Từ sau ngày đó, A Ngốc lại thích hành vi nghệ thuật... Những lời này là do Tiểu Hoàng len lén nói.
Không biết vì sao đột nhiên truyền khắp tất cả đám ngự thú, thậm chí ngay cả người ngoài bộ lạc cũng nghe thấy.
Bọn họ thường xuyên có thể nhìn thấy ngự thú bộ xương khô của vương ngồi xổm ở phía xa quan sát một vài sinh mệnh gần chết hoặc tắt thở.
Loại hành vi này làm cho bọn họ cảm thấy rất khủng hoảng.
Không ai dám trực tiếp nói chán ghét A Ngốc, chỉ là bọn họ cho rằng A Ngốc sẽ đưa tới sự xui xẻo, nơi nó ở sẽ có cái chết tới theo.
Nó giống như người báo trước cái chết, lại giống như quạ đen u linh vậy.
Theo A Ngốc quan sát cái chết, tốc độ lĩnh ngộ pháp tắc tử vong của nó cũng đi vào quỹ đạo.
Trên cơ bản, mỗi ngày pháp tắc tử vong cũng sẽ tăng thêm 0. 01% lĩnh ngộ.
Chỉ cần 99 ngày nữa là có thể đạt được 1%.
Đợi đến khi thần cách tử vong hoàn toàn thành hình là có thể chế tạo thần đàn đăng đỉnh thần linh.
A Ngốc trở thành Thần linh đã bước vào thời gian đếm ngược.
Vì thế ngự thú khác đều bị kích thích, Cao Bằng phân phát xuống tinh hoa thần tính và tinh hoa huyết nhục thần cấp đều bị chúng cắn nuốt sạch sẽ.
Đáng tiếc là ngoại trừ A Ngốc ra, tạm thời còn chưa có ngự thú nào khác đạt đến Chuẩn Thần đại viên mãn.
Trước mắt, ngoại trừ A Ngốc thì đẳng cấp cao nhất là Đại Tử cũng mới cấp 99.
Đồng thời, Cao Bằng cũng quyết định lấy ra một phần tinh hoa huyết nhục còn lại làm phần thưởng phân phát cho trưởng lão hoặc hậu bối thiên tài có tư chất xuất sắc trong bộ lạc Lê.
Phần lớn những tinh hoa huyết nhục này đều là máu thịt ác ma Thánh cấp hay dưới Thánh cấp chế tạo thành.
Chúng không có nhiều tác dụng đối với ngự thú của Cao Bằng, chỉ có tinh hoa huyết nhục từ cấp Chuẩn Thần trở lên mới có khả năng đưa đến hiệu quả cho chúng, vừa đúng lúc dùng để bồi dưỡng hậu bối trong bộ lạc cũng tốt.
Ở đại sảnh bộ lạc, Cao Bằng tiếp kiến những thiên tài thế hệ trẻ tuổi trong bộ lạc. Nhìn những thiếu niên thiếu nữ với tinh thần phấn chấn bồng bột, Cao Bằng không khỏi xúc động về thời gian trôi qua, mình đã già thật rồi.
Cẩn thận tính toán, mình cũng hơn ba mươi tuổi, nếu ở trên trái đất cũng được người khác gọi là chú rồi.
Trước đây không lâu, mình cũng trẻ tuổi giống như bọn họ.
Cao Bằng thở dài.
Những hậu bối không biết vì sao vương lại thở dài, còn tưởng rằng hắn không hài lòng về bọn họ, mỗi một người đều khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Gọi ngự thú của các ngươi ra cho ta xem.
- Vương, ngự thú của chúng ta ở bên ngoài.
- Chúng có thể tích quá lớn nên không mang vào cung điện được.
Thấy vương hình như không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng, lá gan của những thiếu niên này cũng lớn hơn vài phần, lấy dũng khí nói chuyện với Cao Bằng.
- Có thể lớn tới mức nào chứ?
Cao Bằng mỉm cười.
Nói tới ngự thú có thể tích lớn, hắn cũng nhớ tới A Ban. Lại nói tiếp, bản thân mình còn là một chủ nhân không đạt tiêu chuẩn, tuy ở trong không gian ngự thú không có khái niệm thời gian, A Ban cũng sẽ không cảm thấy cô độc, nhưng bản thân mình vẫn là một chủ nhân không đạt tiêu chuẩn.
- Vương, ngự thú của Ngôn Ngũ là ngự thú có thể tích lớn nhất của bộ lạc chúng ta.
Theo lối ra của bộ lạc đi ra phía ngoài, Cao Bằng cuối cùng cũng nhìn thấy ngự thú thể tích lớn nhất bộ lạc Lê mà bọn họ nhắc tới.
Hóa ra con ngự thú này vẫn ở ngọn núi phía sau bộ lạc. Phía sau núi không có bao nhiêu quái vật, bởi vì nơi này đều là nham thạch, cho nên bình thường cũng không có người nào tới.
Khu vực trung tâm của ngọn núi, một ngự thú lớn gần có thể tích gần tương đương với ngọn núi di chuyển qua nhìn đám người Cao Bằng.
Con quái vật này có chút tương tự với Nhân Sâm Tinh được phóng đại lên vô số lần.
Dưới hẹp trên rộng, chân là rất nhiều rễ. Ở trong những sợi rễ đó có ba cái chân thon dài giống như chày gỗ chống đỡ nó.
