Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 742 - Chương 742: Ban Lải Nhải

Chương 742: Ban Lải Nhải Chương 742: Ban Lải Nhải

Bỉ Lợi Thú?

Sắc mặc Cao Bằng tối sầm lại.

Bỉ Lợi Thú bị triệu hoán ra vừa thấy Tiểu Hoàng đã trợn tròn hai mắt, si mê nhìn chăm chú vào con vịt, trong cổ họng phát ra tiếng hống hống hống đầy khó hiểu.

Bỉ Lợi Thú nhấc chân phải, vượt lên nửa bước.

Nửa thân trên của nó hơi nằm xuống, hai tay uốn lượn bày ra một tư thế rất khỏe đẹp.

Với tư thế này, tất cả cơ bắp trên người nó đều nổi phồng lên đầy khoa trương.

Khác với Tiểu Hoàng, dù Tiểu Hoàng nhiều cơ bắp nhưng không phải thành từng khối từng khối cơ, mà là có dáng người tỷ lệ vàng.

- Ô ô ô, hống hống hống.

Bỉ Lợi Thú hưng phấn rống lên, muốn hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng sờ sờ cái đầu trọc, cảm thấy gia hỏa này có vẻ rất bỉ ổi…

Lần đầu tiên nó cảm thấy, thì ra nhiều cơ bắp cũng buồn nôn như thế.

- Không phải đây là kiểu ngươi thích nhất sao?

Đại Tử bĩu môi.

Tiểu Hoàng sửng sốt. Chẳng lẽ hình tượng của ta mắt mọi người là thế này à?

Nó trầm ngâm, sờ sờ cái đầu trọc.

- Lấy đồ đến chưa?

Cai Bằng hỏi Nhị Điện hạ.

Nhị Điện hạ gật đầu. Nhìn cảnh tượng này, hắn nhận ra có thể mình đã hiểu lầm chuyện gì đó.

- Mang đến!

Nhị Điện hạ lấy ra một tinh thể hình trụ tròn màu đỏ từ trong ngực.

Trụ tròn bị Nhị Điện hạ kéo ra, từ bên cạnh bắn ra một thứ tinh thể gì đó hơi mỏng màu đỏ sậm.

Trên màng mỏng có đường vân màu vàng nhạt, giống như một tấm bản đồ.

- Để tỏ lòng thành của ta, đây là vật phẩm đầu tiên đã đồng ý với ngươi.

Nhị Điện hạ đưa thứ ấy qua.

Cao Bằng nhận lấy, nhìn lướt qua. Đường vân trên địa đồ khá phức tạp, nhìn một lát làm đầu hắn muốn phình to.

- Đây là cái gì?

- Là địa đồ ghi lại nơi một vị Thần Minh vẫn lạc.

Đáy mắt Cao Bằng lóe lên một tia tinh quang, nơi Thần Minh vẫn lạc sao?

Năm ngón tay của Cao Bằng linh hoạt vung vẩy trụ tròn màu đỏ kia.

- Nếu là nơi Thần Minh vẫn lạc, tại sao không có ai đi thăm dò?

Mới đầu Cao Bằng chỉ định thử làm một hồi sư tử ngoạm, không ngờ lại có thứ đồ chơi này thật.

- Nơi này mới được phát hiện, còn chưa tới năm năm. Mà ở đây lại vô cùng nguy hiểm, ta không đề nghị ngươi đi.

Nhị Điện hạ nhìn chằm chằm vào Cao Bằng:

- Nhưng ta cảm thấy, lời ta nói chắc sẽ không có tác dụng gì. Cho nên… cho ngươi cái này.

Nhị Điện hạ đưa cho Cao Bằng một cái nhẫn màu trắng. Cả chiếc nhẫn đều một màu trắng bạc, giống như một tinh thể nào đó, lại có chút giống bạch kim, như ngọc tựa kim.

- Đây là Tàng Không Giới, được tạo nên từ một thứ kim loại rất hiếm có, có thể kết nối tới một không gian cố định.

Nhị Điện hạ đưa chiếc nhẫn cho Cao Bằng.

Cao Bằng nhận lấy. Chiếc nhẫn lạnh buốt khá mịn màng, hẳn là không gian giới chỉ trong truyền thuyết đây.

Cao Bằng vuốt ve một hồi. Hắn không có nguyên tố chi lực, cho nên muốn sử dụng chiếc nhẫn này vẫn cần đám ngự thú hỗ trợ.

- Đồ vật còn lại ta đã sai người chuẩn bị, phương diện tài liệu ta sẽ đưa đầy đủ cho ngươi trong vòng ba tháng.

Nhị Điện hạ nói.

Cao Bằng gật đầu:

- Không cần gấp như vậy, thời gian này ta sẽ ở lại Giới Qua Chiến Trường.

Nói xong, Cao Bằng mỉm cười nói:

- Hợp tác vui vẻ.

- Hợp tác… vui vẻ! Đúng rồi, chỗ Thần Minh vẫn lạc khá nguy hiểm, đồ trong giới chỉ có thể giúp ngươi. Ta cũng không hy vọng người chết trẻ, nếu vậy thì ta đầu tư lỗ vốn rồi.

