Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 34

"Đừng có mà hù dọa chị, Bút Thần và Sổ Vạn Tài đều ở chỗ Thần Tài, chị đã từng thấy rồi." Tô Hòa làm ra vẻ như không bị lừa, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Thật mà, tất cả những gì em nói đều là sự thật. Đợi đến khi trong số 35 người các chị có ai được lập đền thờ cung phụng, thì Thần Tài sẽ ban Bút Thần và Sổ Vạn Tài xuống." Con quỷ nhỏ cuống quýt giải thích, không hiểu sao nó chưa bao giờ nói dối mà mọi người vẫn không tin.

Tô Hòa im lặng một lúc: "Em còn biết cả việc có 35 người sao?"

Khoan đã.

"Đây là bí mật nhỏ mà em đang nói tới à?" Tô Hòa nghiêng đầu, nhíu mày nhìn nó.

"Ừm ừm." Con quỷ nhỏ cũng bắt chước cô nghiêng đầu.

Vậy ra, không phải nó biết một bí mật của cô, mà là nó có một bí mật nhỏ muốn nói cho cô biết!

Cũng không phải đe dọa cô, mà chỉ muốn dùng bí mật này để trao đổi.

Tô Hòa bật cười, nhìn lại bộ dạng của nó, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

"Em qua đây." Tô Hòa vẫy tay.

Con quỷ nhỏ rụt rè tiến tới, từ từ bước ra khỏi rèm cửa.

Nụ cười của Tô Hòa bỗng dưng cứng lại: "Em có thể nhét ruột vào trong trước không?"

Con quỷ nhỏ cúi đầu nhìn ruột mình đang kéo lê trên sàn, nhanh chóng nhét hết ruột trở lại bụng.

Như vậy nhìn dễ chịu hơn nhiều!

Sắc mặt Tô Hòa cũng dịu đi, sau đó cô nhìn nó, hỏi: "Mấy tuổi rồi?"

Quỷ nhỏ: "Tám tuổi."

Tô Hòa nhìn từ trên xuống dưới, trông dáng vẻ nó chỉ như đứa trẻ năm, sáu tuổi vậy.

Linh hồn con người sau khi chết cũng bị co lại sao?

"Chết bao lâu rồi?" Tô Hòa hỏi lại.

Con quỷ nhỏ giơ hai bàn tay ra nói: "Mười năm rồi."

Mười năm? Vậy cũng lâu rồi nhỉ!

"Những điều em vừa nói có thật không? Làm sao em biết được chuyện đó?" Tô Hòa vẫn còn hứng thú với bí mật mà nó đã nhắc tới.

"Thật mà, chính tai em nghe thấy mấy vị tiểu thần trên Thần giới đến đây uống rượu với âm sai nói như vậy." Con quỷ nhỏ cuống lên. Nếu nó không phải là một con quỷ tầm thường, chắc nó đã kéo hai vị thần uống rượu đó ra làm chứng rồi.

Tô Hòa: "...!"

Thôi được, thời đại này giao thông thuận tiện, không có biên giới, việc quỷ thần tụ tập uống rượu cũng là chuyện bình thường.

"Vậy em muốn chị giúp thế nào?"

Biết được bí mật này, Tô Hòa cũng ngại từ chối giúp đỡ.

Con quỷ nhỏ nghe thấy cô đồng ý giúp đỡ, đôi mắt trắng dã của nó sáng lên: "Chị chỉ cần giúp em tìm lại chứng minh nhân dân thôi. Em mất nó ba ngày trước, đột nhiên nó biến mất."

Tô Hòa cau mày, sau đó lấy máy tính bảng ra: "Em tên là gì?"

Con quỷ nhỏ: "An An."

Tô Hòa: "...!"

Không tìm thấy người này!

"Nói tên thật đi, biệt danh không tìm được đâu." Tô Hòa xóa tên An An, chờ nhập lại tên mới.

Con quỷ nhỏ nhăn mặt: "Mẹ chỉ gọi em là An An, em không có tên khác."

Tô Hòa: "... Vậy mẹ em tên gì!"

Nếu không tìm được tên con, thì thử tìm tên mẹ xem.

"Mẹ tên là Lâm Vi."

Con quỷ nhỏ cố nặn ra một nụ cười, mặc dù trông có vẻ hơi rùng rợn.

Tô Hòa khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn nó: "Có phải là Ảnh hậu Lâm Vi không?"

Hay chỉ là tên trùng tên?

Con quỷ nhỏ ngơ ngác: "Em không biết, nhưng mẹ em rất đẹp."

Vậy có khả năng đó là Ảnh hậu Lâm Vi thật.

Tô Hòa nhập tên Lâm Vi vào, trên màn hình lập tức xuất hiện mọi thông tin tài chính của cô ấy.

Nhưng việc cô ấy có con trai hay không thì không thể tra ra được!

Tô Hòa thở dài, định nói rằng có lẽ mình không giúp được, nhưng khi quay lại nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của con quỷ nhỏ!

