- Điện hạ, đây là tất cả tư liệu và tin tức liên quan tới Cao Bằng.
Một ngự sử trình lên một xấp giấy dày.
Điện hạ ngồi ở trên chiếc ghế rộng nhận lấy tất cả tin tức và tư liệu liên quan tới Cao Bằng rồi vội vàng liếc nhìn.
Càng xem nhiều tư liệu, trong ánh mắt điện hạ càng lộ rõ sự hưng phấn và cả kinh ngạc.
- Cao Bằng... Đúng là một người làm cho ta cảm thấy hứng thú.
Trên tư liệu ghi lại tất cả những gì liên quan tới Cao Bằng, bao gồm Cao Bằng từng xuất hiện ở chỗ nào, xuất hiện ở phạm vi nào.
Những tin tức ghi lại vô cùng hoàn thiện.
Mà khi biết trong tài liệu tổng cộng chỉ có tin tức Cao Bằng xuất hiện ở Minh Ngọc Quốc, ngoài ra không có bất kỳ tin tức nào khác, tựa như người này xuất hiện từ hư vô vậy.
- Hư hư thật thật là người tu hành ở mật địa, hoặc là... người máu đỏ đã ngụy trang thành.
- Hắc.
Trên mặt điện hạ lộ ra nụ cười rạng rỡ.
- Thật sự rất thú vị, người máu đỏ à? Triệu tập đám người phụ tá qua đây, ta muốn biết tại sao bọn họ lại cho là như vậy.
- Điện hạ.
Chỉ một lát sau, hơn mười người phụ tá nối đuôi nhau đi vào gian phòng. Đứng trước người thừa kế có khả năng tranh giành hoàng vị của đế quốc này, bọn họ cũng phải cung kính cúi đầu.
- Tin tức người máu đỏ là của ai?
Điện hạ cảm thấy thú vị hỏi.
- Điện hạ, là của thần.
Một người với dáng vẻ diễn viên quần chúng thấp bé với bộ râu cá trê ngẩng đầu nói.
- À, là ngươi sao. Ta có chút ấn tượng, ngươi tên là Tân Tinh đúng không?
Nghe điện hạ gọi ra tên của mình, trong lòng Tân Tinh rất kích động.
- Những người khác lui xuống đi, ngươi ở lại.
Những phụ tá khác liếc mắt nhìn Tân Tinh, sau đó cúi đầu xoay người rời khỏi.
- Sao ngươi lại đưa ra suy đoán này?
Ánh mắt Điện hạ sáng ngời, dường như suy nghĩ tới điều gì nói.
Tân Tinh hình như không nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của điện hạ, vội vàng nói:
- Điện hạ, đế quốc Thánh Đà chúng ta có ngành tình báo mạnh tới mức nào chứ. Đừng nói chỉ là một Chuẩn Thần, cho dù là tin tức của Thần Minh thật sự cũng có thể tìm ra được. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể điều tra ra được tin tức về một Chuẩn Thần, những người khác nói là truyền nhân tông môn gì đó nhưng thần không tin, bởi vì cho dù là truyền thừa mật địa bí ẩn cũng phải có dấu vết để lần theo. Vậy chỉ có một loại khả năng đó chính là hắn đang nói dối.
- Còn gì nữa không?
Tân Tinh nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói.
- Tại sao hắn phải nói dối? Trong này nhất định có vấn đề, hoặc là hắn có thân phận không thể để cho người khác biết, ví dụ như tội phạm truy nã hoặc phạm tội xong không hy vọng người khác biết được thân phận của mình. Mà nếu vậy thì chúng ta chắc hẳn cũng có tin tức, nhưng tất cả tội phạm bị truy nã đều không có người nào tương tự cả.
Ánh mắt Tân Tinh sáng lên:
- Quan trọng nhất là hắn lại có thể ra tay cứu một đám người máu đỏ. Cũng chính bởi vì điểm ấy lại kết hợp với suy nghĩ trước đó nên thần đoán được hắn cũng là một người máu đỏ!
Điện hạ chậm rãi gật đầu:
- Như vậy sao? Ngươi đúng là thông minh, xem ra thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
- Không dám nhận, không dám nhận.
Tân Tinh ngoài miệng nói không dám nhận, trên thực tế bộ râu cá trê trên môi đã sắp vểnh lên rồi.
- Ngươi có thể bảo đảm tin tức mình suy đoán ra có độ chính xác nhất định không?
Điện hạ đột nhiên hỏi.
Điện hạ nói xong đột nhiên mỉm cười, ngón tay đặt ở bên miệng rồi xuỵt một tiếng:
- Tạm thời đừng vội tùy tiện trả lời, nếu như trả lời sai thì sẽ phải rơi đầu đấy.
Trong mắt Tân Tinh sợ hãi, run rẩy quỳ xuống:
- Điện hạ, thần... Thần không dám cam đoan, thần chỉ nắm chặt có hai ba phần.
- Vậy là ngươi lừa ta sao?
Điện hạ vươn vai một cái.
- Không, không dám...
Điện hạ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc mới mỉm cười:
- Ngươi hình như rất sợ ta. Không nên sợ hãi như thế, ta sẽ không ăn thịt người.
- Qua đây.
Điện hạ chống khuỷu tay phải xuống đùi, bàn tay đỡ cằm rồi ngoắc tay về phía Tân Tinh.
Tân Tinh thận trọng dịch tới gần:
- Điện hạ?
Đỉnh đầu hắn tối sầm, bị một bóng đen rất lớn che phủ. Nhìn bóng tối phủ lên thảm đỏ dưới chân, trán Tân Tinh chảy ra đầy mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên.
- Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho thê nữ của ngươi. Trượng phu, phụ thân của các nàng đúng là một vị anh hùng.
- Cảm ơn... cảm ơn điện hạ.
Một cự mãng với hai màu đen vàng đan xen chậm rãi di chuyển xuống, cái miệng khổng lồ mở lớn, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
Trên tấm thảm ở đại sảnh có một bãi nước bọt lớn.
Điện hạ nheo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong con ngươi màu xanh sẫm dường như có một đồng tử dựng thẳng.
...
- Cao Bằng, tên đáng ghét kia lại tới rồi.
Đại Tử bay đến bên cạnh Cao Bằng, chỉ ra bên ngoài nói.
Cao Bằng nhìn về phía xa. Người thanh niên mặc trường bào màu vàng, vẻ mặt lấp lánh ánh sáng đang đứng ở nơi đó nhìn quanh. Dường như chú ý tới ánh mắt Cao Bằng, hắn ngẩng đầu vẫy tay với Cao Bằng.
Đây là Nhị điện hạ bị vứt bỏ của đế quốc Thánh Đà sao? Hình như người này không thích người khác gọi hắn là nhị.
Cao Bằng nhíu mày. Nửa năm qua, người này gần như cứ cách một tuần sẽ tới thăm hỏi mình một lần. Lúc đầu mình đã từ chối nói không ở đây, sau đó nói là bị bệnh. Lần này...
Thôi đi, nếu đã nhìn thấy thì cũng nên gặp mặt một lần, cũng tiện cho người này bỏ suy nghĩ đó đi.
Cao Bằng biết rất rõ về ý nghĩ của điện hạ khi tìm tới mình.
Bất kể người này nói gì với mình, bao gồm kéo gần quan hệ, hàn huyên việc nhà đều có mục đích cả!
Dù sao mục đích thực sự cuối cùng nhất định là muốn mình giúp sức lúc hắn tranh đoạt vương vị.
Những kẻ này rất thâm hiểm.
Cao Bằng không muốn dính vào, bởi vì hắn là Nhân tộc, trong cơ thể chảy máu đỏ chứ không phải cùng một chủng tộc với bọn họ.
Không phải tộc ta chắc chắn có tâm tư khác.
Nếu như thân phận của mình bị lộ ra, có lẽ sẽ thành vật hi sinh đầu tiên.
Vừa nhìn thấy Cao Bằng, Nhị điện hạ cũng bước nhanh tới giơ hai tay muốn cho hắn một cái ôm thâm tình.
Cao Bằng kín đáo lùi lại phía sau nửa bước, sau đó đá lên mông của Tiểu Hoàng làm Nhị điện hạ ôm lấy mông lớn của nó.
Tiểu Hoàng cúi đầu, Nhị điện hạ ngẩng đầu lên.
Hai ánh mắt đối diện nhau.
Nhị điện hạ rất lịch sự buông tay ra, chân phải lùi về phía sau nửa bước, trên mặt là nụ cười xấu hổ nhưng không hề mất đi vẻ lịch sự.
- Thật ra ta vẫn luôn thưởng thức thực lực của ngài. Trong mắt của ta, những kẻ nói khoác là thiên kiêu đứng đầu thiên hạ hiện nay đều kém hơn ngài rất nhiều, ta đặc biệt muốn kết giao bằng hữu với ngài, bất kể thân phận của ngài là gì.
Nhị điện hạ cung kính cúi đầu, khẽ nói.
Cao Bằng mắt híp lại:
- Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng hiểu ý của Cao Bằng, tiến lên nửa bước rồi nở nụ cười dữ tợn.
Một quyền đập xuống!
Ầm!!!
Một vòng tròn với màu đen ánh vàng bồng bềnh ở giữa không trung ngăn cản một quyền của Tiểu Hoàng.
Quyền kình xé rách mặt đất, bụi bặm cuốn lên cao.
- Khụ khụ.
Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, không ngờ được một quyền của mình lại có thể bị ngăn cản.
- Không nên kích động, ta thật sự không có ác ý, bằng không đã không đến đây một mình.
Nhị điện hạ bất đắc dĩ nói, tính tình người này đúng là không tốt.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com