Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828: Bẻ Gãy Nghiền Nát

Chương 828: Bẻ Gãy Nghiền Nát Chương 828: Bẻ Gãy Nghiền Nát

- Cao Bằng, ta nhất định phải nghe ngươi giải thích. Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta biến dạng? Ngươi không cảm thấy trên người ta có nhiều màu sắc như vậy nhìn qua đặc biệt lãnh khốc sao?

Tịch Sư đi vòng quanh Cao Bằng.

- Nhưng ngươi thật sự biến dạng rồi.

Cao Bằng bất đắc dĩ nói.

Đi qua thông đạo không gian, Cao Bằng ngồi trên lưng Tịch Sư một đường đi về phía nam, đi qua trăm vạn núi lớn mới chạy tới Phong Bạo Quốc.

---

Phong thành là đô thành của Phong Bạo Quốc. Nhân khẩu thường trú trong Phong thành có khoảng hơn mười triệu, diện tích hơn một nghìn ki-lô-mét vuông, các kiến trúc kéo dài không dứt.

Ở tầng cao nhất trong khách sạn sang trọng bên trong Phong thành, mấy người của đại gia tộc trong thành đang tụ tập lại nói chuyện.

- Thật sự không có chuyện gì chứ?

- Ngư gia chủ, lá gan của ngươi đúng là quá nhỏ, chẳng lẽ hắn có thể giết hết chúng ta hay sao? Người lại không phải là chúng ta giết, mà là người của phản quân giết.

- Nhân tộc còn cần chúng ta giúp bọn họ khống chế đám người Linh tộc phía dưới, không có chúng ta bọn họ thì lấy gì để khống chế? Bọn họ cầm nắm đấm đi khống chế sao? Ha ha ha!

Có người cười giễu cợt vang lên.

- Đúng vậy! Châm gia chủ nói đúng, cạn một chén nào.

Chén rượu va vào nhau.

Cốc cốc.

Lúc này có tiếng gõ cửa vọng tới.

- Vào đi!

- Bẩm báo gia chủ, không xong rồi! Tổng đốc Nhân tộc mới đến nhận chức nói muốn gặp tất cả các ngài trong Đông Thành Môn, còn nói nếu như không gặp thì những gia tộc này không cần thiết tồn tại ở bên trong Phong thành nữa.

Người truyền lời thở hồng hộc, vẻ mặt bối rối.

- Hắn làm sao dám!

Trong bốn gia chủ, ngoại trừ Ngư gia chủ ra, ba gã gia chủ khác đều giận tím mặt.

- Hắn tưởng hắn là ai chứ!

- Đúng là làm càn, lại dám lớn lối như thế.

Những gia chủ này vừa mắng vừa đứng dậy.

- Dùng ngự thú của ta đi, Bát Tí Thần Ưng của ta có tốc độ nhanh nhất. Ngươi đến dẫn đường.

Ngư gia chủ mở miệng hoà giải.

Ba gã gia chủ khác đều thành thật nhảy lên trên lưng Bát Tí Thần Ưng trực tiếp chạy tới Đông Thành Môn.

Toàn thân Bát Tí Thần Ưng đen kịt, dưới bụng có tám cái Ưng Trảo, thân dài gần ba mươi mét, đỉnh đầu có huyết quan rất thần dị. Chỉ tốn hơn mười giây, nó đã bay đến trên không trung Đông Thành Môn.

Thật trẻ tuổi!

Đây là cảm giác đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy rõ gương mặt của Cao Bằng.

Tuy gương mặt có thể dùng một ít tài liệu trân quý để giữ lại tuổi xuân, nhưng thần vận trong xương cốt trẻ tuổi này lại không thể bắt chước được.

Mấy gia chủ liếc nhìn nhau. Lần này Nhân tộc phái một hậu bối còn trẻ như vậy tới, người trẻ tuổi thường rất nông nổi, chẳng lẽ Nhân tộc bên kia có tính toán gì sao?

Trước khi quốc chủ Phong Bạo Quốc ngã xuống, mấy gia chủ lớn trong Phong thành cũng có mâu thuẫn. Nhưng khi Phong Bạo Quốc trở thành thuộc địa, mâu thuẫn giữa bốn đại gia tộc này đã giảm đi rất nhiều, thậm chí mơ hồ có ý kết đồng minh.

Ở trên nguyên tắc chủng tộc, những gia chủ đều có chút lo lắng, không dám qua lại quá gần với Nhân tộc, bằng không dễ dàng bị chửi là linh gian.

- Một, hai, ba, bốn.

Ánh mắt Cao Bằng đảo qua trên người bốn gia chủ.

- Ấy, không phải đều còn sống sao?

Vẻ mặt các gia chủ thật sự không dễ nhìn.

- Lúc trước xảy ra động tĩnh lớn như vậy, các ngươi không hề có người nào đứng ra, ta còn tưởng rằng các ngươi đều chết hết rồi.

Cao Bằng tiếc hận nói.

- Tổng đốc đại nhân nói gì vậy. Ngày đó ta vừa vặn không ở trong thành, một người cháu gái của ta tổ chức đại thọ, ta đi mừng sinh nhật nàng.

Ngư gia chủ đứng ra khẽ nói.

