Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 31

Tô Hòa thật sự không thể nhịn nổi nữa, cô kéo mạnh Hạ Hầu Lương qua rồi nói với Hạ Hầu Hiên: "Em trai xui xẻo của anh định bán trò chơi mà cậu ta dày công tạo ra để giúp cô vợ tốt của anh trả nợ."

Hạ Hầu Hiên ngây người một lúc, chợt cao giọng: "Bán cái gì mà bán, những gì cô ta gây ra thì để cô ta tự bán mình mà trả!"

"Chồng ơi?!" Ngô Tuỵ Tuỵ trừng to hai mắt, không thể tin được đây là những lời anh ta có thể nói ra.

"Cô im miệng đi." Hạ Hầu hiên quát cô ta, sau đó lại nói: "Ngô Tuỵ Tuỵ, tôi hiểu rõ con người cô. Chắc chắn cô không tiêu hết một trăm năm mươi mấy vạn, đừng có nói là đã dùng cho cái gia đình này. Tiền lương mỗi tháng tôi đều giao hết cho cô, trong nhà có cái gì hay không có cái gì tôi đều nắm được đại khái. Vậy nên cô mang ngay số tiền còn lại ra đây, lấp đầy cái lỗ này, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện, cô vẫn sẽ là người vợ tôi yêu, mẹ của con tôi."

Hạ Hầu Hiên nói một mạch, đến cuối cùng mắt đã đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu không, đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng."

Ngô Tuỵ Tuỵ lập tức ngừng khóc, sắc mặt cũng trở nên khó coi: "Ý anh là sao? Anh muốn ly hôn với tôi sao? Ly hôn thì ly hôn, anh nghĩ là tôi..."

"Ly hôn thì ly hôn! Ngô Tuỵ Tuỵ, nếu cô còn tiếp tục vô lý, còn lấy chuyện ly hôn ra đe dọa tôi, tôi sẽ thật sự không quan tâm đ ến cô nữa!"

Hạ Hầu Hiên gào lên cắt ngang lời cô ta, giọng điệu đầy thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến Ngô Tuỵ Tuỵ chấn động!

"Dù sao thì, tôi cũng không còn tiền nữa!" Giọng Ngô Tụy Tụy không lớn, lại quật cường dị thường.

Hạ Hầu Hiên tức giận vò đầu.

Mấy người bên cạnh cứ như vậy lẳng lặng xem hai vợ chồng này biểu diễn.

"Thực ra, tôi biết tiền của cô ta ở đâu!" Tô Hòa đứng bên cạnh thản nhiên nói.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô, như thể trách cô sao không nói sớm hơn!

Cả phòng livestream cũng vậy, ngay lập tức xuất hiện một loạt bình luận.

[Sắp bắt đầu rồi sao?]

[Đến rồi, đến rồi! Là đập tường hay lục soát nhà đây ~]

[Xem hai vợ chồng cãi nhau buồn ngủ muốn chết, chủ kênh đập tường cho tôi tỉnh cái.]

Tô Hòa chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt, vừa định mở miệng thì Ngô Tuỵ Tuỵ đã nhanh chóng lên tiếng trước: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có nói bậy."

Tô Hòa nhướng mày: "Các người có thể thử vào phòng ngủ bên trong tìm xem."

Ngô Tuỵ Tuỵ vèo một cái bật dậy: "Các người không có quyền lục soát phòng của tôi, cho dù là cảnh sát nhưng nếu không có lệnh khám xét cũng không được phép vào phòng tôi."

Tô Hòa gật đầu đồng ý: "Nói rất đúng, vậy nên hai người các anh vào mà tìm." Nói xong cô vừa chỉ về phía Hạ Hầu Hiên và Hạ Hầu Lương.

Sau đó Hạ Hầu Hiên và Hạ Hầu Lương thật sự quay người đi vào bên trong.

Thấy họ thực sự muốn vào, Ngô Tuỵ Tuỵ vội chạy đến ngăn cản: "Không được, các người không thể vào!"

Thế nhưng vừa mở miệng, Hạ Hầu Hiên đã túm lấy cô ta: "Cô đừng làm loạn nữa được không?!"

Ngô Tuỵ Tuỵ vừa tức vừa vội, muốn nói thêm điều gì nhưng Hạ Hầu Hiên đã đẩy cô ta ra rồi sải bước vào phòng.

Một phòng ngủ rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một ban công nhỏ.

Nhìn qua thì chẳng có gì bất thường.

"Trong tủ quần áo có một ngăn kéo, bên trong có một thẻ ngân hàng, trong thẻ có 10 vạn tệ." Tô Hòa đứng dựa vào khung cửa, giơ điện thoại lên và nói.

"10 vạn tệ, vậy cũng không đủ mà!" Hạ Hầu Hiên lẩm bẩm, rồi bước tới tủ quần áo.

"Đó là 10 vạn tệ của Hạ Hầu Lương, hơn 1 triệu của tổng giám đốc Phong còn ở chỗ khác." Tô Hòa tiếp tục nói.

Hạ Hầu Hiên mở cửa tủ, cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt anh ta đen sạm lại, còn tệ hơn khi biết Ngô Thụy Thụy đã biển thủ công quỹ.

