- Tiểu Hoàng, tạm thời ngừng tay.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Chẳng lẽ người trước mắt này là một người dưa hấu?
Cao Bằng quan sát kỹ Nhị điện hạ.
- Ngồi xuống đi, A Xuẩn lấy cho hắn cái ghế.
Cao Bằng nói với A Xuẩn.
A Xuẩn liếc mắt nhìn qua, chuyển cái ghế bành cho Cao Bằng rồi ném cho Nhị điện hạ một cái ghế gỗ nhỏ, sau đó kiêu ngạo bay xa.
Nhị điện hạ cũng không tức giận, ấn mạnh cái ghế nhỏ xuống đất cho vững sau đó ngồi ở phía trên, tiếp đó ngước cổ nhìn về phía Cao Bằng ngồi trước mắt.
- Sao ta lại bị lộ vậy?
Cao Bằng cảm thấy mình đã che giấu thân phận rất tốt, không ngờ được vẫn bị lộ.
Nhị điện hạ mỉm cười rồi nói nguyên văn những lời Tân Tinh phân tích cho Cao Bằng biết.
Trong lòng Cao Bằng thầm than thở. Quả nhiên trên thế giới này có không ít người thông minh, không ngờ mình che giấu hoàn mỹ như vậy cũng bị phát hiện.
- Vậy vì sao ngươi không giết ta, hai tộc chúng ta không phải có huyết thù sao?
Cao Bằng cảm thấy thú vị hỏi.
- Có huyết thù là tổ tiên của chúng ta chứ không phải là chúng ta.
Nhị điện hạ mở miệng nói:
- Trên thực tế, ta đặc biệt thưởng thức văn minh của các ngươi. Trước đây hai tộc chúng ta tham khảo lẫn nhau, thậm chí còn có kết hôn giữa hai tộc, đến nay bộ tộc chúng ta vẫn giữ một phần dấu vết văn minh liên quan tới các ngươi.
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy hình thức tư duy của Nhị điện hạ này rất giống với một chủng tộc nào đó.
Thú vị!
- Suy nghĩ của ngươi rất thú vị, không giống với những dị tộc kia.
Cao Bằng ngồi ở ghế bành mỉm cười nói.
Chiếc áo gió màu nâu bị Cao Bằng kéo cao, vừa vặn che khuất cằm.
Nhị điện hạ nhìn Cao Bằng, nói:
- Trước đây ta vẫn luôn suy ngẫm về một vấn đề, đó chính là tại sao Linh tộc chúng ta lại muốn trở thành tử địch với Nhân tộc. Thật ra Cửu Thiên lớn như vậy, hai tộc chúng ta hoàn toàn có thể cùng tồn tại. Giống như bây giờ, Linh tộc chúng ta còn không chiếm hết được một phần ba của Cửu Thiên. Bởi vậy nguyên nhân tuyệt đối không phải là lãnh địa.
Nhị điện hạ chậm rãi nói.
Cao Bằng càng nghe càng thấy đau đầu.
Ta chỉ tùy tiện ứng phó với ngươi vài câu, sao ngươi còn trò chuyện mãi thế.
Ta căn bản không có hứng thú với những điều này.
Hai mắt Cao Bằng trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, khi Cao Bằng nghe điều mình không thích thì thường có biểu hiện như vậy.
Nhưng theo Nhị điện hạ thấy, vẻ mặt Cao Bằng lạnh lùng, có bộ dáng và khí thế của thiên tài cao ngạo.
Điều đó làm cho hắn không khỏi kính trọng Cao Bằng hơn.
Thiên tài có tài có phần cổ quái là rất bình thường.
Cuối cùng Nhị điện hạ nói gì Cao Bằng cũng không để ý nghe. Dù sao nói qua mấy vạn chữ, từ sau những chữ này Cao Bằng chỉ rút ra được từ liên minh.
Chỉ cần ta có thể lên làm quốc vương của đế quốc Thánh Đà, ta sẽ liên minh với các ngươi, làm cho hai bên chúng ta cùng thắng.
Nhị điện hạ cảm giác cổ họng của mình khô khốc, cũng không biết mình nói như vậy Cao Bằng có động lòng hay không.
Cao Bằng rất lễ phép đáp lại Nhị điện hạ, một biểu tình tiêu chuẩn phù hợp với thưởng thức của Nhân tộc.
- Ngươi muốn ta giúp ngươi làm quốc vương sao?
Nhị điện hạ hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười gật đầu.
- Ngươi nói sớm không phải được rồi sao.
Cao Bằng âm thầm lắc đầu, những chính khách ấy mà.
Chuyện chỉ cần một câu nói là có thể nói rõ, lại cứ phải tốn tới một giờ. Đây cũng tính là bản lĩnh.
- Không thành vấn đề.
Cao Bằng gật đầu, lãnh đạm trả lời.
- Nhưng ngươi phải trả giá rất lớn.
- Trả giá thế nào?
Nhị điện hạ âm thầm thở phào một hơi, hóa ra chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chỉ cần có thể giao lưu thì dễ làm rồi.
- Cái giá phải trả là tất cả.
Giọng nói trầm đầy cảm xúc của Tiểu Hoàng vang lên ở bên tai của Nhị điện hạ.
- Hả?
