Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 791: Tị Thủy Tà Tinh Ngạc

Chương 791: Tị Thủy Tà Tinh Ngạc Chương 791: Tị Thủy Tà Tinh Ngạc

Trong hồ nước lớn phát ra khí tức khủng khiếp, trên mặt hồ có ngọn lửa màu băng lam thiêu đốt.

Ngọn lửa làm mặt hồ đông lại, luồng không khí lạnh với nhiệt độ thấp cuốn ra không trung.

Nhiệt độ thấp lan ra khắp nơi, không khí lạnh đi qua nơi nào thì vạn vật đều bị đông cứng lại, sương lạnh ngưng tụ.

Không khí màu băng lam hóa thành gợn sóng khuếch tán ra, một vòng lại một vòng bao phủ khắp nơi.

Tịch Sư tiến lên một bước mở miệng nuốt vào, hơi lạnh ở đây đều bị Tịch Sư nuốt vào trong bụng.

Ánh mắt Tịch Sư lập tức sáng lên, trong lỗ mũi phun ra hai luồng sương trắng.

Nhiệt độ thấp như này hoàn toàn không thể tổn thương tới đám người Cao Bằng.

Quá yếu.

Tiểu Diễm xem thường cúi đầu liếc nhìn Tị Thủy Tà Tinh Ngạc. Kẻ yếu, ngay cả ta... đồng bạn cũng không đánh nổi.

Thu lại hai cánh, cơ thể Tiểu Diễm lướt qua không trung thành một đường vòng cung, sau đó từ trên cao hạ xuống.

Vết tích nó lướt qua giống như vẽ lên một đường nghiêng trong thiên địa.

Một nét phẩy, một nét móc.

Cánh chim giống như ngọn lửa bốc lên cao sau đó thu lại, ở bên ngoài thân Tiểu Diễm hóa thành một tầng áo giáp bằng ngọn lửa màu xanh lá.

Đặc biệt là mỏ chim của Tiểu Diễm đã hoàn toàn biến thành màu xanh, tản ra ánh sáng sắc bén.

Ầm...

Bụi bặm cuốn lên kèm theo những tiếng động lớn, mặt đất bị nghiền nát từng tầng một.

Lưng của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc bị Tiểu Diễm đâm thủng, trực tiếp đâm ra một lỗ máu rất lớn.

Một lượng lớn Mộc Tâm Diễm tiến vào trong cơ thể Tị Thủy Tà Tinh Ngạc sau đó phát nổ.

Ầm!

Hai tầng tổn thương cùng bạo phát.

Phía sau lưng Bích Thủy Tà Tinh Ngạc bị nổ thành một hố to, máu chảy đầm đìa.

Bích Thủy Tà Tinh Ngạc bị đau, cơ thể giãy giụa liên hồi.

Lực cắn của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc cấp Chuẩn Thần tất nhiên rất khủng khiếp, nhưng bây giờ tuy không cắn được con chim trên lưng, nhưng cũng không có nghĩa là nó không có cách đối phó khác.

Đáy mắt chợt hiện ra vẻ hung ác.

Lấy Tị Thủy Tà Tinh Ngạc làm trung tâm, hai khu vực trên dưới xuất hiện hình chiếu u lam.

Ma Ngạc tiền sử giống như tới từ Hồng Hoang thượng cổ bước ra, mở rộng miệng.

Cái miệng cá sấu khủng khiếp thôn thiên phệ địa há mở, hiện ra vô số những cái răng sắc bén giống như răng cưa đổi chiều.

Trong không khí có sóng gợn vô hình khuếch tán, ngay sau đó một khí cơ hung ác phong tỏa Tiểu Diễm.

Hàn Diễm: Mộng Yểm Phiên Cổn!

Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Cái miệng khổng lồ bạo phát trong chớp mắt ngắn ngủi.

Nguyên tố sôi trào, sóng lớn màu xanh lam từ khe hở của hai bờ môi tràn ra ngoài.

Sau đó trời đất quay cuồng, nhật nguyệt điên đảo.

Chỉ còn lại có sóng triều xoay tròn trong thiên địa hết đợt này tới đợt khác, vang vọng mãi ở bên tai.

Tiểu Hoàng nhất thời đỏ mắt, cầm Thần Phủ đang gác trên vai xuống rồi đập một cái, một ngọn núi cách đó không xa bị dư âm xé thành hai nửa.

- Tiểu Diễm không có việc gì đâu.

Cao Bằng nhìn phía trước rồi nói.

Mặt Tiểu Hoàng nóng lên, lập tức cầm Thần Phủ trong tay đặt ngang trước ngực, sau đó nhẹ nhàng chà xát lưỡi phủ, trong miệng than thở:

- Thần Phủ này của ta quả nhiên vẫn sắc bén như vậy.

Sau khi nói một câu giảm bớt xấu hổ, Tiểu Hoàng thu liễm những cảm xúc dư thừa trên mặt, lại vác phủ lên vai.

Trên chiến trường phía trước, một đóa hoa do hỏa diễm cấu thành ngưng tụ trong không khí.

Đóa hoa nở rộ, từ trong đó bay ra một con Tất Phương béo tròn.

Đó không phải Tiểu Diễm thì là ai?

Nhưng lúc này khí tức của Tiểu Diễm rất hỗn loạn. Trên cánh, trên lưng và trên cổ đều có một vài vết thương nhỏ giống như bị lưỡi dao cắt ra.

Rất rõ ràng Tiểu Diễm cũng trả giá nhất định mới tránh né được sát chiêu của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc.

Sau khi nhận một lần tập kích, Tiểu Diễm hiểu ra ưu thế của mình cũng như ưu thế của đối phương. Nó trốn ở phía xa không chiến đấu cận thân với con quái vật này nữa, sau đó biến vị trí của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc thành một biển lửa.

Khả năng kháng hỏa của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc không cao bằng hai con Chuẩn Thần trước, đối mặt với nhiệt độ cao khủng khiếp như vậy, nó chỉ có thể lựa chọn tránh né. Nhưng nó lại không am hiểu về tốc độ, căn bản không có cách nào thoát khỏi Tiểu Diễm.

Nhưng chỉ cần nó muốn phản kích thì đều bị Tiểu Diễm phát hiện, lợi dụng ưu thế bay của mình để né tránh.

Sau nửa canh giờ, tốc độ của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc càng lúc càng chậm, nó bị đốt tới da tróc thịt bong.

Trong không khí cũng có thể ngửi được mùi thơm giống như thịt gà nướng.

Cuối cùng bịch một tiếng, nó ngã xuống đất hoàn toàn chết đi.

Bộp bộp bộp bộp...

Có tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng trên trời.

Cao Bằng, Tiểu Hoàng, Tịch Sư, Lưu Quang và A Xuẩn nhiệt tình vỗ tay.

Bàn Đại Hải nằm nghiêng trên mặt đất, vây cá vỗ vào cái bụng mập mạp của mình.

Trong không khí tràn đầy cảm giác sung sướng.

- ...

Tiểu Diễm đen mặt quay đầu lại, các ngươi đang làm gì vậy?

- Lợi hại! Lợi hại!

Cao Bằng gật mạnh đầu.

Tiểu Hoàng cười đến méo cả miệng.

Tiểu Diễm tức giận. Nàng cuối cùng đã kịp hiểu ra đám vô sỉ Cao Bằng đang làm gì.

Cũng chỉ là không dựa vào các ngươi, một mình ta giết chết một Chuẩn Thần thôi sao, có cần phải… quá… đáng… như thế không?

Tiểu Diễm trừng mắt với Tiểu Hoàng. Ta không làm gì được Cao Bằng, ta còn không làm gì được tên hói đầu nhà ngươi à!

Tiểu Hoàng vẫn đang cười khúc khích, hồn nhiên không biết số phận sắp tới của mình.

Hấp thu Bằng chứng hệ hỏa của Tị Thủy Tà Tinh Ngạc khiến khí tức Tiểu Diễm tiếp tục tăng thêm.

Qua một hồi lâu, Tiểu Diễm nói:

- Ta đạt đến bình cảnh, cảm giác hấp thu một cái nữa là có thể tiến hóa.

Giọng điệu Tiểu Diễm có chút hưng phấn.

- Chúng ta sẽ tiếp tục lưu ý.

Cao Bằng gật đầu, ra hiệu Tiểu Diễm không nên nóng vội.

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trên đỉnh đầu bộc phát sóng khí khủng khiếp.