- Ha ha ha, yên tâm đi, ngươi chết ta cũng chưa chết đâu.

Cao Bằng ngửa đầu cười lớn.

- Chờ một chút, này này.

Tiểu Hoàng nhìn Nhị Điện hạ rời đi vội đuổi theo, cúi đầu nói luyên thuyên gì đó bên tai hắn.

Nhị Điện hạ cười tủm tỉm gật đầu.

Chờ tất cả mọi người đi cả rồi, Đại Tử mới tò mò bay tới hỏi:

- A Hoàng, vừa rồi ngươi nói cái gì vậy?

Tiểu Hoàng ho nhẹ một cái, gật gù nói:

- Không có gì! Mà tên của ta là Tiểu Hoàng, không phải A Hoàng. A Hoàng là tên con chó.

- Xì!

Đại Tử quay mông lại, chẳng hứng thú gì với con vịt này nữa, vì thế đi ngược đãi ác ma chơi.

Một tuần sau, Nhị Điện hạ phái người đưa tới một loạt tài liệu, trong đó còn có thêm mấy thứ ngoài danh sách gọi là quà tặng kèm.

Số tài liệu này đều là thứ cần thiết cho đám ngự thú tiến hóa, chỉ có điều khá lẻ tẻ, cũng chỉ có một hai loại tài liệu cần thiết cho mỗi con tiến hóa chứ không đủ được tất cả tài liệu cho một con nào đó.

Cao Bằng thu thập hết số tài liệu này vào trong không gian bảo tàng tùy thân của Chiêu Tài, còn thừa lại mấy thứ kỳ quái cứ đi tới đi lui trước mắt.

Cao Bằng trầm ngâm.

- Tiểu Hoàng, ngươi muốn mấy con vịt làm gì?

Trước mắt có mấy con vịt cao hai mét, lông trắng, lông vàng, lông đen đang lạch bạch đi tới đi lui.

Mấy con vịt này có đẳng cấp không cao, chỉ khoảng cấp ba mươi mấy, ở Giới Qua Chiến Trường thuộc dạng yếu đến mức không thể yếu hơn được nữa.

- Cải thiện cơm nước cho chúng ta sao?

Hai mắt Đại Tử sáng rực lên.

Tiểu Hoàng nghiêm túc nói:

- Không, chúng là tiểu đệ của ta. Với ta, chúng cũng quan trọng như Đại Tử vậy.

Đại Tử:

- ???

Thì ra với ngươi ta chỉ là một tiểu đệ sao?

Mục tiêu chú ý của Đại Tử luôn không giống người bình thường.

Đại Tử đảo mắt một vòng,

- Tiểu Hoàng, có phải ngươi định huấn luyện những con vịt này thành vịt cơ bắp, để ăn cho ngon hơn?

- Ngậm miệng!

Tiểu Hoàng lạnh lùng nói:

- Từ một tuần trước ta đã không thích cơ bắp nữa rồi. Quá ngấy!

Đại Tử trợn tròn hai mắt.

Suốt khoảng thời gian sau đó, ngoài tu luyện hàng ngày và chém giết ác ma, Tiểu Hoàng dồn hết vào việc huấn luyện ba con vịt này. Đây cũng là một trò giết thời gian không tệ, không biết con vịt này có thể duy trì sự nhiệt tình đến khi nào.

Đáng nhắc tới là Địa Ngục Tam Đầu Khuyển Sahara lúc trước bị A Ban gọi đi, hồi lâu không ra. A Ban lại thích lải nhải, đột nhiên biến thành một bà thím siêu cấp nói nhiều. Mới đầu đám ngự thú còn thích nói chuyện với A Ban, nhưng dần dần cũng né tránh.

Chúng đều cảm thấy gọi Sahara đi qua là một quyết định rất chính xác.

Sahara đứng trên lưng A Ban, tứ chi chạm đất, ngửa đầu lên trời hú:

- Ngao hú hú hú gâu gâu gâu. Gâu gâu, ngao hú hú. Ngao hú gâu…

Sahara hú cứ hú, A Ban ở bên cạnh lải nhải nói một mình:

- Ngươi biết không, thực ra ta rất thích đi xem phim, nhưng trưởng thành rồi không xem được nữa, bởi vì TV quá nhỏ… Sách cũng vậy, những chữ kia quá bé, ta đọc rất vất vả. Ài… Ta cũng biết ta nói nhiều, nên ta không tìm bọn Đại Tử nói chuyện phiếm, ta sợ ta lải nhải nhiều quá bọn chúng sẽ không thích nói chuyện với ta nữa…

- Ngao hú hú gâu gâu gâu…

- A, ngươi cũng thấy ta nói rất đúng phải không?

- Gâu gâu gâu gâu…

- Ta biết ngươi thích nghe ta nói chuyện mà. Ta kể cho ngươi nghe, trước kia ta cực kỳ lơi hại, A Ban ta là ngự thú có văn hóa nhất dưới tay Cao Bằng! Ta có đọc Tam Tự Kinh, ta còn đọc cả Luận Ngữ, ta đọc cho ngươi nghe nhé.

-------------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment