Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 20

"Con số này có thể tính toán được. Chỉ riêng làng chúng tôi đã có trên trăm hộ nông dân trồng cây ăn quả, diện tích vườn hơn 4.000 mẫu, mỗi năm thu hoạch hàng trăm nghìn cân quả, doanh thu hàng năm phải hơn một tỷ."

"Mặc dù các làng lân cận không đông dân cũng không có diện tích vườn rộng như làng chúng tôi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, doanh thu hàng năm phải đạt hàng chục triệu đến gần một tỷ."

Tống Hoài Thành đơn giản trả lời câu hỏi của cô.

Tô Hòa và Phùng Âm nghe xong đồng loạt hít sâu một hơi, cấp bậc nợ nần ở mức này thực sự là điều họ chưa từng nghĩ tới.

"Phùng Âm, cô đi theo ông Tống vào làng để thống kê số liệu cụ thể nhé." Tô Hòa nói với Phùng Âm.

Phùng Âm gật đầu không chút do dự: "Được." Nhưng sau đó cô ấy lại hỏi: "Cô không đi cùng chúng tôi sao?"

Tô Hòa lắc đầu: "Tôi không đi đâu, tôi sợ lực ảnh hưởng của tôi quá lớn sẽ gây ra ùn tắc."

Phùng Âm yên lặng tặng cô một ánh mắt xem thường, nhưng cũng đồng ý: "Vậy được rồi, cô cứ ở lại đây chờ tôi thống kê xong sẽ quay lại tìm cô."

Tô Hòa gật đầu liên tục, trông ngoan ngoãn cực kỳ.

Phùng Âm nhìn cô một cái, không nói thêm gì mà quay người đi cùng Tống Hoài Thành về phía làng.

Nhìn họ đi ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không còn thấy bóng dáng nữa Tô Hòa lặng lẽ lấy điện thoại ra.

"Chờ đợi là chuyện không thể nào."

Cô mở livestream, nở một nụ cười thật tươi trước ống kính: "Chào các bạn yêu, buổi chiều tốt lành."

[Chào buổi chiều streamer.]

[Chủ kênh đang ở đâu vậy? Xung quanh có nhiều đào quá đi.]

[Streamer đang ra ngoài chơi à? Hôm nay không đòi nợ sao.]

Rất nhiều người xem ồ ạt tràn vào phòng livestream, hào hứng không ngừng bình luận.

"Hôm nay tôi vẫn sẽ tiếp tục đòi nợ, nhưng trước khi đòi nợ, tôi muốn giới thiệu một chút. Bây giờ tôi đang ở Nãng Thành, đây là vườn đào lớn nhất ở Nãng Thành. Những quả đào ở đây rất ngon, to và ngọt lắm, streamer đã đích thân nếm thử chứng thực rồi nha!"

Tô Hòa nhiệt tình giới thiệu đào với phòng livestream.

Các netizen có vẻ hơi bối rối với việc cô đột nhiên giới thiệu đào, thậm chí màn hình chat cũng ngừng lại một lúc.

[Không phải chứ, streamer đang làm gì vậy? Livestream bán hàng à?]

[Đúng rồi, livestream này là để bán hàng rồi.]

[Còn tưởng streamer này khác với những người khác, không ngờ…]

Phòng phát trực tiếp bắt đầu tràn ngập thất vọng đối với việc streamer bán hàng.

Tô Hòa nhìn những dòng bình luận trên màn hình, mỉm cười nói: "Tôi không bán hàng đâu, chỉ muốn chia sẻ những quả đào này vì tôi rất thích ăn đào, cảm thấy đồ ngon thì nên chia sẻ với mọi người thôi."

[Những quả đào này không phải là để bán sao?]

[Streamer nói là không bán hàng, nhưng lát nữa có phải sẽ đếm ngược 3, 2, 1 rồi gắn link không?]

[Tôi cảm thấy streamer sẽ tự vả, đợi xem streamer tự vả vào mặt mình.]

Trong bình luận toàn là những lời không tin.

Tô Hòa vẫn mỉm cười, không chút bị ảnh hưởng.

"Không thể nào tự vả được, bởi vì những quả đào này đã ký hợp đồng rồi, chúng chỉ có thể bán cho một thương lái tên là Trịnh Thao. Nếu bán những quả đào này cho người khác thì nông dân sẽ phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ."

Vừa nói cô vừa hái một quả đào xuống, lau qua loa rồi cắn một miếng.

"Các bạn nhìn xem, đầy nước, thịt quả cũng đỏ rực luôn!"

Tô Hòa đưa quả đào đã cắn một miếng lên trước ống kính, để những người đang xem livestream có thể nhìn thấy rõ hơn.

[... ]

[Streamer không thể bán hàng mà còn nói nhiệt tình thế này, cô đang âm mưu gì vậy?]

[Tôi nghi ngờ streamer đang thèm muốn tôi, nhưng không có bằng chứng.]

[Nếu không thể bán cho người khác thì sao streamer có thể ăn được? Đừng nói với tôi tất cả vườn này là của streamer đấy nhé.]

[Cũng có thể lắm, streamer chưa bao giờ mở nhận thưởng, biết đâu streamer là một đại gia ngầm sở hữu hàng vạn mẫu vườn trái cây thì sao.]

Phòng livestream càng nói càng thái quá, đến mức liên tưởng Tô Hòa là cô chiêu kín tiếng của một gia đình tài phiệt.

Nhìn thấy bình luận dần quá đà, Tô Hòa chỉ cười nhạt một tiếng: "Được rồi, phần chia sẻ kết thúc. Tiếp theo chúng ta sẽ có một cuộc đố vui có thưởng, đoán xem mục tiêu đòi nợ lần này của tôi là ai?"

[Cô cứ nói thẳng luôn đi, đoán thế nào được?]

[Tôi lại tò mò về phần thưởng mà streamer nói đến cơ, phần thưởng là cái gì thế?]

[Có liên quan đến đào không? Là người trồng đào hay là thương lái mua đào?]

[? ? ?]

[Mau nói, mau nói đi, có phải không!]

Tô Hòa mỉm cười thần bí, sau đó bấm thích bình luận đoán có liên quan đến đào của một người xem.

"Giúp nông dân đòi nợ từ thương lái, bây giờ chúng ta xuất phát."

Vừa dứt lời, cả phòng livestream ngập tràn những lời hối tiếc, mọi người đều ảo não vì không phản ứng nhanh hơn!

Streamer đòi nợ chưa từng livestream nội dung gì ngoài chuyện đòi nợ.

Nhưng sau khi hết hối tiếc, mọi người bắt đầu quan tâm đ ến hai thứ.

Một là phần thưởng của streamer là gì?

Hai là thương lái đã làm chuyện táng tận lương tâm gì mà lại bị streamer đòi nợ.

Nhưng Tô Hòa đều không trả lời hai câu hỏi đó, cô bước lên xe, dựng điện thoại lên, khởi động xe bắt đầu hành trình đòi nợ.

Thương lái Trịnh Thao sống ở trung tâm thành phố Nãng Thành. Ban đầu Tô Hòa nghĩ đó là một khu nhà cao cấp đắt đỏ, nhưng khi đến nơi mới phát hiện đó lại là một tầng hầm?

Tô Hòa ngẩn ra, cô đã điều tra về Trịnh Thao nên biết ông ta có khối tài sản hàng chục tỷ, sao lại sống trong một căn hầm ẩm thấp tối tăm như thế này!

Những người xem livestream cũng đầy thắc mắc, hơn nữa Tô Hòa chưa nói rõ ràng về lý do đòi nợ lần này nên họ có hơi hoài nghi vụ đòi nợ hiện tại.

Tuy nhiên, phần lớn mọi người vẫn giữ thái độ quan sát, chưa vội đưa ra kết luận.

"Bang, bang, bang."

Tô Hòa gõ cửa sắt lớn.

Chỉ trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng dép lê loẹt quẹt, không chỉ Tô Hòa nghe thấy mà cả những người xem livestream cũng nghe rõ.

Căn hầm này hoàn toàn không cách âm gì cả!

"Cô là ai?"

Cánh cửa mở ra, người mở cửa là một gã béo râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù, trông rất nhếch nhác.

Tô Hòa mỉm cười: "Chào Trịnh Thao, tôi là streamer chuyên đòi nợ, đến đây giúp nông dân ở làng Đào đòi nợ ông."

Trịnh Thao lập tức sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác trông có vẻ khá thật thà.

"Đòi nợ ư? Tôi có nợ tiền ai đâu!" Trịnh Thao suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Tô Hòa vẫn lịch sự mỉm cười: "Hay là, ông để tôi vào trong trước đã?"

Lúc này Trịnh Thao mới nhớ ra mình đang chặn người ở ngoài cửa, ông ta vội nhường đường, khuôn mặt đầy áy náy nói: "Mời vào, mời vào."

Tô Hòa bước vào, khung cảnh căn hầm nơi Trịnh Thao ở dần hiện ra trước mắt cô.

Tường xi măng, sàn xi măng, bốn phía không có ánh sáng tự nhiên cũng chẳng thông gió, dưới ánh đèn mờ mờ trông rất u ám.

Chưa kể căn hầm này còn ẩm thấp, các góc tường đầy mạng nhện, thi thoảng còn có gián hay chuột bò ra.

"Ngồi đi, chỗ tôi bình thường không có người đến, chỉ có cái ghế nhỏ tôi dùng để ăn cơm thôi, cô đừng chê nhé."

Trịnh Thao đặt chiếc ghế nhỏ ra sau lưng cô, ánh mắt nhìn cô đầy dè dặt.

Tô Hòa không hề tỏ vẻ chê bai gì, cô ngồi xuống ghế.

"Vừa rồi cô nói tôi nợ tiền người khác? Là chuyện gì vậy!"

Trịnh Thao đứng cạnh cô, trông thật thà như một học sinh đang chờ giáo viên khiển trách.

Bình Luận (0)
Comment