Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 21

Tô Hòa không tỏ thái độ gì, lấy ra chiếc máy tính bảng và mở một bản hợp đồng điện tử.

"Đây là hợp đồng ông ký với các nông dân ở làng Đào, đúng không!"

Trịnh Thao chỉ liếc nhìn một cái rồi gật đầu: "Đúng, là tôi ký với một nông dân tên Tống Hoài Thành ở làng Đào. Không chỉ ông ấy, mà tất cả nông dân trong làng và mấy làng lân cận cũng ký với tôi."

Ông ta thật thà không hề có ý định chối bỏ, người đàn ông này làm Tô Hòa hơi ngạc nhiên.

Dù vậy cô vẫn nhìn chăm chú không buông tha, tiếp tục hỏi: "Nếu đã ký hợp đồng, tại sao đến mùa thu hoạch đào ông lại ép giá? Bây giờ đào bán ngoài thị trường cũng phải mười mấy hai mươi tệ một cân, dù ông thu mua với giá mười tệ một cân cũng đã có thể kiếm lời một nửa, tại sao lại ép giá xuống còn một tệ. Một tệ một cân, ngay cả vốn cũng không đủ."

Trịnh Thao thở dài buồn bã: "Tôi cũng không muốn thế! Nhưng năm nay đào được mùa quá, giá cũ chắc chắn không bán được. Tôi lại ký hợp đồng với nhiều nông dân như vậy, nếu tôi thu mua với giá như mọi năm, trước hết là tôi không có đủ tiền để thu mua, mà cho dù tôi có vay mượn khắp nơi để thu mua thì chắc chắn cũng sẽ lỗ nặng!"

Lời Trịnh Thao nghe như ông ta có nỗi niềm khó nói, làm như vậy là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác ngoài việc làm như vậy.

Ngay cả những người xem livestream cũng thấy mềm lòng tin lời ông ta nói, dù sao còn đang phải sống trong một căn hầm như thế này, chắc chắn là không có tiền rồi.

Nhưng Tô Hòa lại không nghĩ vậy. Cô nhìn ông ta rồi hỏi: "Nếu ông đã không có nhiều tiền như vậy để thu mua trái cây của nông dân, vậy sao còn muốn cản trợ họ bán cho người khác, còn đòi họ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!"

Nghe đến đây, vẻ mặt Trịnh Thao không được tự nhiên cho lắm. Ông ta cúi đầu dùng tay che mặt, khiến những người xem livestream chỉ nhìn thấy dáng vẻ bất lực của ông ta.

Tô Hòa nhìn ông ta từ trên xuống dưới, cuối cùng bật cười mỉa mai: "Tại sao không nói gì nữa rồi?"

Nghe vậy, Trịnh Thao chậm rãi hạ tay xuống, ngẩng đầu lên: "Lúc đó tôi ký hợp đồng với tất cả nông dân là để độc quyền nguồn đào ngon nhất ở Nãng Thành. Chúng tôi đã hợp tác nhiều năm rồi, đây cũng là lý do tôi có chỗ đứng trong thị trường trái cây. Năm nay là ngoài ý muốn, tôi không ngờ sản lượng năm nay lại cao gấp mấy lần những năm trước. Hay là cô đi nói với họ giúp tôi đi, năm nay hạ giá một chút, tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy. Cùng lắm thì chờ tôi kiếm nhiều tiền hơn, sang năm tôi sẽ tăng giá lên một chút."

Nói rồi, ông ta còn thử thuyết phục Tô Hòa.

Tô Hòa chợt cười lớn: "Năm nay ông còn không thể thu mua theo giá đã thỏa thuận, sao ông có thể đảm bảo được sang năm sẽ giữ lời chứ?"

Trịnh Thao mở to mắt cam đoan: "Đương nhiên có thể, chỉ cần nông dân đồng ý hạ giá năm nay, sang năm dù thu hoạch nhiều hay ít, tôi cũng sẽ làm đúng lời hứa, tăng giá 10%."

Tô Hòa lắc đầu: "Không được."

Trịnh Thao thấy cô từ chối thẳng thừng chẳng hề nghĩ ngợi, sắc mặt cũng tối sầm lại: "Nếu các người không đồng ý, vậy tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao chúng tôi cũng đã ký hợp đồng rồi, đào của các người chỉ có thể bán cho tôi, và tôi sẽ chỉ thu mua tối đa một vạn cân đào từ mỗi hộ."

Ông ta nói xong, vẻ khiêm nhường và thành thật ban đầu đã biến mất. Thậm chí còn dời chiếc ghế ngồi đối diện cô, còn ngồi cao hơn cô một bậc.

Tô Hòa ngẩng đầu nhìn ông ta một cái rồi lập tức đứng dậy: "Vừa rồi ông nói ông không thể thu mua đào theo giá đã thỏa thuận vì không có tiền đúng không?"