"Tại sao lại có quần áo của đàn ông ở đây?" Hạ Hầu Hiên nghiến răng, quay đầu lại nhìn Ngô Tuỵ Tuỵ đang chạy tới. Anh ta kéo cô ta lại: "Ngô Tuỵ Tuỵ, quần áo này của ai? Đây là nhà của ai? Cô và hắn có quan hệ gì?"

Hạ Hầu Hiên túm lấy Ngô Tuỵ Tuỵ tra hỏi. Trong mắt Ngô Tuỵ Tuỵ lóe lên chút lo lắng, nhưng cô ta vẫn cứng miệng: "Tôi không biết anh đang nói gì."

Hạ Hầu Hiên tức giận: "Cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao?" Anh ta đẩy mạnh người xuống đất.

Tô Hòa đứng bên cạnh thở dài bước qua đẩy Hạ Hầu Hiên ra. Cô mở ngăn kéo, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng màu xanh lá.

Tô Hòa lấy thẻ ra đưa cho Hạ Hầu Lương ở bên cạnh: "Mười vạn tệ của cậu đây."

Ánh mắt Hạ Hầu Lương dừng lại trên chiếc thẻ kia, tâm trạng rối bời không biết có nên cầm lấy hay không!

Ngô Tuỵ Tuỵ thấy cô thật sự lấy ra chiếc thẻ đó, cô ta lập tức bật dậy từ dưới đất, lao thẳng về phía chiếc thẻ: "Đó là thẻ của tôi, trả thẻ lại cho tôi."

Tô Hòa nhíu mày, vừa định hành động thì Hạ Hầu Hiên đã nhanh chóng giữ chặt Ngô Tuỵ Tuỵ lại rồi nhét chiếc thẻ vào tay Hạ Hầu Lương.

"Nếu là của em thì em cứ giữ lấy." Nói xong, anh ta nhìn Ngô Tuỵ Tuỵ với đôi mắt đỏ ngầu: "Số tiền còn lại ở đâu?"

Ngô Tuỵ Tuỵ vẫn không nói lời nào, Tô Hòa đứng bên cạnh không nhịn được trợn trắng mắt: "Tiền ở trên ống thông gió rồi, anh hỏi cô ta thì có ích gì!"

Nói xong, Tô Hòa quay người bước vào phòng khách: "Hạ Hầu Lương, dỡ trần nhà phòng khách xuống."

Hạ Hầu Lương: "...!"

Phong Trì: "...!"

Hai viên cảnh sát: "...!"

Tô Hòa: "Nhìn cái gì, làm đi chứ!"

Khi Hạ Hầu Lương còn đang phân vân không biết bắt đầu từ đâu, một trong hai viên cảnh sát nói: "Không được làm hư hại tài sản của người khác."

Tô Hòa: "...Nhưng tiền cô ta biển thủ công quỹ nằm trên đó mà."

Hai viên cảnh sát ngừng lại một chút, viên cảnh sát kia hỏi: "Làm sao cô biết được?"

Tô Hòa: "Tôi đoán."

Hai viên cảnh sát: "...!"

Tô Hòa: "Các chú cũng biết tôi là một streamer về tài vận, có chút cảm ứng đặc biệt với tài chính và vận mệnh. Thêm nữa, diện tích căn nhà này không nhỏ, cửa sổ thì nhiều, nhưng lại có mùi ẩm mốc nhè nhẹ, chắc chắn không phải do hệ thống thông gió hỏng mà là bị vật gì đó chặn lại."

Một lời giải thích kết hợp giữa khoa học và huyền học được đưa ra.

Hai viên cảnh sát nghe xong thấy cũng khá hợp lý.

"Cho dù tiền có thực sự giấu trong ống thông gió, cũng không thể phá hoại tài sản của người khác, ngay cả hai người họ cũng không được phép."

Tô Hòa nghe vậy khá là thất vọng, quay sang nhìn hai viên cảnh sát: "Vậy hai người tự làm, được không?"

Hai viên cảnh sát cùng lắc đầu: "Không có lệnh khám xét thì chúng tôi cũng không được phép."

Tưởng chừng đã hết hy vọng, nhưng vừa nghe đến lệnh khám xét, mắt Tô Hòa chợt sáng lên: "Vậy hai vị về lấy lệnh khám xét là được. Tôi dám chắc trên đó có tiền biển thủ, thậm chí còn có cả sổ sách về cách họ chuyển tiền."

Tô Hòa nói đầy tự tin, như thể cô đã nhìn thấy mọi thứ.

Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì thấy Phong Trì bên kia đứng dậy bước tới.

"Đây là tiền của công ty tôi, nhất định phải thu hồi lại, mong hai vị cảnh sát đi chuẩn bị thủ tục."

Phong Trì đã lên tiếng rồi, hai viên cảnh sát chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng họ vẫn nói thêm: "Cho dù có lệnh khám xét thì vẫn cần chủ nhà có mặt. Các người mau liên lạc với chủ nhà để họ đến đây ngay đi."

Bình Luận (0)
Comment