Hạ Hầu Lương cũng nóng nảy: "Nhưng mà anh, phòng làm việc của em đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ còn thiếu tiền thôi. Hơn nữa trước đây anh cũng đã hứa, sau khi em tốt nghiệp đại học anh sẽ trả tiền cho em."
Hạ Hầu Hiên không ngờ em trai mình lại trở nên căng thẳng đến thế chỉ vì số tiền này, vừa định nghiêm mặt nói gì đó thì thấy vợ mình nổi giận đùng đùng từ phòng ngủ bước ra.
"Cãi nhau gì thế? Vừa về đến nhà đã ầm ĩ, có phải nhà này không chứa nổi cậu nữa rồi không? Hay là cậu nghĩ rằng anh cậu với tôi đã chết cả rồi?"
Ngô Tuỵ Tuỵ mặc một bộ đồ ở nhà, tức giận bước tới chỗ họ, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Lương không hề che giấu sự khinh bỉ.
Hạ Hầu Hiên thấy cô ta ra lập tức đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng chào đón: "Em đi ra làm gì, con đã ngủ chưa?"
Ngô Tuỵ Tuỵ đối mặt với chồng cũng chẳng có vẻ dễ chịu gì, hai tay chống nạnh, nhìn anh ta với vẻ bực bội: "Sao tôi không thể ra đây? Nếu tôi không ra, có phải anh sẽ mang hết vốn liếng của nhà mình giao cho em trai anh không?"
Nói xong, cô ta quay lại nhìn Hạ Hầu Lương: "Sao cậu lại không biết điều như vậy? Cháu cậu vừa mới sinh, tã giấy, sữa bột đều tốn tiền, cậu cứ nhất quyết đòi mười vạn tệ vào lúc này, cậu định ép chết anh cậu à?"
Hạ Hầu Lương vốn hơi e ngại người chị dâu Ngô Tuỵ Tuỵ này, nhưng khi nghĩ đến phòng làm việc của mình đang dần thành hình, cậu ta lên tiếng: "Chị dâu, không phải vậy! Em cần tiền để mở phòng làm việc, em..."
Chưa nói hết câu, Ngô Tuỵ Tuỵ đã đưa tay chỉ thẳng vào mũi cậu ta: "Phòng làm việc gì chứ, không đàng hoàng chút nào! Anh cậu đã vất vả nuôi cậu đến khi tốt nghiệp đại học, cậu không lo tìm một công việc tốt báo đáp anh cậu và tôi, còn đòi tiền mua sữa cho cháu cậu. Hạ Hầu Lương, cậu thử sờ vào lương tâm mình xem, lương tâm cậu không đau à?"
Vừa nói, ngón tay cô ta vừa đâm vào ngực Hạ Hầu Lương, khiến cậu ta loạng choạng.
Hạ Hầu Lương vốn đã không giỏi giao tiếp, cộng thêm việc Ngô Tuỵ Tuỵ quá to tiếng, dù biết cô ta nói không đúng nhưng bản thân cũng không biết phải phản bác thế nào.
Hạ Hầu Hiên đứng bên cạnh có vẻ không thể chịu nổi nữa, giữ chặt tay Ngô Tuỵ Tuỵ lại: "Đủ rồi, em ấy đã tốt nghiệp đại học, em nói vậy không hay đâu!"
Ngô Tuỵ Tuỵ thấy Hạ Hầu Hiên vậy mà lại đứng về phía người ngoài để nói mình, lập tức nổi giận: "Hạ Hầu Hiên, anh không muốn sống chung nữa đúng không? Nếu anh không muốn sống chung nữa thì chúng ta ly hôn, anh có thể đi với đứa em tốt của anh, đến lúc đó anh muốn đưa bao nhiêu tiền cho nó cũng được, không liên quan gì đến tôi!"
"Hu hu hu... con ơi, ba con không cần mẹ con mình nữa rồi..."
Nói đến đây Ngô Tuỵ Tuỵ bắt đầu khóc lóc, quay lại phòng tìm con trai mình.
"Em đang nói gì thế? Anh đã bao giờ nói muốn ly hôn đâu!"
Thấy vợ mình như vậy Hạ Hầu Hiên không khỏi đau đầu, cũng chẳng còn tâm trí quan tâm đ ến Hạ Hầu Lương nữa, vội theo Ngô Tuỵ Tuỵ về phòng ngủ.
Anh trai lại đi dỗ dành cô ta rồi.
Hạ Hầu Lương biết rõ lần này vẫn chẳng thể đòi được tiền về!
Lần nào cũng vậy, cứ hễ cậu ta nhắc đến tiền là chị dâu lại cãi nhau đòi ly hôn với anh trai, và anh trai sẽ phải đi dỗ dành cô ta.
Không ai quan tâm đ ến cảm xúc của cậu ta cả!
Nhưng nếu vì vậy mà phải từ bỏ phòng làm việc của mình, cậu ta không cam tâm!
Hạ Hầu Lương hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi nhà anh trai, một mình lang thang vô định khắp các con phố.
Cậu ta chẳng có chỗ nào để đi, trước đây còn có thể ở ký túc xá, nhưng giờ đã tốt nghiệp không thể trở lại trường được nữa.
Cứ đi mãi, Hạ Hầu Lương đã đến phòng làm việc của mình.
Hiện tại nơi này vẫn chỉ là một căn phòng trống trải. Cậu ta cần số tiền mười vạn tệ để biến nơi này thành một phòng làm việc hoàn chỉnh.
Nhưng mà...
Hạ Hầu Lương thu mình vào một góc, chầm chậm nhắm mắt lại chờ đợi ngày mai đến.
Ngày hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày cuối cùng của tháng này.
Sáng sớm Tô Hà đã bò dậy, sau đó phát hiện bên ngoài trời đang lất phất mưa.
Cô nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, trời mưa nhỏ, nhiệt độ thấp nhất 20°C, cao nhất 25°C.
Cô mặc xong chiếc áo giáp của mình, đeo mặt nạ, lại mang theo một chiếc ô ra khỏi nhà.
"Chào các bạn yêu." Vừa ra khỏi nhà, Tô Hòa lập tức mở livestream: "Hôm nay trời không đẹp, mưa rồi, các bạn yêu ra ngoài nhớ mang theo ô nhé!"
[Chào chủ kênh.]
[Hôm nay chủ nhật, không có ý định ra ngoài.]
[Ô của chủ kênh đẹp quá, mua ở đâu vậy?]
Có một người xem chú ý đến chiếc ô mà cô đang cầm. Đó là một chiếc ô màu trắng có họa tiết dát vàng, xung quanh ô có treo những đồng tiền nhỏ, trông vừa đẹp lại mang đến cảm giác may mắn.
Tô Hòa cũng liếc nhìn chiếc ô của mình: "Chiếc này là hàng độc, chỉ có duy nhất một cái trên thế giới, không mua được đâu."
Người xem không tin còn lên mạng tìm kiếm chiếc ô tương tự, nhưng kết quả là thực sự không có.
Rất nhanh đã có người đã ngửi thấy cơ hội kinh doanh. Một người xem biết làm ô giấy dầu đã để lại bình luận trong phần chat.
[Tôi có thể làm chiếc ô này, nếu ai muốn thì hãy theo dõi kênh của tôi.]
Nhưng...
[Kich người quảng cáo này đi.]
[Đây là kênh livestream đòi nợ, miễn nhận quảng cáo.]
[Streamer, kick người này ra đi.]
Ông Khổng làm ô giấy dầu không ngờ rằng chỉ một câu nói lại khiến mọi người phẫn nộ đến vậy, thoáng cái không dám nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên khi nhìn lại, ông ta phát hiện có vài người thực sự theo dõi mình!
Ông Khổng vui mừng ra mặt, vội rời khỏi phòng livestream đòi nợ để giao lưu với mấy người theo dõi đó.
Sự việc nhỏ này không ảnh hưởng đến không khí trong phòng livestream của Tô Hòa.
Người xem đều rất tò mò, không phải hôm qua chủ kênh nói sẽ đòi nợ vào lúc một giờ chiều à? Sao giờ đã ra ngoài rồi?
"Hiện tại chúng ta không đi đòi nợ, mà đi tìm Hạ Hầu Lương đã nhờ đến sự giúp đỡ để đòi nợ lần này, chính là người dùng có tên Hạ Nhật Tham Lương."
Vừa nói cô vừa đến một bãi đỗ xe đạp công cộng, thành thạo quét mã lên xe, gắn điện thoại vào giá đỡ trên đầu xe, một tay cầm ô một tay đạp xe.
[Streamer ơi, đi xe bằng một tay nguy hiểm lắm đó.]
[Trời mưa còn nguy hiểm hơn nữa, hay chủ kênh gọi taxi đi!]
[Chủ kênh, hôm nay tôi rảnh, để tôi lái xe đưa cô đi nhé.]
[Mà chủ kênh này, cô gái ngầu ngầu CP của chủ kênh đâu rồi? Sao không thấy cô ấy?]
Tô Hòa tập trung đạp xe không nhìn vào màn hình để xem các bình luận. Mãi 40 phút sau khi dừng xe và cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện mọi người đều đang hỏi về Phùng Âm.
"Cô ấy đã về nhà rồi, hơn nữa cô ấy không phải cộng sự của tôi. Sau này cô ấy cũng sẽ không xuất hiện trong phòng livestream nữa."
Khi nói những lời này, Tô Hòa không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, mặc cho ai nhìn vào cũng chỉ thấy sự lạnh lùng và vô tình của cô.
Nói xong, cô không quan tâm đ ến phản ứng của người xem trong phòng livestream nữa, xoay người đi vào một tòa nhà chung cư có thể vừa làm nhà ở vừa làm văn phòng.
Tô Hòa đi thang máy lên tầng tám, nhìn lướt qua rồi xoay người tiến tới trước cửa căn hộ số 802.
Cốc cốc cốc.
Tô Hòa gõ cửa.
Một lúc sau cánh cửa mở ra, Hạ Hầu Lương ở bên trong nhìn thấy người tới mà ngây ngẩn cả người.
"Chủ, chủ kênh?"
Dường như Hạ Hầu Lương không thể tin được rằng cô thực sự đã tìm đến đây!