Ba gia chủ khác cảm thấy loại hành vi này của Ngư gia chủ có chút trơ trẽn.

Vì vậy bọn họ đều quay đầu nói với Cao Bằng:

- Tổng đốc đại nhân, ngày đó ta đi Hỏa Vân Cốc thu thập Hỏa Vân Thạch, ta cũng không ở trong thành. Nếu như ta ở trong thành thì nhất định sẽ ngăn cản phản quân!

- Tổng đốc đại nhân, ngày đó ta…

Cao Bằng giơ tay lên ngắt lời nói của bọn họ:

- Được không cần nói. Ta biết ngày đó các ngươi đều trùng hợp không ở đây.

Những năm gần đây, bốn gia chủ đã luyện ra được da mặt cực dày, mặt không đỏ tim không đập gật đầu nói phải.

- Nhưng ta không hy vọng tiếp theo các ngươi cũng vừa vặn không ở đây.

Cao Bằng thản nhiên nói.

Bốn tên gia chủ ngoài mặt đáp ứng, thật ra trong lòng thầm cười lạnh. Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, dễ bị lừa gạt như vậy.

- Ta cho các ngươi hai ngày, ta muốn biết địa điểm chứa chấp tất cả phản quân, bằng không sẽ bị coi là bao che phản quân, bị xử lý như chúng.

Cao Bằng nói xong liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại những gia chủ này nhìn nhau.

Một gia chủ trầm giọng nói:

- Nói cho hắn biết sao?

- Nói cho hắn biết, dù sao cũng không cần chúng ta ra tay.

Ngư gia chủ lo lắng buồn phiền nói. Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Tổng đốc mới này, trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành.

- Những quân phản loạn kia không có liên quan gì với chúng ta. Hơn nữa gần đây bọn chúng càng lúc càng kiêu ngạo, cũng đến lúc phải trị một chút rồi.

Châm gia chủ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút khó coi.

- Chính là tòa thành trì này sao?

Cao Bằng đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn về phía thành nhỏ trước mắt này.

- Đúng vậy đại nhân, đầu lĩnh của phản quân ở trong tòa thành này.

Châm gia chủ đứng sau lưng Cao Bằng, trong mắt có chút sầu khổ. Hắn vốn tính sau khi báo ra vị trí phản quân sẽ chạy ra, kết quả lại bị Cao Bằng ép phải ở lại, trực tiếp dẫn theo đi tới trước thành trì của phản quân.

Theo hắn biết thì trong phản quân không ít hơn ba gã ngự sử Chuẩn Thần. Chỉ với hai người bọn họ thì làm sao có thể là đối phủ của đám phản quân này chứ.

Nếu quả thật không được… Trong mắt Châm gia chủ lặng lẽ dâng lên chút sát ý.

- Ở bên trong là được rồi.

Cao Bằng thản nhiên nói rồi búng tay một cái.

Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Châm gia chủ, trên không trung của thành trì xuất hiện một vòng xoáy, một ngọn núi khủng bố từ trên trời rơi xuống!

Ầm!!!

Tường thành vững chắc không khác gì tờ giấy, trực tiếp bị ép bằng.

Bụi bặm vừa cuồn cuộn nổi lên đã bị hút ngược trở về đáy núi. Ngoài mặt thân núi chảy xuôi dòng nham thạch màu đỏ kim giống như huyết quản.

A Ban mơ mơ màng màng mở mắt:

- Cao Bằng, ta hình như ngồi vào ba con muỗi.

- Không sao.

Cao Bằng an ủi A Ban.

Thần lực còn sót lại từ trong cơ thể A Ban tràn ra, ngưng tụ thành một vòng xoáy màu đỏ lớn siêu cấp trên không trung.

Cao Bằng lại búng ngón tay một cái, A Ban đã được thu lại trong không gian ngự thú.

Thành trì phía trước bị san thành đất bằng. Trên mặt đất lõm xuống mấy mét, không ít nơi đều có xu hướng bị kết tinh hóa, trên bầu trời lưu lại vòng xoáy năng lượng màu đỏ.

- Chúng ta trở về thôi.

Cao Bằng nói.

- Ngươi ngươi…

Toàn thân Châm gia chủ run rẩy, hoảng sợ chỉ vào Cao Bằng.

Cao Bằng mỉm cười khoác tay lên trên vai Châm gia chủ:

- Được rồi, ngươi không phải đã nhìn thấy sao? Ở dưới sự dẫn dắt vĩ đại của Châm gia chủ, Tổng đốc mới nhậm chức thành công tiêu diệt phản quân. Trở lại ta sẽ thăng quan cho ngươi.

Mặt Châm gia chủ dại ra. Hắn biết bản thân mình sợ rằng đã đội lên một cái mũ linh gian cả đời cũng đừng mong lấy xuống được.

Hơn nữa, bất kể thế nào hắn cũng không ngờ được Tổng đốc mới tới lại là một ngự sử Thần cấp!

Bây giờ nhớ tới những mưu kế của đám người mình lúc trước và chút khôn vặt bây giờ, hắn lại thấy thật nực cười. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả mưu kế đều trở nên vô nghĩa. Buồn cười là đám người mình lại còn muốn lợi dụng một ngự sử Thần cấp.

-----------------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment