Mắt Tô Hòa lập tức sáng lên, cô cúi người về phía trước dựa vào bàn, nhìn chằm chằm cô ấy: "Thật à."
Phùng Âm uống một ngụm nước chanh: "Thật mà."
Nghe thấy vậy, Tô Hòa mỉm cười ngồi thẳng người lại: "Thực ra tiền bạc không quan trọng, chủ yếu là tôi thực sự cần một người quản lý, mà cô thì rất phù hợp."
Phùng Âm cũng cười, nâng ly chanh nước trong tay lên: "Hợp tác vui vẻ."
Tô Hòa cũng mỉm cười nâng ly lên, cụng ly với Phùng Âm: "Hợp tác vui vẻ."
Uống một ngụm rồi Tô Hòa để ly nước xuống, quay đầu nhìn về quầy bar: "Ông chủ, cho tôi một phần Tiramisu, cô ấy sẽ thanh toán."
Vừa nói cô vừa chỉ vào Phùng Âm ở phía đối diện.
Phùng Âm chỉ mỉm cười, sảng khoảng đi thanh toán.
Ăn uống no nê, Tô Hòa vui vẻ ngồi vào ghế phụ xe Phùng Âm.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Phùng Âm mở màn hình lớn phía trước lên, nói: "Đến Nãng Thành, trong thư mục trên cùng có tài liệu tôi đã chuẩn bị sẵn, cô có thể xem qua trước."
Tô Hòa mở thư mục trên cùng, bên trong chằng chịt chữ phủ kín cả màn hình.
Vừa xem, Tô Hòa vừa lấy chiếc máy tính bảng của mình ra.
Phùng Âm tranh thủ nhìn qua máy tính bảng của cô, hỏi: "Hệ thống trên máy tính bảng này là ai cài cho cô vậy?"
Tô Hòa ngừng tìm kiếm lại, sau đó nói: "Tôi không biết!"
Phùng Âm rõ ràng không tin, nhưng vẫn không kìm nén được tò mò tiếp tục nói: "Tôi chưa thấy hệ thống của cô bao giờ, hầu như trang nào cũng có quyền truy cập. Đối với tôi thì không có gì khó, nhưng có một số quyền truy cập tôi hoàn toàn không mở được."
Nghe vậy, Tô Hòa chỉ cười thầm trong lòng, đây là pháp khí mà Thần tài đã trao cho cô, là Tiên khí hiện đại nhất hiện nay.
Đừng nói là Phùng Âm, ngay cả Thần tài cũng không thể mở ra nếu không có sự cho phép của cô.
Tuy nhiên...
"Thứ này thực sự khá kỳ lạ, có những thứ người khác không vào được, nhưng có những thứ chính tôi cũng không tra cứu được, tôi chỉ nghĩ... có lẽ nó bị hỏng rồi!"
Nói rồi cô còn gật đầu chắc nịch.
Phùng Âm vẫn không tin, cho rằng cô không tin tưởng mình nên mới không muốn nói thật với mình.
"Đúng rồi, cô tên là gì? Cô đã biết tên tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô!"
Phùng Âm rất tinh tế quyết định tiến từng bước, bắt đầu từ việc hỏi tên, vì khi làm bạn với nhau người ta cũng phải biết tên trước đã.
Nhưng...
"Tôi là streamer tài vận." Tô Hòa đáp.
Phùng Âm nghe vậy không vui: "Chúng ra đã là một nhóm rồi, cô có thể dành cho tôi - đồng đội của cô một chút tôn trọng tối thiểu được không!"
Tô Hòa tỏ vẻ vô tội: "Tôi làm gì mà không tôn trọng cô đâu, nếu cô không thích gọi là streamer tài vận, vậy cô gọi tôi là streamer đòi nợ đi, hay streamer tịch thu tài sản cũng được, dù sao các netizen cũng đều gọi như vậy."
Phùng Âm trợn to mắt, liếc cô một cái: "Tôi là cư dân mạng sao? Tôi là đồng đội của cô."
Tô Hòa: "Cũng như nhau mà, cư dân mạng đã gặp ngoài đời."
Thái độ vô tư như vậy, Phùng Âm suýt bị cô làm cho tức chết.
Nhưng vì cô ấy vẫn đang lái xe nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng...
"Khi cô ngồi ghế phụ, cô có thể vui lòng đừng tranh cãi với tài xế được không, hãy để ý một chút tới cảm xúc của tài xế đi!"
Tô Hòa lạnh lùng nói: "Một tài xế như cô lấy đâu ra nhiều yêu cầu như vậy chứ."
Phùng Âm hít sâu, rồi hít sâu thêm nữa.
Một cô bé còn chưa hiểu chuyện. Cô ấy lớn hơn, nhường nhịn một chút cũng là điều nên làm.
Phùng Âm không nói gì nữa, còn Tô Hòa vẫn chăm chú xem tài liệu, khóe miệng chậm rãi giương lên.
Sau khoảng bốn tiếng, cuối cùng xe của họ cũng đến nơi.
Một vườn đào rộng lớn, những quả đào to đỏ mọng treo đầy trên cây.
Xuống xe, Tô Hòa nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào những quả đào đầy cây.
"Quả đào này thơm quá."
Phùng Âm gật đầu đồng ý, nhưng lại nói với vẻ buồn bã: "Quả đào tốt thế này, mà lại bị thương lái ép giá đến mức chẳng đáng một xu."
"Nếu giá không công bằng thì đổi người mua khác thôi. Tôi rất thích ăn đào, đặc biệt là loại đào vừa to vừa đỏ thế này."
Mắt Tô Hòa vẫn dán chặt vào những quả đào, nói rồi cô không nhịn được với tay hái một quả đào mà cô đã để ý từ lâu xuống.
Cô lấy tay áo lau quả đào rồi cắn một miếng, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp trong miệng.
"Ừm ~ cả thịt quả cũng đỏ nữa!"
Ánh mắt Tô Hòa lấp lánh, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn.
"Này, các cô làm gì đấy?"
Đột nhiên, một giọng nói thô kệch đầy tức giận vang lên từ phía sau họ.
Tô Hòa và Phùng Âm quay đầu lại, thấy một ông lão mặc áo cộc tay đội mũ rơm đang đi về phía họ.
"Không phải đâu, ông ơi, chúng cháu không phải kẻ trộm đào đâu, cô ấy trả tiền mà."
Tô Hòa vội vàng giải thích, còn cố ý nói cho ông ấy biết là Phùng Âm sẽ trả tiền.
Phùng Âm bên cạnh lườm một cái, rồi quay sang nhìn người vừa đến.
"Ông là ông Tống Hoài Thành phải không, tôi là chuyên gia đòi nợ được ông ủy thác, tôi tên là Phùng Âm, đây là đồng đội của tôi, cô ấy là streamer đòi nợ."
Tống Hoài Thành ngẩn người một chút, mất một lúc mới phản ứng lại: "Streamer đòi nợ, tôi đã xem livestream của cô rồi. Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra cô."
Tống Hoài Thành thay đổi thái độ trở nên nhiệt tình hơn, thậm chí còn đưa tay ra muốn bắt tay cô.
Tô Hòa nhìn bàn tay đưa ra trước mặt cũng ngẩn người một lúc, lập tức chuyển quả đào sang tay kia, nắm lấy bàn tay to lớn phủ kín dấu vết cuộc sống của ông ấy.
"Streamer à, cô nhất định phải giúp chúng tôi đòi lại công bằng! Mấy thương lái bây giờ bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi, bọn họ không chỉ ép giá chúng tôi mà còn không cho chúng tôi bán cho người khác. Họ nói nếu chúng tôi bán cho người khác thì sẽ kiện chúng tôi vi phạm hợp đồng, bắt chúng tôi bồi thường tiền vi phạm. Cô nhất định phải giúp chúng tôi nhé!"
Tống Hoài Thành nắm chặt tay cô không buông, nói nói một hồi đôi mắt đã ngấn lệ, như thể nếu họ không đồng ý giúp thì ông ấy sẽ khóc ngay tại chỗ cho các cô xem!
"Ông yên tâm, lần này chúng tôi đến đây chính là để giúp ông." Phùng Âm đứng bên cạnh tiếp lời, giọng nói đầy chân thành.
Lúc này Tống Hoài Thành mới quay đầu nhìn Phùng Âm, ông ấy buông tay Tô Hòa ra, quay sang bắt tay Phùng Âm: "Vậy đành nhờ cậy vào các cô."
Phùng Âm gật đầu rất nghiêm túc: "Ông cứ yên tâm, đòi nợ là chuyên môn của chúng tôi."
"Nhưng vừa rồi ông có nhắc đến chúng tôi, tức là vẫn còn những người khác cũng bị đối xử bất công như vậy phải không?"
Tô Hòa đứng bên cạnh nói tiếp, muốn biết những người này đang ở đâu!
Tống Hoài Thành lại quay sang nhìn cô, gật đầu nói: "Đúng vậy, không chỉ có vườn nhà tôi mà vườn của cả làng chúng tôi, thậm chí vài làng lân cận cũng đều trong tình cảnh này. Quả thì sắp thu hoạch được rồi, nhưng thương lái thì…"
Nói đến đây, mọi câu từ đều hóa thành một tiếng thở dài, Tống Hoài Thành thực sự khó chịu rơi nước mắt.
Tô Hòa nhìn Tống Hoài Thành đang buồn bã rơi nước mắt, cô nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dừng một chút rồi lại hỏi: "Có bao nhiêu hộ nông dân trồng cây ăn quả, diện tích vườn trái cây là bao nhiêu, sản lượng trái cây thế nào, các ông cố thể thống kê được không?"