Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 771 - Chương 771: Ám Sát

Chương 771: Ám Sát Chương 771: Ám Sát

Gió thu lồng lộng, vạn dặm không mây.

Sau sự kiện đó mọi người trong Hy Vọng Chi Thành chỉ bị kinh hoảng trong một thời gian ngắn, rất nhanh sau đó đã thích ứng được.

Trên bầu trời cách Hy Vọng Chi Thành cực xa, hòn đảo lớn che khuất ánh mặt trời, tạo ra một bóng đen lớn dưới bình nguyên bên dưới.

Hòn đảo trên đỉnh đầu này được người trong Hy Vọng Chi Thành gọi là Thiên Không Thành, ngụ ý là một toà thành thị lơ lửng giữa bầu trời.

- Ồ, Lý ca, tập đoàn Nam Thiên các anh định chuyển hết lên trên sao?

Khu vực của tập đoàn Nam Thiên trong Hy Vọng Chi Thành đang cực kỳ bận rộn, mấy công nhân tụ lại một chỗ trò chuyện.

- Đúng vậy, đây là do thiếu đổng nói, chúng ta cũng chuyển lên theo chứ sao.

Người đàn ông bộ dáng thuần hậu đàng hoàng cười giản dị đáp.

- Ôi, thật hâm mộ các anh quá.

- Tôi cũng muốn đến Nam Thiên làm việc, tiếc là điều kiện tuyển nhân viên của Nam Thiên rất hà khắc.

Một người khác hâm mộ nói.

Bọn họ đều là công nhận ở nhà máy gần đó, có quan hệ cùng thôn không tệ, nhưng chỉ có vị “Lý ca” này là có thể làm việc trong nhà xưởng của tập đoàn Nam Thiên.

- Lần sau nói chuyện tiếp nhé, lúc này nhà máy bề bộn nhiều việc, tôi cũng phải đi hỗ trợ tháo dỡ máy móc.

Lý ca ném tàn thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ mông đi tới chỗ nhà máy.

Chỉ còn lại từng tiếng ầm ầm phát ra từ bên trong.

Ống khói trên nóc nhà máy thổi ra khói đặc đen thui, dưới tầng khói này, rất nhiều công nhân và nhân viên tập đoàn Nam Thiên đang làm việc.

Ở trên Lục Hoàng Quy cũng có rất nhiều công nhân đang xây dựng rầm rộ.

Từng mảnh từng mảnh lầu các được dựng lên, bụi mù cuồn cuộn.

Dễ thấy nhất là ở đuôi rùa có xây một cái cửa.

Nói là cửa, thực ra là một đền thờ bằng đá.

Đền thờ cao 50m, rộng 200m.

Cực kỳ hùng vĩ.

Dàn khung kết cấu của đền thờ không quá phức tạp, nên được xây xong đầu tiên.

Trước cổng chính của đền thờ có một con chó kỳ quái ngồi xổm.

Dù bất kỳ ai đi qua, khi thấy con chó này cũng phải nhìn thêm một chút.

Nó có ba cái đầu, năm cái đuôi như của bọ cạp, sau lưng mọc đầy gai nhọn như con nhím.

Dù trên thế giới này có rất nhiều quái vật có hình dáng kỳ lạ, nhưng ưu tú thế này thì thực sự hiếm thấy.

Mà khí tức của con quái vật này phát ra khiến cho người ta sợ hãi. Nó nằm rạp dưới đất, nhưng dư ba khiến cho không ít ngự thú phải run rẩy đến nỗi không thể bước đi.

- Con chó này là của ai?

Khi Kỷ Hàn Vũ đi qua cửa lớn thì hơi sửng sốt. Trước kia hắn chưa từng nhìn thấy con chó này, sao đột nhiên lại nằm đây?

- Đây là ngự thú thiếu đổng mang tới.

Từ Hà Đề đáp:

- Hình như tên là Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.

- Địa Ngục Tam Đầu Khuyển???

Kỷ Hàn Vũ ngơ ngác, thì ra Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trông thế này.

Xem ra lão Lạc… không theo kịp thời đại rồi.

- Gâu gâu…

Sahara nghe thấy ông ngoại của chủ nhân của chủ nhân đang nói về mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dậy sủa tiếng chó.

Cái đầu chó màu đen bên trái có vẻ cơ trí thông minh.

Đây là ông ngoại của chủ nhân của chủ nhân. Chủ nhân của chủ nhân không quan tâm đến ta, nhưng mà ta có thể trở thành ngự thú của ông ngoại của chủ nhân của chủ nhân!

Như vậy, ta có thể xoay người một cách hoàn mỹ.

- Ngao ô…

Đầu chó màu đen rống lên một tiếng với đầu chó màu trắng ở bên phải.

Đầu chó màu trắng hiểu ý, hai mắt sáng lên.

Đầu chó đen trắng ở giữa ngơ ngẩn. Hai tên ngu xuẩn các ngươi đang nói cái gì thế, sao ta nghe không hiểu? Có phải các ngươi lại đang nói xấu sau lưng ta không?

- Gâu gâu gâu!

Đầu chó đen trắng điên cuồng sủa với hai đầu chó bên cạnh.

Mau nói cho ta biết, có phải các ngươi đang lén nói xấu ta không!

