Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 44

Tôi chỉ muốn livestream đòi nợ để hoàn thành KPI thôi, vậy mà mỗi ngày đều phải thấy những thứ đồ chơi này, chắc là mọc mụn lẹo mắt mất!

Tô Hòa thầm phàn nàn trong lòng, Hoa Nhan bên cạnh chợt kéo vạt áo cô: "Streamer... !"

Tô Hòa quay sang nhìn cô bé, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi, cô lại dùng giọng nói ấm áp an ủi: "Không sao đâu, có chị đây rồi."

Hoa Nhan gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào Hoa Thành Vũ, như một con báo săn đang chực chờ tấn công, chỉ cần hắn vừa cử động một cái là cô bé sẵn sàng nhào tới cắn chết hắn.

"Khà khà!"

Không biết Hoa Thành Vũ nghĩ gì mà đột nhiên bật cười!

Tiếng cười đầy vẻ đê tiện, kinh tởm đến buồn nôn.

Tô Hòa nhíu mày, nhấc chân đi vào.

Lúc này Hoa Thành Vũ mới nghe thấy có tiếng động, quay đầu nhìn lại.

Đầu tiên Hoa Thành Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng sau khi thấy Hoa Nhan ở phía sau, trên khuôn mặt non nớt chợt xuất hiện một nụ cười đầy dầu mỡ.

"Trở về rồi à, còn dẫn cả bạn về nữa hả!"

Ánh mắt Hoa Thành Vũ đầy dục vọng, lướt từ người Hoa Nhan sang Tô Hòa, nhìn một hồi còn không tự giác li3m khóe miệng một cái.

Tô Hòa thật sự bị ghê tởm không chịu được nữa, bước nhanh lên phía trước nhấc chân đạp Hoa Thành Vũ bay ra ngoài.

"Mẹ nó, mày dám đánh tao?" Hoa Thành Vũ lồm cồm bò dậy, vung nắm đấm định lao vào đánh trả.

Tô Hòa vẫn bình tĩnh nhìn hắn. Khi nắm đấm của hắn chỉ còn cách vài phân, cô nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy tay hắn, sau đó dùng một động tác gọn gàng dứt khoát thực hiện cú quật qua vai, hất văng hắn ra ngoài ban công.

Do lực quán tính, lưng của Hoa Thành Vũ đập mạnh vào cửa kính ban công.

"Răng rắc."

Thủy tinh vỡ phát ra âm thanh giòn tan, từng mảnh nhỏ rơi xuống đầu, mặt và người Hoa Thành Vũ.

"A... Cứu mạng, cứu mạng..."

Hoa Thành Vũ ôm đầu kêu cứu, trong lúc hoảng loạn vô tình quay đầu lại nhìn chợt nhận ra mình đang đứng sát mép ban công, chỉ cần nghiêng người một cái là sẽ ngã xuống dưới.

Mà nhà hắn còn ở lầu năm, rơi từ đây xuống không chết thì cũng tàn phế.

Hoa Thành Vũ run sợ cố bò vào trong nhà. Khi hắn chật vật đứng dậy, đập vào mắt là hình ảnh người phụ nữ vừa đá hắn bay đi đang cầm một chiếc roi da, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.

"Cô, cô định làm gì?"

Hoa Thành Vũ sợ hãi đến mức nói chuyện cũng cà lăm.

Tô Hòa nhìn hắn rồi nhìn chiếc roi trong tay: "Đạo cụ đầy đủ ghê nhỉ, hay là... thử một chút xem sao?"

Nói xong, Tô Hòa vung roi một cái, "chát" một tiếng, chiếc roi đánh thẳng vào mặt hắn.

"A!" Hoa Thành Vũ đau đớn nhảy dựng lên: "Con đĩ này, mày muốn chết à!" Hắn vừa ôm mặt vừa định lao lên tấn công.

Tô Hòa chẳng cho hắn cơ hội tới gần, cô vung thêm một roi nữa, lần này nhắm thẳng vào miệng khiến môi hắn rách toạc.

Giờ thì Hoa Thành Vũ muốn nói chuyện cũng không nói được!

Nhìn Hoa Thành Vũ đang im lặng ôm miệng vì đau đớn, Tô Hòa chọn ra vài sợi dây da từ đống đồ chơi bên cạnh rồi ném về phía Hoa Nhan.

"Đi trói hắn lại."

Hoa Nhan luống cuống tay chân cầm lấy dây, ngước mắt nhìn Hoa Thành Vũ đang đau đớn tột cùng, nhưng đột nhiên thấy hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy dữ tợn nhìn mình.

Hoa Nhan sợ hãi run lên, suýt chút nữa đánh rơi cả sợi dây trên tay.

Tô Hòa liếc qua một cái: "Sợ gì chứ, chẳng phải còn có chị ở đây sao!"

Hoa Nhan quay đầu lại nhìn cô, cảm giác như mình đã tìm lại được chút dũng khí, cô bé hít sâu một hơi tiến về phía Hoa Thành Vũ.

"Hoa Nhan, mày dám?"

Hoa Thành Vũ trợn mắt nhìn Hoa Nhan, như đang cảnh cáo cô bé không được làm loạn.

Nhưng Hoa Nhan làm ngơ, cô bé k tiến tới quất một roi vào người hắn, học theo động tác của Tô Hòa, đánh mạnh đến mức khiến hắn nhảy dựng lên vì đau.