"Thế này nhé, em đi cùng chị đến một nơi."

Nói rồi cô đứng dậy, xỏ giày vào chuẩn bị ra ngoài.

"Chị ơi, chúng ta đi đâu vậy?" Con quỷ nhỏ lơ lửng bên cạnh tò mò hỏi.

"Đi tìm một người có thể giúp em."

Ra khỏi cửa, Tô Hòa gọi xe đến khu biệt thự xa hoa nhất An Dương.

Đến khu biệt thự, Tô Hòa mới phát hiện ra nơi này khác xa so với tưởng tượng.

Cô tưởng ở những chỗ như thế này sẽ không có bảo vệ, không có người gác cổng, kết quả là có cả đội ngũ bảo vệ tuần tra dày đặc.

Thậm chí cô nghi ngờ số lượng bảo vệ còn nhiều hơn cả cư dân ở đây!

"Chị ơi, sao chúng ta không vào?" Con quỷ nhỏ thấy cô cứ nấp sau gốc cây, không nhịn được hỏi.

Tô Hòa khẽ nghiêng đầu: "Chị cũng muốn vào lắm, nhưng chị muốn lẻn vào mà không bị ai phát hiện cơ."

Vậy nên cô phải nghĩ cách làm sao để tránh bị các nhân viên bảo vệ nhìn thấy.

"Streamer đòi nợ?"

Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau.

Tô Hòa cứng người lại, xong đời, bị phát hiện rồi!

Cô miễn cưỡng quay lại, chợt nhìn thấy một chiếc Maybach quen thuộc!

Nheo mắt nhìn kỹ người trong xe: "Phong Trì?"

Phong Trì mỉm cười, dựa vào cửa sổ xe: "Đến tìm tôi à? Nghĩ kỹ rồi sao?"

Tô Hòa biết anh ta đang nói gì, rất không khách khí mà lườm anh ta một cái: "Không, tôi đến đây vì chuyện khác."

Phong Trì ngạc nhiên một chút, sau đó mơ hồ đoán thử: "Đi đòi nợ à?"

Tô Hòa im lặng, Phong Trì liếc nhìn cô rồi lại nhìn các nhân viên bảo vệ đang tuần tra bên trong.

"Lên xe, tôi đưa cô vào."

Lời đề nghị bất ngờ của Phong Trì khiến mắt Tô Hòa sáng lên ngay tức khắc.

Đây đúng là một cách hay!

"Anh sẵn lòng giúp tôi à?"

Chỉ là cô hơi bất ngờ, giữa cô và anh ta thân quen đến trình độ này sao?!

Phong Trì không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt như ngầm bảo tùy cô có muốn lên xe hay không!

Con quỷ nhỏ đứng sau Tô Hòa không hiểu họ đang ám hiệu gì, chỉ đơn giản thắc mắc sao đã có cách vào mà chị gái mình còn chần chừ mãi?!

Cuối cùng Tô Hòa vẫn quyết định tiến tới, mở cửa ghế phụ nhanh chóng chui vào trong xe.

Phong Trì khẽ nhếch môi cười, khởi động xe lái thẳng vào khu biệt thự.

"Rẽ trái rồi đi thẳng."

Tô Hòa cầm máy tính bảng, chăm chú nhìn vào bản đồ chỉ đường.

Phong Trì liếc nhìn màn hình của cô, sau đó làm theo rẽ vào ngã ba trước mặt.

Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi. Ngay khi xe vừa dừng lại, Tô Hòa lập tức mở cửa xe bước xuống, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, quay lưng bỏ đi mà không nói một lời.

Phong Trì vẫn dõi theo bóng lưng cô, đôi mày dần nhíu lại.

Nhà họ Phùng?!

Cô đến nhà họ Phùng đòi nợ sao?!

Phong Trì còn đang thắc mắc tại sao nhà họ Phùng lại nợ tiền người khác thì bỗng thấy cô nhảy vọt lên một cây lớn, từ cành cây bật vào tầng hai nhà họ Phùng.

Phong Trì: ...!

Cô hành động lén lút thế này chẳng giống đi đòi nợ chút nào!

Phùng Âm!

Anh ta đột nhiên nhớ lại trong một buổi livestream trước đây, cô con gái Phùng Âm của nhà họ Phùng cũng có tham gia.

Vậy ra, cô đến tìm Phùng Âm!

Hiểu rõ mục đích của Tô Hòa, Phong Trì không nán lại nữa, quay xe đi về nhà mình.

Còn Tô Hòa sau khi vào được tầng hai nhà họ Phùng cũng nhanh chóng tìm thấy Phùng Âm, cô ném chiếc máy tính bảng về phía cô ấy.

"Giúp tôi một việc."

Phùng Âm chưa kịp thấy người đã thấy cái máy tính bảng bay tới, ngay sau đó cô ấy nghe được giọng nói của người đã bỏ rơi mình giờ đây còn dám mở miệng nhờ vả!

Bình Luận (0)
Comment