Trịnh Thao ngẩng cao đầu nhìn cô, vẻ mặt tự nhiên: "Đúng vậy."

Tô Hòa cười, xoay chiếc điện thoại trước ngực qua một hướng khác.

Đồng tử Trịnh Thao đột nhiên co rụt lại: "Cô, cô đang livestream sao?"

[Haha, lại dọa sợ thêm một người nữa.]

[Đúng rồi, đang livestream đấy, bất ngờ không?]

[Nhưng ông cũng không cần lo lắm đâu, chỉ cần ông thành thật, đàng hoàng không giở trò thì cô ấy sẽ không làm gì ông đâu.]

Nhìn những dòng bình luận trôi qua trên màn hình, Trịnh Thao nghiến răng.

Chết tiệt, từ nãy đến giờ chiếc điện thoại luôn quay lưng về phía ông ta nên ông ta hoàn toàn không biết mình đang bị livestream, như vậy theo cách quay thông thường thì camera vẫn luôn hướng thẳng vào ông ta.

Nhưng may mắn là ông ta chưa nói điều gì không nên nói, buổi livestream này cũng không gây ảnh hưởng gì đến ông ta!

Tô Hòa nhìn sắc mặt ông ta thay đổi liên tục, đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười: "Có lẽ ông chưa biết nhiều về tôi nhỉ? Để tôi giới thiệu chút về thành tích của tôi, tránh cho ông nói tôi ức hiếp ông!"

"Cô em này tuy không tài giỏi, nhưng từ khi bắt đầu làm công việc đòi nợ đến nay, dù thời gian chưa lâu nhưng tỷ lệ thành công của tôi là 100%. Mà những ai bị tôi đến tận nơi đòi nợ còn không biết hối cải, giờ đều đang trong tù giẫm máy may rồi."

"Như giám đốc Tiền nợ tiền người lao động nhập cư, Công Tử Vi lừa gạt tiền sính lễ, băng nhóm lừa đảo người già, bán mỹ phẩm giả hay viện trưởng bệnh viện thẩm mỹ. Đương nhiên, nếu ông cũng ôm ý định may rủi không biết hối cải giống bọn họ, vậy kết cục của ông cũng sẽ giống họ thôi!"

Nói xong, cô nhìn thẳng vào Trịnh Thao: "Giờ tôi cho ông ba giây để suy nghĩ."

"Ba..."

"Hai..."

"Một."

"Được rồi, hết giờ. Nào, cho tôi biết kết quả suy nghĩ của ông là gì?"

"Kết quả gì chứ? Cô nghĩ cầm cái điện thoại livestream là tôi sẽ sợ cô à? Tôi nói cho cô biết, hợp đồng đã ký rồi, tôi muốn thu mua khi nào là quyền của tôi. Dù đào có thối trên cây cũng không được bán cho ai khác. Cô có mời cảnh sát hay mời luật sư lên tòa cũng không có tác dụng đâu."

Trịnh Thao tức giận hét lớn với Tô Hòa mà chẳng để tâm đ ến việc đang livestream.

Tô Hòa cũng không nhân nhượng, ghi lại toàn bộ gương mặt thật của ông ta.

"Tôi đã cho ông cơ hội, là chính ông không biết trân trọng."

Tô Hòa nói một câu, sau đó nhìn về phía livestream: "Các bạn yêu, có muốn chơi thêm một vòng đoán không thưởng nữa không, đoán xem liệu có phải tên này thực sự không có tiền?"

[Tôi đoán chắc chắn hắn ta có tiền, streamer xử lý hắn đi.]

[Tôi cũng đoán hắn có tiền, streamer mau tìm xem hắn giấu tiền ở đâu.]

[Sao lại không có phần thưởng, tôi đoán hắn có tiền, tôi muốn có phần thưởng.]

[Haha, chắc chắn là streamer biết mọi người đều đoán đúng nên không thể trao thưởng cho tất cả mọi người được, vậy nên mới không có phần thưởng.]

[Chỉ có mình tôi tò mò phần thưởng của streamer là gì à? Streamer, mau nói phần thưởng là gì đi.]

[Tôi cũng tò mò, nhưng tôi còn tò mò về chỗ hắn giấu tiền hơn cơ.]

[Tôi đoán là trong tường có đó.]

[Tôi đoán ở dưới sàn nhà.]

[Tôi đoán chắc chắn trong phòng ngủ có.]

Bình luận ngày càng nhiều, người xem càng bàn tán sôi nổi hơn.

Không chỉ Tô Hòa nhìn thấy những bình luận này, mà Trịnh Thao ở một bên cũng lén liếc qua.

Nhìn những dòng bình luận như thể ai cũng hòa thân thành thám tử Conan, trong lòng ông ta bắt đầu hoảng loạn lên.

Bình Luận (0)
Comment