Sau đó là những tiếng "chát chát" liên tục vang lên, từng đòn đánh đầy căm phẫn được cô bé dồn hết sức mà giáng xuống, khiến Hoa Thành Vũ không ngừng kêu la thảm thiết.

Tô Hòa nhìn Hoa Nhan đang xả hết cơn giận, cô mỉm cười hài lòng, cảm thấy để Hoa Nhan trút giận như vậy cũng là cách giúp cô bé giải tỏa cảm xúc, tránh bị dồn nén quá mức.

Chẳng mấy chốc Hoa Nhan đã mệt, đánh xong, cô bé trói Hoa Thành Vũ vào một chiếc ghế đẩu.

Xong xuôi còn nhét một cái giẻ vào miệng hắn, thật sự không chịu nổi những lời chửi rủa khó nghe của hắn nữa.

"Streamer, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Hoa Nhan đi tới trước mặt Tô Hòa hỏi.

Tô Hoà nhìn quanh ngôi nhà nhỏ tồi tàn cũ kỹ này, cuối cùng nhìn về phía Hoa Nhan: "Tìm."

Hoa Nhan: "... Tìm, làm sao tìm được?"

Tô Hòa ngừng lại một chút rồi đáp: "Chẳng phải em đã từng xem livestream của chị rồi sao? Như lần trước chị xét nhà, em nhớ không?"

Hoa Nhan chợt nhớ tới livestream xét nhà của người nổi tiếng Công Tử Vi, gật đầu: "Em biết nên làm thế nào rồi."

Nói xong cô bé tiến đến trước chiếc ghế sofa, "rầm" một tiếng đập vỡ cái bàn trà, tiếp đến bắt đầu bẻ gãy bốn chân bàn!

Tô Hòa:...!

Cô bé này học kỹ triệt để thật đấy.

Nhưng Tô Hòa không tham gia giày vò cái bàn kia với Hoa Nhan, thay vào đó, cô tiến đến chiếc TV đối diện, một tay sờ lên bề mặt TV.

Nhưng chưa kịp làm gì thêm, cô lại nghe một tiếng "rầm" lớn vang lên phía sau.

Tô Hòa sửng sốt quay đầu lại, Hoa Nhan đã lật tung cả ghế sô pha lên, bắt đầu xé toạc lớp vải dưới đáy ghế.

Đột nhiên cảm thấy cô bé này rất thích hợp với nghề xét nhà đòi nợ kiểu này!

Thu tầm mắt lại, Tô Hòa để mặc cho Hoa Nhan lục lọi.

Còn cô tiếp tục chuyển sự chú ý vào chiếc TV này, hai tay cô sờ soạng khắp nơi, và cuối cùng, chiếc TV "rầm" một tiếng rơi xuống đất!

Tô Hòa: "...!"

Cô thề là mình không cố ý, chỉ vô tình làm nó rơi xuống thôi.

Nhưng sau khi chiếc TV bị rơi như thế này, Tô Hòa thật sự nhìn thấy thứ gì đó khác lạ ở phía sau chiếc TV?

Cô đưa tay kéo thứ đó ra, phát hiện là một mảnh vải?

Một mảnh vải màu đỏ!

Theo tiềm thức, cô cảm thấy mảnh vải này chắc chắn không phải là vật bình thường. Cô nghi ngờ quan sát nó từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng khi dùng ngón tay bóp nhẹ, cô thực sự phát hiện ra có một lớp lót bên trong.

"Roẹt."

Mảnh vải bị xé toạc, từ bên trong rơi ra một chiếc chìa khóa?

Một chiếc chìa khóa bằng đồng thau, trông giống hệt loại chìa khóa nhiều răng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.

Hoa Nhan nghe thấy tiếng động ở phía Tô Hòa, bước đến nhặt chiếc chìa khóa lên.

Tô Hòa hỏi: "Em đã từng thấy chiếc chìa khóa này chưa?"

Hoa Nhan nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ."

Tô Hòa khựng lại, đôi mắt nhìn chiếc chìa khóa ánh lên màu vàng sẫm kỳ lạ.

"Đi sang phòng của bố mẹ nuôi em."

Hoa Nhan liếc nhìn cô, gật đầu: "Được."

Cô bé quay người bước về phía phòng ngủ chính bên trái.

Mặc dù được gọi là phòng ngủ chính nhưng không gian khá nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn trang điểm, đủ để lấp đầy cả căn phòng.

Hoa Nhan nhìn chìa khóa rồi nhìn các ngăn kéo có khóa trong phòng, lần lượt thử từng cái nhưng không mở được bất kỳ cái nào.

"Trời ơi, chuyện gì vậy? Có trộm vào nhà sao?"

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.

Tô Hòa và Hoa Nhan quay đầu nhìn ra ngoài, thấy bố mẹ nuôi của Hoa Nhan đã về.

"Báo cảnh sát đi, ông nhanh báo cảnh sát đi, trong nhà có trộm rồi!" Mẹ Hoa vừa nhìn đống bừa bộn khắp phòng khách, vừa thúc giục ông Hoa bên cạnh gọi cảnh sát.

Ông Hoa cầm điện thoại lên định gọi báo cảnh sát, Hoa Nhan trong phòng thấy vậy chợt hoảng hốt!

"Làm sao bây giờ? Bọn họ muốn báo cảnh sát!"

Bình Luận (0)
Comment