Tiểu nhị tử ngây người, cái giá phải trả này cũng quá...
- Không khoa trương như vậy đâu, chỉ phải trả một chút thôi.
Cao Bằng đạp một phát vào mông của Tiểu Hoàng, cười lộ ra tám cái răng trắng.
Một giờ sau, Nhị điện hạ rời đi với vẻ mặt buồn bã như đưa đám.
Biểu tình này vẫn duy trì đến khi về tới cung điện.
Lúc này Nhị điện hạ mới bỏ xuống vẻ mặt ngụy trang, trong nháy mắt trở nên rất thản nhiên.
- Chủ nhân, tiểu tử kia yêu cầu quá đáng như thế mà ngài lại có thể đồng ý.
Một con rắn lớn màu đen vàng với hình chữ S hiện ra, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
- Quá mức sao?
Nhị điện hạ híp mắt lại thành một đường, khuôn mặt nham hiểm kèm theo vẻ máu lạnh.
Chỉ cần có thể giúp ta ngồi lên vị trí kia, chút điều kiện ấy đã tính là gì chứ.
- Nếu như ta không ngồi lên được vị trí kia... Vậy hãy để cho hắn chôn cùng ta đi.
...
- Cao Bằng lợi hại, quả nhiên là cao thủ chém giá trong truyền thuyết.
Tiểu Hoàng tận mắt thấy quá trình chém giá của Cao Bằng vừa rồi, sự sùng bái như nước sông cuồn cuộn, liên tục không dừng.
- Cao Bằng, cơ bắp của ngươi thật cường tráng.
- Cao Bằng, cái mông của ngươi thật vểnh.
- Cao Bằng, tiếng nói của ngươi sao lại vang dội như vậy.
- Cao Bằng, tóc của ngươi lại... Không trọc như vậy.
Bảo con vịt thẳng nam cương thiết Tiểu Hoàng này khen người thì thật sự làm khó nó rồi.
Cao Bằng cũng không biết nó đang khen mình hay là đang ngầm hạ thấp mình nữa.
- Cao Bằng, ngươi nhất định phải dạy tài ăn nói của ngươi cho ta.
Tiểu Hoàng quyết định học thần kỹ này của Cao Bằng, sau đó ra bên ngoài nó lại có thể lừa tiền của người khác.
Vẻ mặt vịt tham tiền đầy hưng phấn.
- Đi đi...
Cao Bằng khẽ xoa huyệt thái dương, thật sự không nghe nổi nữa rồi.
- Ngươi không học được đâu.
- Sao ta không học được chứ? Không có khả năng, ta xem nhiều tiểu thuyết mạng và điện ảnh như vậy, ta chính là con vịt có văn hóa nhất trong thôn đấy.
Tiểu Hoàng mặt dày mày dạn ôm lấy chân của Cao Bằng.
Trong giây lát, Cao Bằng không có cách nào tránh thoát được.
Má nó, còn nói con vịt có văn hóa nhất trong thôn, ta thấy ngươi là con vịt không biết xấu hổ nhất thì có. Trong tất cả ngự thú của ta, ngươi đứng thứ nhất về không biết xấu hổ, đứng thứ hai chính là Đại Tử.
Hai người các ngươi ở cùng một chỗ chính là hai kẻ đê tiện kết hợp, vô địch thiên hạ.
- Oa, mọi người mau đến xem đi. Tiểu Hoàng đang cường áp.
- Cao Bằng bị khóa lại rồi!
Một hòn đá gây ra ngàn tầng sóng.
Ngay cả A Ban đang ngủ cũng mở mắt.
- Tiểu Hoàng, tới biểu diễn một nam thượng nam đi.
Đại Tử ở bên cạnh ồn ào, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Chỉ cần Cao Bằng bị chỉnh là nó lại cười vui vẻ, thậm chí có lúc còn ra tay giúp người khác cùng chỉnh Cao Bằng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cao Bằng cho nó gọi là HuskyTử.
- Chà... Hóa ra ngài có sở thích này.
Nhị điện hạ trở lại lấy đồ, xấu hổ đứng tại chỗ.
Không ngờ được vị này lại có sở thích như vậy.
Nhị điện hạ nhìn về phía sau mình.
- Xích Thiên Dương, ngươi triệu hồi ngự thú ra bồi các hạ chơi đùa đi.
Xích Thiên Dương gật đầu nhấc tay phải lên, một làn sương dày đặc màu hồng phấn chậm rãi tản ra.
Một con quái vật kỳ lạ cao năm mét, toàn thân đầy cơ bắp giống như một con Tinh Tinh không có lông từ trong sương mù đi ra.
【 Tên quái vật 】: Bỉ Lợi Thú
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 74
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ độc
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Hoàn mỹ / Phẩm chất Hoàn mỹ
【 Năng lực quái vật 】: Kịch độc gợi cảm Lv5, cơ bắp cường tráng Lv5, Bỉ Lợi chi lực Lv5, ỷ mạnh hiếp yếu Lv5
【 Nhược điểm quái vật 】: Ở trước sinh vật cường tráng hơn thì lực lượng của nó sẽ suy yếu trên phạm vi lớn, đồng thời không có cách nào trực tiếp đối mặt với kẻ địch.
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Đây thật là một loại quái vật hỏng bét.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com