Cao Bằng ngẩng đầu liền nhìn thấy một vết nứt cực lớn. Trong vết nứt có một thanh trường đao màu bạch kim xé rách không trung.

Tất cả tồn tại đều có thể cảm giác được lực lượng cường đại ở phía trên, bởi vì đối phương cũng không có ý che giấu. Nguyên tố trong không khí đang bạo loạn.

- Đi!

Cao Bằng không chút do dự, vội vàng nói.

Mới đi được mấy trăm thước thì hư không trước mắt chợt vặn vẹo, một Thụ Nhân với tám chiếc lá trên đỉnh đầu ngăn cản bọn họ.

Trong mắt Cao Bằng lộ ra sự cảnh giác.

Thụ Nhân này là một trung vị Chân Thần, nắm giữ 18. 2% pháp tắc thụ tâm.

- Ta quan sát các ngươi rất lâu, ta cũng biết Tị Thủy Tà Tinh Ngạc mà các ngươi vừa chém giết.

- Cho nên ngươi tới để báo thù cho nó sao?

Cao Bằng chậm rãi nói, lặng lẽ thu đám người Tiểu Diễm vào không gian, chỉ để lại A Ngốc ở bên ngoài.

Có A Ngốc, lão Tất Phương và một vị Thần linh khác của tộc Tất Phương ở đây, Cao Bằng cũng không sợ Thụ Nhân này.

- Ta không phải muốn báo thù cho nó, ta chỉ muốn nói là ta không có ác ý.

Thụ Nhân hình như không nói chuyện thường xuyên, giọng điệu rất cứng đờ.

- Thế giới của chúng ta bị xâm lấn, ta muốn mời các ngươi tới giúp đỡ chúng ta chống lại tà ma ngoại vực.

- Xin lỗi, ta bất lực.

Cao Bằng lắc đầu, sau đó hợp thể với A Ngốc, dẫn theo đám người lão Tất Phương vòng qua Thụ Nhân rời khỏi nơi này.

Trong đôi mắt của Thụ Nhân lộ ra tâm tình thất vọng mãnh liệt.

Nhưng rất nhanh loại tâm tình này đã bị quét sạch, nó quay đầu lặng lẽ nhìn về phía không trung.

Bùn đất bên chân Thụ Nhân chuyển động, một tượng đất từ trong đất chui ra.

Tượng đất mở miệng, chỗ miệng trống rỗng tối tăm giống như một hố đen:

- Ta đã sớm nói không có khả năng rồi, ngươi đúng một đầu gỗ.

- Dù sao cũng phải thử một lần.

Thụ Nhân cũng không tức giận.

- Ta và lão cá chạch chuẩn bị rời đi, ngươi cũng đi cùng ta đi.

Tượng đất nói.

- Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.

Thụ Nhân chậm rãi lắc đầu.

- Ngươi điên rồi à? Ngươi là đối thủ của nó sao? Cho dù ở trong tinh quần, nó cũng rất có tiếng tăm.

Thụ Nhân ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên không trung, cánh tay rủ xuống có từng cành cây cắm vào trong đất bùn bên chân, trong chớp mắt đã cắm rễ sâu hơn một nghìn thước, chiều sâu này vẫn đang không ngừng tăng thêm.

Vô số cái rễ cây giống như con trăn lớn từ dưới đất chui lên, Thụ Nhân ngửa mặt lên trời hét dài, giang hai cánh tay dường như đang ngửa mặt ôm lấy mặt trời.

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Trong mặt đất có từng gốc cây đột ngột từ mặt đất nhô lên.

Trên thân cây to khỏe không có cành lá, chỉ có thân cây hình trụ tròn màu nâu xám, giống như cột chống trời muốn nâng bầu trời này lên.

- Ta sống ở thế giới này, cho dù chết cũng muốn quay về quê hương.

Ở trong sóng lớn lan tràn khắp bầu trời, bùn đất bị đẩy ra, những dây leo xoay tròn bay lên trên không trung.

Trong giây lát đã che khuất bầu trời, bụi bặm cuốn lên khắp nơi.

- Thật là...

Tượng đất lắc đầu.

- Người tốt đã được ngươi làm rồi, ta sợ chết được chưa?

--------------------------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment