Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 32

Tô Hòa sẵn sàng đồng ý yêu cầu này.

Nhưng sau khi tiễn hai chú cảnh sát đi, Tô Hòa vung tay một cái: "Hạ Hầu Lương, dỡ trần nhà này xuống!"

Hạ Hầu Lương: "...!"

Hạ Hầu Hiên: "...!"

Phong Trì: "...!"

Netizen...

[Haha, chỉ có thể là streamer thôi!]

[Cảm giác như streamer vừa sống lại ngay lập tức vậy!]

[Dỡ đi, mau dỡ đi, ngồi xổm chờ lâu lắm rồi cuối cùng mới được thấy!]

Người xem trong phòng livestream vô cùng phấn khích, ai nấy cũng đều muốn leo ra khỏi màn hình để giúp streamer tháo dỡ trần nhà.

Nhưng Hạ Hầu Lương bị gọi tên lại chần chừ, vì hai chú cảnh sát đã nói phải đợi họ quay lại!

"Để tôi." Hạ Hầu Hiên thấy Hạ Hầu Lương không nhúc nhích, lập tức đứng dậy: "Tôi dỡ, có hậu quả gì tôi sẽ tự mình gánh chịu."

Nói rồi anh ta nhìn quanh một lượt, cuối cùng kéo một cái ghế từ nhà ăn ra.

Thấy anh ta thật sự định ra tay, Ngô Tuỵ Tuỵ vội vàng nhào tới cản ở trước mặt anh ta: "Không được, anh không thể dỡ, cảnh sát đã nói đây là phá hoại tài sản của người khác."

"Cô tránh ra một bên cho tôi." Hạ Hầu Hiên đẩy Ngô Tuỵ Tuỵ ra, cầm ghế lên đập mạnh về phía đèn trong phòng khách.

"Rầm."

"Choang."

Chiếc đèn lớn trên trần nhà bị đập rơi xuống, cùng với đó là những tờ tiền màu đỏ tung bay khắp nơi.

"Wow ~ "

Tô Hòa nhìn cơn mưa tiền trước mắt mà thốt lên kinh ngạc.

Thấy vậy Hạ Hầu Hiên càng làm việc hăng hái hơn. Anh ta nhặt tất cả những thứ có thể sử dụng được và tiếp tục đập lên trần nhà.

"Ầm."

"Ầm ầm."

"Ầm ầm ầm..."

Những cú đập mạnh liên tục, đồ đạc ào ào rơi xuống khiến Tô Hòa và những người khác phải lùi lại, sợ anh ta không chú ý một cái sẽ đập trúng họ.

"Rầm."

Đột nhiên một chiếc hộp kim loại rơi xuống, Hạ Hầu Hiên ngừng tay.

Chiếc hộp này trông rất quen, nếu nhớ không nhầm thì nhà anh ta cũng có một chiếc giống như vậy.

Hạ Hầu Hiên vứt bỏ thứ đang cầm trong tay, đưa tay nhặt chiếc hộp kim loại lên. Trực giác mách bảo anh ta rằng đây không phải là một vật bình thường!

Tô Hòa cũng có cùng cảm giác đó, nên cô nhanh chóng cầm điện thoại tiến lại gần.

Hạ Hầu Hiên mở chiếc hộp ra, bên trong có một cuốn sổ và một tờ giấy.

Tô Hòa cầm cuốn sổ lên, đó là giấy chứng nhận bất động sản.

Mở sổ đỏ ra, trên đó rõ ràng ghi tên Ngô Tuỵ Tuỵ.

"Ha, Ngô Tuỵ Tuỵ, hóa ra đây là nhà của cô à!" Tô Hòa giả vờ ngạc nhiên sau đó quay hết trang sổ đỏ kèm cả tên vào khung hình livestream.

[Không phải Ngô Tuỵ Tuỵ vừa nói ngôi nhà này không phải của cô ta sao?]

[Cô ta đúng là kẻ lừa đảo, suýt nữa thì hại em trai tốt nhà người ta rồi!]

[Đúng vậy, người em trai này thực sự rất tốt, còn sẵn sàng trả nợ thay cho cô ta nữa chứ!]

[Chồng cô ta cũng rất tốt, chuyện lớn như vậy mà anh ấy còn không nỡ chạm vào một sợi tóc của cô ta.]

Ai nấy trong phòng livestream đều tỏ ra thương cảm cho anh em Hạ Hầu Hiên và Hạ Hầu Lương, hai anh em tốt như vậy mà lại gặp phải người phụ nữ như thế.

Mà lúc này Hạ Hầu Hiên đang chăm chú nhìn vào tờ giấy ở đáy hộp sắt, bốn chữ lớn xét nghiệm huyết thống đâm đau mắt anh ta.

Trong lòng dấy lên một dự cảm không lành!

Hạ Hầu Hiên cầm tờ giấy giám định lên, cuống quýt mở ra xem.

Giám định cho thấy Hạ Minh Lãng và Mã Học Tráng có mối quan hệ cha con với mức tương đồng huyết thống đến 99,99%.

"Ngô ---- Tuỵ ---- Tuỵ."

Hạ Hầu Hiên nghiến răng, tức đến nỗi cả người run lên.

"Bốp."

Hạ Hầu Hiên giáng một cái tát cùng với tờ giấy giám định đập thẳng vào mặt Ngô Tuỵ Tuỵ, khiến cô ta ngã lăn ra đất.

"Ngô Tuỵ Tuỵ, cô giỏi lắm, dám cắm sừng tôi, bắt tôi nuôi con cho người khác hả?"

Kể từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Hiên ra tay đánh cô ta.

Ngô Tuỵ Tuỵ nằm rạp trên đất, tay ôm nửa khuôn mặt bỏng rát vì đau, đột ngột ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt đầy lạnh lùng vô tình còn có một chút điên cuồng khó tả.

"Hạ Hầu Hiên, đúng là Minh Lãng không phải con của anh. Đứa con trước đây bị sảy mới là của anh. Còn nữa, nó không phải bị sảy ngoài ý muốn, mà tôi cố tình đi bệnh viện phá bỏ đấy."

Câu nói của Ngô Tuỵ Tuỵ như một quả bom nổ tung, không chỉ Hạ Hầu Hiên mà ngay cả Tô Hòa và Phong Trì đứng bên cạnh cũng sốc không nói nên lời!

"Ngô Tuỵ Tuỵ, cô muốn chết sao!"

Hạ Hầu Hiên bị kích động mất hết lý trí, nắm tay và định lao vào đánh cô ta.

Thấy anh ta lại định đánh mình, Ngô Tuỵ Tuỵ vội vàng bật dậy chạy đi, vừa chạy vừa tiếp tục khiêu khích:

"Tôi nói cho anh biết, Hạ Hầu Hiên, anh bị chứng ít tinh trùng, cả đời này anh khó mà có con. Đứa trẻ đó có thể là đứa con duy nhất của anh, nhưng tiếc là nó chưa kịp thành hình đã bị phá rồi."

Câu nói này không chỉ khiến Hạ Hầu Hiên mà ngay cả Tô Hòa cũng phẫn nộ. Thế nên khi Ngô Tuỵ Tuỵ chạy đến gần cô, Tô Hòa đã duỗi chân ra khiến cô ta ngã mạnh xuống đất.

"Á!"

Ngô Tuỵ Tuỵ không kịp đề phòng ngã trên mặt đất, Hạ Hầu Hiên lập tức lao đến cưỡi trên người cô ta, nắm đấm như mưa rơi xuống cơ thể Ngô Tuỵ Tuỵ.

"A, đau quá, đừng đánh nữa đừng đánh nữa..."

Chỉ sau vài cú đấm, Ngô Tuỵ Tuỵ đã không chịu nổi cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Hạ Hầu Hiên ghì chặt xuống khiến cô ta không thể thoát ra nổi!

"Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, đừng đánh nữa..."

Ngô Tuỵ Tuỵ bắt đầu thừa nhận sai lầm và cầu xin tha thứ, nhưng Hạ Hầu Hiên tựa như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ra tay một cách tàn nhẫn.

Cuối cùng vẫn là Hạ Hầu Lương không biết xuất phát từ lý do gì đứng ra, giữ chặt Hạ Hầu Hiên lại: "Đủ rồi anh, đánh tiếp là cô ta sẽ chết mất!"

Hạ Hầu Hiên đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Lương, đáy mắt tràn đầy giận dữ và uất ức.

Hạ Hầu Lương dìu Hạ Hầu Hiên đứng dậy từ từ, Ngô Tuỵ Tuỵ nhân cơ hội bò sang một bên, trốn vào góc phòng gào khóc nức nở.

Hai anh em Hạ Hầu Hiên và Hạ Hầu Lương ôm nhau khóc bên góc khác.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại những tiếng khóc lóc như ma quỷ gào thét.

Vì vậy khi hai viên cảnh sát quay trở lại, vừa mở cửa ra đã chứng kiến cảnh tượng gà bay chó sủa trước mắt, cả hai đều ngơ ngác.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hai viên cảnh sát vừa tìm nơi đặt chân, vừa cẩn thận bước vào.

"Chẳng phải bảo các người đợi chúng tôi về sao? Sao vẫn phá hỏng thế này? Ai phá?"

Viên cảnh sát kia nhìn lên trần nhà rách nát như tổ ong và phòng khách lộn xộn như sau trận động đất, quay đầu nhìn Tô Hòa hỏi.

Tô Hòa: "... Nhìn tôi làm gì? Không phải tôi đập!"

Lúc này Tô Hòa nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm!

"Là tôi đập."

Hạ Hầu Hiên giơ tay lên, giọng nói vẫn còn nức nở.

Hai viên cảnh sát: "...!"

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?!

Thở dài một hơi, một trong hai viên cảnh sát lên tiếng hỏi: "Các người đã liên lạc với chủ nhà chưa?"

Tô Hòa nhấc tay: "Chủ nhà chính là Ngô Tuỵ Tuỵ và Hạ Hầu Hiên, tên trên sổ đỏ là của Ngô Tuỵ Tuỵ."

Cô cố ý nhắc đến tên của Hạ Hầu Hiên. Dù sao hai người họ là vợ chồng hợp pháp, căn nhà này lại được mua sau khi kết hôn nên xem như là tài sản chung của hai vợ chồng.

Vì thế Hạ Hầu Hiên đập phá nhà của chính mình cũng không tính là vi phạm pháp luật!

Hai viên cảnh sát im lặng, cuối cùng nhìn về phía Ngô Tuỵ Tuỵ và Hạ Hầu Hiên. Trên người Ngô Tuỵ Tuỵ vẫn còn những vết thương rõ ràng: "Hai người đã làm gì nhau mà ra nông nỗi này?"

"Đồng chí cảnh sát, Hạ Hầu Hiên đánh tôi, suýt nữa đã đánh chết tôi rồi!" Ngô Tuỵ Tuỵ vừa lăn vừa bò, khóc lóc thảm thiết tiến về phía cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment