Lần này, sau khi triệu hồi A Ban ra Cao Bằng sẽ không tùy tiện gọi nó đi vào nữa.
Mình làm chủ nhân của nó thì không thể quá ích kỷ, mỗi người đều có tự do, ngự thú cũng vậy. Bọn chúng cũng có thể hưởng thụ tự do, mà không phải bị giam ở trong không gian ngự thú tối tăm không có ánh mặt trời, đần độn chờ thời gian trôi qua.
- Cao Bằng, ta không phải vào nữa sao?
A Ban cẩn thận hỏi.
- Không vào nữa.
Cao Bằng xoa xoa đầu của A Ban.
A Ban nhảy cẫng lên hoan hô.
- Ta sẽ cố gắng nhỏ đi! Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới ngươi nữa!
A Ban bảo đảm chắc chắn với Cao Bằng.
- Cố gắng lên!
- Cố gắng lên!
- A Ban ngươi là giỏi nhất!
Câu cuối cùng là giọng vịt đực Tiểu Hoàng.
- Nó chỉ còn thiếu nửa bước là tiến vào ngưỡng cửa Thần linh.
Cơ Giới Minh Vương rất tán thưởng A Ngốc, trong lời nói cũng có thêm vài phần tôn kính.
- Lệ...
Cuối chân trời có một đạo tàn ảnh màu xám lao đến gần.
- Vương, trái đất báo cáo khẩn cấp, bên kia bị kẻ địch mạnh xâm nhập.
Phiên Sơn Điêu hạ xuống, một ngự sử từ trong ngực nó nhảy ra rồi quỳ một chân trên mặt đất nói với Cao Bằng.
Phiên Sơn Điêu lăn vài vòng, cuối cùng nằm ngửa trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt. Nó há hốc miệng thở dốc, khóe miệng mơ hồ có bọt mép tràn ra...
Phiên Sơn Điêu là thần ưng có thể trèo đèo lội suối, sự chịu đựng cực mạnh, tốc độ rất nhanh, một ngày có thể đi mười vạn dặm, đi liền mười hai ngày.
Ngự thú có sự chịu đựng mạnh mẽ như vậy cũng bị mệt mỏi không thành dạng chim nữa rồi.
- Yên nghỉ đi.
Tiểu Hoàng đau buồn quỳ một chân trên mặt đất, vuốt mắt cho Phiên Sơn Điêu.
Bàn tay lướt qua, mắt Phiên Sơn Điêu lại mở ra.
- Lẽ nào ngươi còn có nguyện vọng gì sao? Ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ hoàn thành thay ngươi, ngự thú trung thành như ngươi đã rất hiếm rồi.
Tiểu Hoàng chậm rãi lắc đầu.
Phiên Sơn Điêu cố gắng mở cổ họng nói:
- Ta còn chưa chết...
- A, vậy cũng sắp rồi chứ?
- Sắp cái rắm! Sao con vịt nhà ngươi lại như vậy chứ! Ôi á!
Phiên Sơn Điêu đột nhiên cao giọng, sau khi gào lên một tiếng nó lại cảm thấy ngực của mình rất đau.
Con vịt đáng chém ngàn đao này.
Ta chỉ mệt mỏi cần nghỉ ngơi mà thôi, không muốn nói với ngươi nữa.
Đỉnh đầu Tiểu Thảo có phiến lá chập chờn, một luồng ánh sáng trắng chiếu lên trên cơ thể Phiên Sơn Điêu.
Tất cả đau nhức trong cơ thể Phiên Sơn Điêu rút đi giống như thủy triều.
- Bị dị tộc phát hiện ra sao?
Chân mày Cao Bằng nhíu chặt. Ngự sử này là một ngự sử Thánh cấp của bộ lạc Lê được Cao Bằng phái đến trái đất đóng quân, tương tự với trưởng đại sứ quán của bộ lạc Lê đóng tại đó.
- Không phải dị tộc mà là một nhóm nhân tộc khác, bọn họ từ vị diện hải tới!
- Tất cả có thực lực gì?
- Hiện tại chúng ta nhìn thấy có ngự sử cấp Chuẩn Thần, trước mắt còn chưa có ngự sử Thần cấp xuất hiện. Nhưng chúng ta cũng không biết bọn họ có che giấu ngự sử Thần cấp hay không.
- A Ngốc, ngươi ở lại chỗ này chờ thành thần rồi lại đến trợ giúp. Còn lại theo ta trở về.
Bên trái đất gặp phải nhân tộc vị diện hải, tình hình không ổn, không nhất định có thể cho A Ngốc một không gian phát triển tốt và ổn định như ở bộ lạc Lê.
Tốc độ quan sát tử vong của A Ngốc có thể sẽ bị chậm lại.
- Chủ nhân, nếu sắp phát sinh chiến tranh thì dĩ nhiên là cơ hội tốt nhất để quan sát tử vong.
Tay phải của A Ngốc đặt lên bên vai trái rồi hành lễ như một kỵ sĩ.
- Được, vậy tất cả cùng theo ta trở về!
Việc này không nên chậm trễ, Cao Bằng lập tức chuẩn bị rời đi.
- A Ban, ngươi ở lại bộ lạc Lê chờ ta trở lại.
Cao Bằng xoa xoa đầu của A Ban.
- Ừ!
Tuy A Ban không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
- Vậy Cao Bằng. ngươi sớm trở về đón ta đấy.
- Yên tâm đi.
...
Thế giới Hắc Vụ, Hi vọng chi thành, tường thành vừa dày vừa nặng đã bao bọc cả tòa thành trì vào bên trong.
Tại một trang viên bên trong thành, lúc này tất cả cao tầng đỉnh cấp của căn cứ Hoa Hạ và ba đại bộ lạc đều đang ở trong trang viên bàn bạc về cách đối phó.
- Đại nhân, đám người kia đang ở bên ngoài kêu gào đòi chiến đấu.
- Đúng là khinh người quá đáng!
- Thật sự cho rằng không có người nào có thể trị được nó sao?
- Không nên vọng động.
Kỷ Hàn Vũ lắc đầu:
- Năng lực của nó rất kỳ lạ, trước khi biết rõ ràng năng lực của nó thì không nên tùy tiện nghênh chiến.
Nghe Kỷ Hàn Vũ nói vậy, mọi người đều im lặng nghe hắn nói chuyện.
- Hôm qua, ngự thú của lão phu trúng phải ám chiêu của nó. Nếu không, nó không nhất định là đối thủ ngự thú của lão phu.
Lão già mặt đỏ như quả táo hung dữ nói.
- A, U Hoàng Ninh, lão già ngươi chính là Thiết Xỉ Cáp Mô... Mạnh miệng!
U Hoàng Ninh trừng mắt, chợt vỗ một cái vào U Hoàng Minh ngồi ở phía sau mình.
- Mạnh miệng cái rắm. Tôn tử ngươi nói đi, có phải ngày hôm qua gia gia ngươi sơ suất hay không?
U Hoàng Minh giữ chòm râu dài, trong lòng cay đắng. Gia gia của ta ơi, ta cũng đã hơn một trăm tuổi rồi mà vẫn coi ta như một đứa trẻ vậy.
- Ngự thú của ta sắp không phòng thủ được nữa rồi, bọn họ đang tấn công ngự thú của ta.
Một ngự sử Chuẩn Thần của bộ lạc Bạch thị thoáng biến sắc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đi tới gần Hi vọng chi thành, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Trong không khí tràn đầy khí tức túc sát.
Ở bên ngoài thành trì có một cái bóng khổng lồ rơi xuống.
Một con Thần Quy còn to lớn hơn ngọn núi bay lượn ở trên bầu trời.
Trên lưng cự quy còn có một hòn đảo.
Trên đảo nhỏ có sông núi, còn có thác nước.
Ở trên đảo nhỏ xây dựng một tòa thành trì khổng lồ.
Lúc này ở phía trước cự quy lơ lửng một đạo kim quang nồng đậm, cương phong màu vàng hiện lên hình vòng cung khuếch tán ra phía ngoài.
Trung tâm của cương phong là một con quái vật với tướng mạo kỳ lạ, có phần tương tự với bọ ngựa và bọ rùa kết hợp đang bay lượn ở giữa không trung.
- Một đám vô dụng! Ngay cả đối thủ đánh với ta một trận cũng không có sao? Nếu như vậy, còn không bằng dứt khoát thuần phục chúng ta đi.
Giọng nói phách lối vang vọng ở trên trời.
- Ta đi đối phó với hắn.
Vẻ mặt U Huyền Minh chợt trở nên lạnh lùng.
- Ngươi lấy cái gì để đánh với nó hả? Thiên Thủ Vô Diện Phật của ngươi là đối thủ của nó sao?
- Không đánh một trận thì làm sao biết được.
Sắc mặt U Huyền Minh thâm trầm nói.
- Lão tử nói cũng thấy mệt, các ngươi có một thành trì lớn như vậy, rốt cuộc có dám đánh với ta một trận hay không? Lão tử ở chỗ này nói rõ ràng, các ngươi ai tới giết ta? Ai tới giết ta!?
Sóng xung kích trùng trùng điệp điệp xé rách bầu trời. Hư không chấn động không ngừng, gợn sóng liên miên khuếch tán ra phía ngoài, giống như bị một quyền càn quấy đến trời long đất lở.
Bầu trời phía xa bị xé rách, tựa như bị một cây đao rạch ngang qua vậy.
Trong chớp mắt vừa rồi, rất nhiều ngự thú ở đây đã cảm nhận được một một cỗ lực lượng khủng khiếp đánh tới.
Ầm!!!
Con quái vật đang kiêu ngạo trước trận giữa hai phe bị cự lực khủng khiếp đánh trúng.
Nó bị xé rách một cách thô bạo cao thấp không đều, làm lộ ra phần gân và xương trắng hếu.
Dư âm chưa tán giống như gió xuân tháng hai thổi vào lồng ngực cứng rắn.
Trên bầu trời, mặt Tiểu Hoàng không thay đổi nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Lần đầu tiên ta nghe thấy yêu cầu kỳ quái như thế.
-----------------------
Dịch: MBMH Translate