Đầu chó màu đen và màu trắng nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý đến đồ thiểu năng này. Gia hỏa này chỉ biết làm hỏng việc, không bằng không nói với nó.

Đầu chó đen trắng rất tức giận, cảm giác lòng tự ái bị đả kích nặng nề, liên tục cắn loạn đầu chó màu đen.

Đầu chó màu đen nhịn, rồi lại nhịn, tiếp tục nhịn...

Cuối cùng, nó không nhịn được.

- Ài, con ngự thú này không được thông minh lắm.

Kỷ Hàn Vũ lắc đầu lặng lẽ đi xa.

Từ Hà Đề bên cạnh liên tục gật đầu biểu lộ sự tán đồng.

Phía tây thế giới Hắc Vụ, trong khu rừng cột đá với đủ loại hình thù kỳ quái, một con phượng hoàng do đá tạo thành đang đứng trên một trụ đá lớn nhất, mổ những con côn trùng nhỏ lẩn trốn trong khe đá xám trắng trên lưng mình.

Cách trụ đá mà con Phượng Hoàng này đứng không xa là thi thể của Kim Giáp Thiên Vương Trùng.

Toàn thân Phượng Hoàng đều là do tảng đá màu xám trắng tạo thành, nơi sáng tỏ duy nhất chỉ có đôi mắt.

Hai mắt màu xanh thẫm rất nổi bật, tựa như hai viên bảo thạch lớn.

Chính là nó!

Trốn trong bóng tối, Lưu Quang nháy mắt ra hiệu với Chiêu Tài.

Chiêu Tài hiểu ý, trả lời lại bằng một ánh mắt ý vị thâm trường.

Hai tên ngự thú nhỏ con đạt thành ăn ý nào đó.

Lưu Quang trốn trong bóng tối, chậm rãi tới gần Thạch Phượng Hoàng.

Trong bóng tối không thể nhìn rõ hình dáng nó, ngay cả lưỡi đao của nó cũng chỉ tạo phản lại chút ánh sáng yếu ớt.

Trong tầm mắt của Lưu Quang, ở cổ con Thạch Phượng Hoàng này dường như có một sợi tơ hồng như ẩn như hiện dần dần ngưng tụ.

Sát khí được ẩn giấu một cách hoàn mỹ.

Một sợi, hai sợi, ba sợi… càng lúc càng nhiều sợi tơ hồng xuất hiện tại phần ngực Thạch Phượng Hoàng, sau đó bắt đầu xuất hiện ở phần đuôi.

Dường như Thạch Phượng Hoàng không biết gì.

Hư ảnh loé lên, đột nhiên thạch Phượng Hoàng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên lục quang, nhưng vẫn chậm một nhịp.

Khi nó ngẩng đầu, Lưu Quang đã xuất hiện ở vị trí cách nó một mét.

Thạch Phượng Hoàng chật vật quay lại, phần cổ bị một vệt đen phá vỡ.

Oanh!

Đầu thân đứt lìa, Thạch Phượng Hoàng rơi loảng xoảng xuống đất rồi lăn hai vòng, bên ngoài cơ thể nó cũng hiện lên một đạo ô quang quỷ dị.

Đây là hiệu quả Trầm Luân Chi Ám của Lưu Quang, có thể làm suy yếu hộ giáp của kẻ địch, tối cao có thể điệp gia gấp chín lần.

Quỷ dị ở chỗ, mặt cắt sáng loáng sạch sẽ như bị nước rửa qua, chính giữa có một vòng tròn màu đỏ cực kỳ nhỏ.

Vòng tròn đỏ kia hẳn là xương sống của Thạch Phượng Hoàng.

Chỗ vết chém ở xương sống có một luồng nhiệt khí bốc lên.

Thân thể Lưu Quang lại loé lên.

Thạch Phượng Hoàng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Toàn bộ cánh, đuôi, chân đều tróc ra, trong nháy mắt đã bị cắt thành một đống mảnh vỡ.

Lưu Quang xuất hiện trên một cành cây của một gốc đại thụ phía xa, liếm láp cánh tay đao, lạnh lùng quan sát Thạch Phượng Hoàng.

Nó sẽ không cho bất kỳ kẻ địch nào có cơ hội chuẩn bị chiêu thức kỹ càng. Đối với địch nhân, tôn chỉ của nó là một kích tất sát, sau đó giết, rồi lại giết, tuyệt đối không cho cơ hội lật bàn.

Đầu Thạch Phượng Hoàng bị chém rụng xuống đất, trong ánh mắt có mấy phần không cam lòng. Ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng, sao ngươi có thể…

Sưu…

Ánh đao lướt qua.

Đầu của Thạch Phượng Hoàng bị cắt làm hai.

Lưu Quang bình tĩnh liếm láp lưỡi đao.

- Ngươi liếm như thế buồn nôn quá. Ngươi đã liếm hết cả máu và óc của con mồi rồi.

Chiêu Tài nhón chân nhảy tới, cất toàn bộ thi thể Thạch Phượng Hoàng và Kim Giáp Thiên Vương Trùng vào không gian bảo tàng.

- Những sát thủ kia đều liếm như thế.

Lưu Quang nghiêm túc đáp lại.

---------------------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment