"Thuận đường đi ngang qua, ghé thăm cậu một chút."
Tô Hòa nói dối mà không chớp mắt, nhấc chân bước vào trong nhà.
Hạ Hầu Lương lại sững sờ thêm một lúc nữa, sau đó mới đóng cửa lại bước tới chỗ cô.
"Sao chủ kênh tìm được chỗ này vậy? Đã bắt đầu livestream rồi sao?"
Hạ Hầu Lương thắc mắc không biết làm sao cô có được địa chỉ này, khi nhìn thấy màn hình livestream trên điện thoại của cô, cậu ta mới nhận ra rằng buổi livestream đã bắt đầu rồi!
"Ừm, muốn biết thì tự nhiên sẽ biết thôi." Tô Hòa nói, mắt nhìn quanh căn phòng trống trải, sau đó quay lại nhìn cậu ta: "Không gian cũng rộng rãi đấy chứ."
Hạ Hầu Lương nở nụ cười, nhưng trong nụ cười nhiễm chút cay đắng: "Chỉ được mỗi cái rộng thôi, nếu sau này không có đủ vốn, dù có rộng bao nhiêu cũng vô ích!"
"Sẽ không như vậy đâu." Tô Hòa nói một cách chắc chắn, sau đó nhìn về phía cậu ta: "Cậu nói đi, nói hết những gì muốn nói. Hiện tại có khoảng 150.000 người đang lắng nghe đây."
Cô nhìn vào số lượng người xem trong phòng livestream.
Hạ Hầu Lương thực sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai chịu lắng nghe.
Bây giờ cuối cùng cũng có người sẵn sàng lắng nghe, lại còn rất nhiều người, nhưng đột nhiên cậu ta không biết bắt đầu từ đâu?
Khi cậu ta vừa mở miệng định nói, Tô Hòa bất ngờ hỏi: "Có chỗ nào ngồi không? Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện."
Hạ Hầu Lương hơi khó xử, nơi này của cậu ta chỉ là một khung nhà trống, thậm chí không có lấy một cái ghế thì ngồi ở đâu đây!
Tô Hòa cũng đang nhìn quanh tìm chỗ ngồi, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, chỉ tay về một góc: "Ở kia có vài cái thùng giấy, chúng ta ngồi đó nói chuyện đi."
Nói xong cô nhấc chân bước về phía góc đó.
Hạ Hầu Lương nhìn thoáng qua mấy cái thùng giấy nhỏ ở góc tường, đó là chỗ cậu ta đã nằm ngủ đêm qua.
Hạ Hầu Lương có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta thoáng ửng đỏ, nhìn cô nói: "Hay là chúng ta xuống dưới nói chuyện đi, dưới tầng có một quán cà phê, để tôi mời cô một ly."
Tô Hòa lắc đầu từ chối đề nghị của cậu ta, rồi đặt mông ngồi lên tấm bìa giấy.
"Cậu cũng ngồi đi, tôi nghĩ nghe câu chuyện của cậu ở đây sẽ có cảm giác hơn là ở quán cà phê." Cô ngước lên nhìn cậu ta.
Hạ Hầu Lương nghe vậy sững lại một chút, sau đó thoải mái nở nụ cười, cũng kéo một tấm bìa giấy ngồi xuống đối diện cô, vừa vặn nằm trong khung hình của camera livestream.
"Tôi tên là Hạ Hầu Lương, sinh ra trong một gia đình khá giàu có, hồi nhỏ cũng từng trải qua vài năm sống sung sướng. Nhưng khi tôi học cấp hai thì gia đình phá sản, bố tôi ra ngoài xoay sở tiền bạc không may gặp tai nạn giao thông qua đời, mẹ tôi vì không chịu nổi áp lực cuộc sống nên đã đưa anh trai tôi đi tái hôn."
Hạ Hầu Lương thật sự bắt đầu kể từ đầu, nhưng khi mới nói đến đây thì những người xem livestream đã không nhịn được bắt đầu thắc mắc, tại sao mẹ cậu ta lại chỉ đưa anh trai đi tái hôn, còn cậu ta thì sao?
Tô Hòa nhìn thấy những câu hỏi trong phần bình luận, cũng giúp người xem hỏi: "Tại sao mẹ cậu chỉ đưa anh trai cậu đi tái hôn, còn cậu thì sao?"
Hạ Hầu Lương cúi đầu xuống, khẽ cười một cái rồi nói: "Vì chồng hiện tại của mẹ tôi không chấp nhận nuôi hai đứa con, nên mẹ chỉ đưa anh trai tôi đi."
Tô Hòa nhíu mày lại, hỏi tiếp: "Vậy còn cậu?"
Hạ Hầu Lương ngẩng đầu lên nhìn cô, cũng nhìn vào ống kính: "Tôi sống với ông nội ở quê, cho đến khi tôi thi đậu đại học thì ông qua đời vì bệnh. Lúc đó mẹ và anh trai mới quay trở về."
Tô Hòa hiểu rõ gật đầu, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục câu chuyện.
"Khi mẹ và anh trai quay về, tôi rất vui, nhưng dường như chỉ có mình tôi vui thôi. Ngoài lần gặp mẹ trong lễ tang của ông, tôi không gặp lại bà lần nào nữa. Dù bà ấy cũng ở trong thành phố này, nhưng mà… có vẻ bà ấy rất bận rộn, không có thời gian để gặp đứa con trai này."
"Anh trai cũng thế, anh ấy có bạn gái rồi, ngày nào cũng ở bên chị dâu. Nhưng anh trai vẫn thường gọi điện cho tôi, bảo tôi phải học hành chăm chỉ."
"Tôi rất nghe lời anh trai, luôn đứng nhất toàn trường, từ học kỳ đầu tiên đã nhận được học bổng, mỗi lần đều là học bổng cao nhất. Tôi còn đại diện cho trường tham gia nhiều cuộc thi, lần nào mang giải thưởng về. Mỗi lần có giải, anh trai sẽ mời tôi đi ăn tiệc nướng chúc mừng."
"Đó có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi sau khi gia đình phá sản. Vì vậy khi anh trai cần tiền để tổ chức đám cưới, tôi đã không ngần ngại đưa hết số học bổng mà tôi dành dụm bao năm qua cho anh ấy."
"Tôi nhớ đêm trước ngày cưới của anh ấy, hai anh em uống rất nhiều rượu, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn. Tôi cũng kể cho anh ấy nghe về ước mơ của tôi, là hoàn thành trò chơi mà bố chưa kịp phát triển trước khi qua đời."
"Anh trai rất ủng hộ tôi, anh ấy nói đời này anh ấy cứ như vậy, quy củ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, nên việc hoàn thành tâm nguyện của bố sẽ giao lại cho tôi."
"Lúc đó tôi đã quyết tâm nhất định phải phát triển thành công trò chơi đó, vì đó không chỉ là một trò chơi mà còn là giấc mơ của bố, của anh trai và của chính tôi, giấc mơ của ba bố con chúng tôi."
[Hu hu, cảm động quá đi ~ ]
[Thật là ghen tỵ với những người có ước mơ, như tôi từ nhỏ đến lớn chẳng biết ước mơ là gì.]
[Có ước mơ là chuyện tốt, nhưng không nên mang ước mơ của người khác đặt hết lên vai mình, khi mệt mỏi sẽ không thể bước tiếp được.]
[Bây giờ thế nào rồi, giấc mơ đã thực hiện được chưa?]
Người xem đã hoàn toàn bị câu chuyện của cậu ta hấp dẫn.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hạ Hầu Lương đột nhiên trở nên suy sụp: "Nhưng bây giờ... phòng làm việc của tôi sắp mở cửa rồi, việc phát triển trò chơi cũng đã đến giai đoạn cuối cùng, thế mà số tiền đã hứa ban đầu lại không thể nhận được!"
Hạ Hầu Lương cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu, trông rất đau khổ.
Tô Hòa hơi nhíu mày, nhìn cậu ta hỏi: "Chính là số tiền mười vạn mà cậu đã nói trước đây."
Hạ Hầu Lương không nói gì, nhưng cái đầu cúi xuống lại gật nhẹ.
"Là chị dâu cậu không muốn trả à?" Tô Hòa hỏi tiếp.
Hạ Hầu Lương ngừng một chút, hai tay bực bội nắm lấy tóc : "Họ nói cháu trai vừa mới ra đời, bây giờ không có tiền để đưa cho tôi."
Tô Hòa cười lạnh một cái: "Tôi đã điều tra qua, anh trai cậu làm việc ở công ty nước ngoài, mỗi tháng kiếm được hai đến ba vạn, tiền thưởng cuối năm có thể lên tới mười mấy hai mươi vạn. Chị dâu cậu cũng kiếm được từ một vạn đến hai vạn, chưa kể thu nhập thêm. Cho dù thật sự như họ nói là vừa sinh con nên cần nhiều tiền, cũng không thể nào không có nổi một chút để đưa cho cậu."
"Tôi biết mà."
Hạ Hầu Lương lại bắt đầu bứt tóc mình, như thể nếu cậu ta nhổ hết tóc ra thì vấn đề này sẽ được giải quyết.
"Hơn nữa bọn họ có tiền tiết kiệm, không dưới 150 vạn." Tô Hòa nhìn cậu ta, chợt ném ra một quả bom nặng ký khác.
Hạ Hầu Lương ngừng bứt tóc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: "Chị nói thật sao? Không thể nào, anh trai tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, nếu anh trai có tiền tiết kiệm thì làm sao lại không đưa cho tôi được!"
Tô Hòa cười : "Ai nói là anh trai cậu có, là chị dâu của cậu có."