Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 18

"Có phải các người quên rồi không, cái này vẫn còn nằm trong tay tôi đấy."

Kim Phổ Hà lạnh lùng đứng dậy nhìn hai người họ, giơ thẻ nhớ trong tay ra đe dọa.

"Giờ tôi ra lệnh cho các người nhặt cái ống tiêm trên đất lên và tiêm vào người kia, nếu không, tôi sẽ công khai hết mọi thứ bên trong."

Tô Hòa và Phùng Âm tức điên lên, chưa bao giờ thấy người nào tâm lý bi3n thái đến mức này.

"Đồ khốn, hết lần này đến lần khác đe doạ tôi, thật sự cho rằng bà đây ăn chay à."

Tô Hòa tức giận, bước nhanh lao tới đấm thẳng một cú vào má trái Kim Phổ Hà, làm biến dạng cả khuôn mặt cô ta.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Phùng Âm chọn đúng thời điểm, từ phía bên kia lao tới đấm vào má phải Kim Phổ Hà một cú nữa.

Kim Phổ Hà bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, dù hoa mắt chóng mặt không còn đứng vững nhưng vẫn cố gắng nắm chặt thẻ nhớ định nói gì đó.

Tô Hòa và Phùng Âm không cho cô ta cơ hội mở miệng, cả hai đồng thời giơ chân lên đá Kim Phổ Hà ra khỏi phòng, làm cô ta nặng nề ngã xuống đất.

Hai người đi theo ra ngoài, thấy Kim Phố Hạ kéo dài hơi tàn nhưng vẫn nắm chặt thẻ nhớ trong tay.

Phùng Âm tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống Kim Phổ Hà, giơ chân đạp mạnh vào cổ tay cô ta.

"Răng rắc."

"A..."

Cùng với tiếng gãy xương giòn giã, Kim Phổ Hà phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Phùng Âm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, đưa tay nhặt thẻ nhớ rơi ra từ tay cô ta.

"Bụp."

Phùng Âm bẻ thẻ nhớ thành hai nửa.

"Bụp bụp."

Phùng Âm lại bẻ hai nửa thành bốn phần, rồi ném tất cả vào mặt Kim Phổ Hà, sau đó quay lại dẫm lên mặt cô ta bằng đôi bốt Martin màu đen.

"Dám đe doạ tôi à, còn định tiêm thuốc vào tôi sao, cô tưởng đây vẫn là ba năm trước à?"

Phùng Âm vừa nói vừa dùng lực chân đạp toàn bộ khuôn mặt và đầu cô ta chà mạnh xuống mặt đất.

Kim Phổ Hà bị giẫm mạnh đến mức không thở nổi, nhưng tay cô ta vẫn cố gắng kéo chiếc giày ra khỏi mặt mình.

Phùng Âm nhìn bàn tay bẩn thỉu trên chân mình, vậy mà thực sự nhấc chân lên.

Kim Phổ Hà nhận được một cơ hội thở, lập tức há mồm thở d ốc, hơn nữa còn lảo đảo muốn đứng dậy.

Phùng Âm vẫn quan sát cô ta, ngay khi Kim Phổ Hà cố gắng đứng dậy một cách khó khăn, Phùng Âm lại nhấc chân lên đạp cô ta xuống đất lần nữa.

"Phụt."

Trong phút chốc, Kim Phổ Hà phun ra một ngụm máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp hiện trường.

"Thế đủ rồi, đừng đánh chết người."

Tô Hòa ở một bên hơi lo lắng nói, cô rất sợ Phùng Âm sẽ tức giận đánh chết Kim Phổ Hà.

"Loại người này không phải chết chưa hết tội sao!"

Giọng Phùng Âm rất lạnh lùng, ẩn chứa đầy sát khí.

Tô Hòa thấy vậy vội tiến lên kéo Phùng Âm lại, nhìn cô ấy nói: "Cho dù chết cũng không thể để cô ta chết trong tay cô."

Phùng Âm: "Vậy thì cô làm đi, giết chết cô ta đi."

Cô ấy đã thu chân lại, nhưng lại bảo Tô Hòa giết Kim Phổ Hà.

Tô Hòa: "... !"

Ý cô là vậy sao?

Cô gái này tuy còn trẻ nhưng lòng dạ rất ác độc.

Chẳng lẽ nghĩ cô giết Kim Phổ Hà thì không phải chịu trách nhiệm pháp lý sao?

"Giao cô ta cho cảnh sát đi, với những bức ảnh và toàn bộ thứ trong ống tiêm đó, dù Kim Phổ Hà có mọc cánh cũng khó mà thoát."

Tô Hòa đề nghị, hơn nữa còn đưa ống tiêm đó cho Phùng Âm.

Phùng Âm liếc nhìn ống tiêm một cái, sau một lúc cô ấy mới đưa tay nhận lấy.

"Được."

Cô ấy đồng ý.

Lúc trở về cả hai không nói gì, chỉ lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.

Nhưng Tô Hòa không theo vào cùng, mà chỉ để Phùng Âm cầm thẻ nhớ \dẫn Kim Phổ Hà vào.

Tô Hòa không biết kết quả cụ thể ra sao, nhưng cô nghĩ, những cô gái đã bị Kim Phổ Hà xâm hại và đe dọa từ giờ sẽ có thể sống cuộc sống bình thường.

Sáng hôm sau, Tô Hòa bị tiếng điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng nghe máy, một tiếng gầm cực kỳ có quy luật vang lên từ phía bên kia.

"Đã mấy giờ rồi mà sao cô vẫn chưa bắt đầu livestream?"

Tô Hòa giật mình tỉnh ngủ ngay tức khắc, mở mắt nhìn số điện thoại lạ hoắc trên màn hình.

"Phùng Âm?!"

Dường như Tô Hòa còn không quá tin tưởng, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc.

"Là tôi, mau dậy đi, tôi đã nhận một vụ án cho cô."

Tô Hòa: "... Vụ gì?"

Có vẻ cô đã dậy quá vội vàng, hoặc là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Vụ gì, là một ông lão bán đào. Ông ấy nói đào đã đến mùa thu hoạch, nhưng người thu mua lại ép giá, muốn nhờ chúng ta giúp đòi nợ."

Giọng Phùng Âm từ ống nghe truyền ra, vẫn có cảm giác xa vời như thường lệ.

Tô Hòa lắc đầu, mơ màng hỏi: "Không phải, ý của cô là có người cần đòi nợ, rồi kéo cô đến nhờ tôi giúp đỡ sao?"

Ý cô ấy là vậy sao!

"Là chúng ta." Phùng Âm nhấn mạnh.

"Thôi đi, một hai câu không nói rõ được, cô dậy nhanh lên, chúng ta gặp nhau ở tiệm bánh ngọt hôm qua trong vòng một giờ nữa."

Nói rồi Phùng Âm cúp máy.

Chỉ còn lại Tô Hòa một mình ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhưng Tô Hòa vẫn đứng dậy, lề mà lề mề ăn mặc chỉnh tề, một giờ sau cô đã đến tiệm bánh ngọt.

Dù vậy cô vẫn ngáp liên tục, trông như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hôm nay Phùng Âm vẫn mặc một bộ trang phục phong cách Trung Quốc màu đen, nhìn Tô Hòa vào cửa mà vẫn liên tục ngáp dài.

"Tối qua cô làm gì vậy?"

Câu hỏi này làm Tô Hòa không nói nên lời.

Cô ấy không nhớ rõ tối qua cả hai đã làm gì sao?

Dường như Phùng Âm đã nhận ra sự bối rối trong ánh mắt Tô Hòa, lập tức giải thích: "Tôi hỏi cô sau khi chúng ta tách ra tối qua cô đã làm gì?"

Tô Hòa liếc mắt: "Có liên quan gì đến cô!"

Phùng Âm cũng trợn tròn hai mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là liên quan, chúng ta là một nhóm mà, cô không thể tự ý hành động mà không gọi tôi?"

Tô Hòa lại ngáp một cái, đôi mắt ngấn nước nói: "Ai là một nhóm, cô gọi tôi tới đây làm gì?"

Nghe đến đây, Phùng Âm ngồi thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô: "Tôi đã suy nghĩ cả đêm, quyết định hợp tác cùng cô để đòi nợ."

Vừa mới nói được một câu đầu tiên, Tô Hòa đã nhanh chóng phản bác: "Không làm."

Dường như Phùng Âm đã đoán trước được điều này, không hề ngạc nhiên mà tiếp tục nói: "Một mình cô vừa phải đòi nợ, lại vừa phải livestream, còn phải chọn những người thực sự cần giúp đỡ, chắc chắn là rất mệt đúng không?"

Tô Hòa nghe vậy dừng lại, không ngắt lời mà tiếp tục lắng nghe.

Phùng Âm thấy vậy chợt cười nhẹ, tiếp tục nói: "Mệt mỏi cũng chỉ là thứ yếu, đôi khi sẽ có lúc không đủ thời gian! Nhưng nếu có người giúp đỡ thì sẽ khác, cô chỉ cần đòi nợ thôi. Những việc như livestream, chọn người, báo cảnh sát, đưa người đến đồn, làm biên bản, những việc mà cô không muốn làm hoặc không làm nổi, tôi có thể lo tất cả."

Lúc này Tô Hòa đã hơi do dự.

Phùng Âm không bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Nhân tiện, tôi có tiền, tôi có thể gánh vác toàn bộ kinh phí trên đường đi đòi nợ."

Bình Luận (0)
Comment