linh vật vào bên trong mỗi bộ thần đồ. Nơi này có tám mươi mốt bộ thần đồ, ta hoài nghi Ôn Dịch Chi Thần này cơ bản đã dốc hết cả vốn liếng vào thần đồ. Một khắc nhất thời hưởng thụ thần đồ, trăm năm gian khổ nghèo đinh đương.
Bàn Đại Hải thở dài một tiếng, loáng thoáng nghĩ đến một chút kí ức đã từng trải qua.
Sự thật đúng là như vậy, Ôn Dịch Chi Thần đã dốc tất cả nội tình vào trên bộ thần đồ này, thậm chí nguyên nhân chân thật đưa hắn tới họa sát thân cũng có chút quan hệ cùng với thần đồ. . .
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com