Ở vị trí ngay phía trước đỉnh đầu mọc một cái đầu người bằng gỗ, chỗ viền mắt có mọc ra xúc tu. Nó đang mờ mịt luống cuống nhìn một đám người đi đến, có chút hoang mang lại có chút mừng rỡ.
- Chủ nhân, ngươi lại tới gặp ta rồi...
Ngự thú với kích thước như ngọn núi giống như đứa bé leo xuống, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngây thơ.
- Đây là vương của bộ lạc chúng ta, động tác của ngươi nhẹ một chút, không nên hù dọa vương.
Chủ nhân của cự thú này vội vàng quát mắng ngự thú ở trong huyết khế.
- A...
Cự thú có chút oan ức, nhưng vẫn rất nghe lời cố gắng gật đầu rồi nằm bò trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ xúc tu quanh viền mắt lắc lư lộ rõ nó thật ra không phải là một kẻ an phận.
Mặc dù thể tích của cự thú này không bằng A Ban, nhưng đối với quái vật bình thường đã tính là siêu cấp cự nhân rồi.
Dù sao thể tích quái vật có thể đạt được đẳng cấp “ngọn núi” cũng không nhiều.
Cũng không phải đẳng cấp của tất cả quái vật nâng cao thì thể tích cũng sẽ theo đó mà cao hơn, bình thường thể tích quái vật đều ở dưới trăm mét.
Cao Bằng ngẩng đầu, kiểm tra thuộc tính của cự thú này.
【 Tên quái vật 】: Thôn Sơn Thảo (thể cự hóa)
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 75 (Đế cấp)
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ mộc / hệ thổ
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Hoàn mỹ / phẩm chất Hoàn mỹ
【 Năng lực quái vật 】: Cộng sinh trưởng thành lv7, dị hoá lv5, tái sinh siêu phàm lv6.
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh (khẩn trương)
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ hỏa
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Thể dị hóa hiếm thấy, nắm giữ độ cao khổng lồ gấp trăm lần so với đồng loại. Tính cách xấu hổ, thích đếm sao, thích ăn đất vàng nhất, ghét mùi đất đen.
- Ta tìm đồng bạn cho ngươi được không?
Cao Bằng nói với con Thôn Sơn Thảo này.
Thôn Sơn Thảo nghiêng đầu, mắt to chớp chớp.
- Các ngươi sẽ trở thành bạn bè.
Cao Bằng mở tay phải ra, không trung bên cạnh Thôn Sơn Thảo liền vặn vẹo.
Sau đó, một con quái vật khổng lồ hạ xuống trong trời đất.
Ầm ~
Mặt đất run rẩy.
Bụi bặm cuồn cuộn phóng lên cao, mơ hồ có đường nét như ẩn như hiện.
- Cao Bằng! Có phải ngươi nhớ ta rồi đúng không?
Giọng nói của A Ban truyền đến.
Mắt Cao Bằng híp lại thành trăng khuyết, dịu dàng trả lời A Ban:
- Đúng vậy, ta nhớ Tiểu A Ban nhà chúng ta.
- Hừ, ta mới không phải là Tiểu A Ban, ta là Đại A Ban!
Một chân của con nhện khồng lồ còn lớn hơn cả tòa nhà cao chọc trời mới hoạt động khẽ đã khiến cho cả ngọn núi chấn động.
Các ngự thú khác đã sớm trốn ra phía sau, rất sợ không cẩn thận sẽ bị ảnh hưởng tới.
Nếu như bị giẫm lên một cái thì ai chịu nổi chứ.
- A Ban, hình như ngươi lại cao hơn rồi.
Đại Tử bay lên vai của A Ban và nói với nó.
- A! Tại sao lại cao hơn chứ!
A Ban vô cùng đau khổ, trở nên cao hơn cũng không phải là điều bản thân ta có thể khống chế được. Ta đã đủ cao rồi, cao tới mức ta cúi đầu cũng nhìn không thấy được Cao Bằng nữa.
Lưu Quang lạnh lùng ngẩng đầu, hai kẻ ấu trĩ!
- A Ban, ta giới thiệu cho ngươi một người bạn. Nó tên là Thôn Sơn Thảo, mặc dù nó không có cao bằng ngươi, nhưng nó còn ít bạn hơn ngươi.
- Có kẻ ít bạn hơn ta sao?
A Ban sửng sốt, nhìn về phía Thôn Sơn Thảo thấp hơn với vẻ thương hại, như thế thì thật sự quá đáng thương rồi.
- Yên tâm, sau này ta chính là đại oa của ngươi, ta dạy cho ngươi đọc sách biết chữ! Ta là con nhện có văn hóa nhất trong thôn chúng ta đấy.
A Ban nói lời son sắt với Thôn Sơn Thảo.
- Đại... Đại oa?
Thôn Sơn Thảo nói năng lộn xộn.
- Đúng, đại oa!
A Ban thoả mãn gật đầu.
Có lẽ nhìn thấy bóng dáng của mình trên người cự thú này, có lẽ là thể tích của hai bên đều lớn nên có không ít tiếng nói chung, A Ban ở bộ lạc Lê đã có thêm một tùy tùng nhỏ.
Ngự sử của Thôn Sơn Thảo dĩ nhiên là đặc biệt tán thành chuyện này. Hắn không chỉ có một con ngự thú Thôn Sơn Thảo này, có thể dùng Thôn Sơn Thảo để nhận được thiện cảm của vương đã là một chuyện đặc biệt có lời rồi.
-------------------------
Dịch: MBMH Translate