Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 45

"Muốn báo cảnh sát thì báo đi, em là nạn nhân, sợ gì chứ?" Tô Hòa nói với vẻ thản nhiên, quay đầu nhìn bố mẹ Hoa: "Muốn báo thì báo nhanh lên, để cảnh sát đến xem thử hai người họ đã làm những chuyện tốt gì."

Nói xong cô dùng một tay lật tung chiếc giường lớn hai mét vuông của họ.

"Cô làm gì vậy?"

"Dừng tay ngay!"

Bố mẹ Hoa kinh hãi hét lên, mặt mày bố Hoa đã tối sầm lại, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tô Hòa khẽ cười nhếch mép mỉa mai: "Bây giờ mới biết lo lắng à, lúc trước sao không thấy quan tâm nhỉ!"

Nói xong, một tay cô nắm lấy đầu giường mạnh mẽ kéo ra. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" vang lên, cả tấm tựa lưng đầu giường bị kéo bật ra khỏi tường, từ bên trong rơi xuống hàng loạt giấy tờ trắng.

"Ồ, đây là gì vậy? Giấu kỹ thế cơ à?"

Tô Hòa giơ tay chộp được một tờ, đang định xem kỹ nội dung bên trong, bố mẹ Hoa thấy vậy chợt thay đổi sắc mặt, vội lao tới định cướp lại.

Tô Hòa liếc mắt nhìn họ, chỉ đơn giản duỗi chân đá văng từng người đi.

"Ngày 8 tháng 2 năm 1993, tại thôn Vạn Cân, 18.000 tệ mua một bé gái tám tháng tuổi tên Ngô Đại Duy."

Tô Hòa đọc to nội dung trên tờ giấy, sau đó nhìn hai người đang nằm trên sàn chưa kịp đứng dậy: "Hóa ra là khế ước bán thân!"

Nói xong, cô quay sang nhìn Hoa Nhan: "Em thử tìm xem, có khi giấy bán thân của em cũng ở đây đấy."

Hoa Nhan: "...!"

Tuy không nói gì, nhưng cô bé cũng ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm!

"Con đàn bà khốn nạn, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi, tao sẽ bán mày vào tận rừng sâu núi thẳm."

Bố Hoa đứng dậy gào thét, mắt đỏ ngầu đe dọa Tô Hòa và Hoa Nhan.

Tô Hòa nhướng mày, giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu thế, hay là để tôi xử lý hai người trước nhé! Loại bỏ hai kẻ tai họa như các người khỏi thế giới này."

Giọng cô không lớn, nhưng khiến cả bố lẫn mẹ Hoa rùng mình một cái!

Con trai họ đâu?

Sao lại không thấy hắn?!

Lúc này họ mới nhớ đến con trai Hoa Thành Vũ của mình, trông Tô Hòa có vẻ rất giỏi võ, điều này càng khiến hai ông bà thêm hoảng hốt!

"Con trai tôi đâu rồi? Cô đã làm gì nó?" Mẹ Hoa chỉ thẳng vào mặt Tô Hòa mà gặng hỏi.

Tô Hòa bất ngờ nở nụ cười gian xảo: "Bán rồi, bán sang làng bên cho bà goá sinh con."

Lời nói dối rõ ràng, nhưng mẹ Hoa lại tin thật. Bà ta đỏ mắt nhào về phía cô, trong miệng liên tục tuôn ra những lời chửi bới tục tĩu!

Tô Hòa vốn đang chờ bọn họ ra tay. Tuy nhiên, bố Hoa lại tỉnh táo giữ chặt mẹ Hoa đang nổi điên lại "Bà bị lừa rồi! Cô ta nói dối, đừng mắc bẫy. Mau đi tìm con trai chúng ta."

Lúc này mẹ Hoa rất nghe lời ông ta, như thể vừa được tiêm thuốc an thần vậy. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hòa và Hoa Nhan, sau đó quay đầu chạy ra ngoài tìm con trai quý báu của mình.

Thấy bà ta đi rồi, Tô Hòa tiếc nuối chép miệng: "Aizz, tiếc quá! Nhưng không sao, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi sẽ từ từ chơi đùa với mấy người."

Nói xong, Tô Hòa bước về phía bố Hoa.

Khi Tô Hòa tung cú đá vừa rồi, cô đã dùng rất nhiều lực. Cộng thêm việc bố Hoa miệt mài chè chén nhiều năm khiến cơ thể ông ta kiệt quệ, lúc này đau đớn dần lan tỏa ra khắp lục phủ ngũ tạng.

"Mày... mày muốn làm gì?" Ông ta dựa lưng vào tủ, ôm ngực cảnh giác nhìn cô.

Tô Hòa nhìn ông ta, ánh mắt lướt qua cây gậy gỗ bên cạnh tủ mà ông ta đang lén lút với tay tới.

Cô cười nhạo một tiếng, nhanh như chớp giật lấy cây gậy, ngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng, cô đã "rắc" một tiếng bẻ đôi cây gậy gỗ.

Cây gậy gỗ to bằng cánh tay người lớn, vậy mà cô bẻ gãy nó dễ dàng như bẻ một que kem.

Bố Hoa chết lặng!

"Mày mày mày..." Ông ta nuốt khan, run rẩy nói: "Cô là đến vì con nhỏ đó đúng không? Tôi không cố ý đâu! Hôm qua tôi uống nhiều quá, thật sự không phải cố ý mà!"

Nói xong, ông ta quay sang Hoa Nhan: "Nhan Nhan, bố sai rồi! Bố thật sự không cố ý! Đây đều là ý của em trai con, thật đấy. Bố chỉ có mình nó là con trai, bố bị mỡ heo làm mờ mắt. Con tha thứ cho bố được nhé, được không?"

Hoa Nhan không nói gì, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cô bé biết rõ hôm qua họ không hề say.

Nói dối thế này để lừa cô bé, thực sự coi cô bé bị ngốc sao?!

"Tha thứ ư? Dựa vào cái gì mà tha thứ? Bất kể là chuyện hôm qua hay suốt bao năm qua, Hoa Đại Tráng, ông nghĩ rằng ông còn có thể thoát sao?"

Tô Hòa không để Hoa Nhan mở miệng, ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn thẳng ông ta. Dù cho Hoa Nhan có tha thứ, cô cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

"Cô?" Bố Hoa nhìn cô với ánh mắt u ám, chợt quay sang nhìn Hoa Nhan: "Nhan Nhan, con qua đây."

Hoa Nhan cúi đầu lục lọi giữa đống giấy tờ bán thân, cho đến khi ánh mắt cô bé dừng lại trên một tờ giấy trắng ố vàng. Cô bé nắm lấy tờ giấy đó, ngẩng đầu nhìn về phía bố nuôi của mình.

“Đây là giấy bán thân của tôi, đúng không? Trên này viết bán ba nghìn tệ nghĩa là gì?” Hoa Nhan giơ tờ giấy trắng trong tay lên chất vấn.

Bố Hoa: "Có nghĩa là con bị bố mẹ ruột của con bán cho ta, bố đã mua con với giá ba nghìn đồng. Hoa Nhan, bố đã mua con từ bố mẹ ruột của con, nhưng bố không bán con đi nơi khác. Nhiều năm qua bố cho con ăn uống, không nói đến việc đối xử tốt với con bao nhiêu, nhưng ít ra cũng có vài phần công ơn dưỡng dục, con lại đối xử với bố mẹ con như thế, lại tìm người đến đánh bố mẹ!"

Những lời hoa mỹ này, thật sự biến đen thành trắng.

"Bốp bốp bốp." Tô Hòa bên cạnh không nhịn được mà vỗ tay: "Nói hay quá rồi, Công ơn dưỡng dục nhiều năm chỉ để đổi lại chuyện đêm qua. Thế nào, mua cô bé để làm con dâu nuôi từ nhỏ cho con trai các người sao?"

"Mày... ?" Hoa Đại Tráng tức giận muốn xông tới đánh cô, nhưng lại sợ đánh không lại.

"A ~ Con trai con sao vậy?"

Lúc này, tiếng thét chói tai của mẹ Hoa đột nhiên vang lên.

Tô Hòa nhướng mày, trong lòng Hoa Đại Tráng lộp bộp một cái, vội ôm ngực chạy ra ngoài.

Tô Hòa cũng đi theo, nhưng vừa đi được một bước, cô bỗng tháo chiếc điện thoại treo trên cổ ra đưa cho Hoa Nhan: "Cầm cái này, rồi gom hết đống giấy bán thân này lại, lát nữa sẽ dùng đến."

Nói xong, cô đi ra ngoài.

Hoa Nhan nhìn vào điện thoại, trong phòng livestream đầy rẫy bình luận chửi bố mẹ nuôi của mình.

Còn có những người khuyên cô bé đừng làm chuyện dại dột, rằng bố mẹ nuôi của cô bé không đáng được tha thứ.

Hoa Nhan giơ điện thoại lên, nhìn vào màn hình: "Yên tâm, tôi biết, sẽ không tha thứ cho họ, cũng sẽ không bỏ qua cho họ."

Nói rồi, cô bé bắt đầu thu dọn những tờ giấy bán thân trên đất, còn cẩn thận livestream từng tờ một.

Cho dù sau này cô bé không giữ được những giấy tờ này, thì video livestream cũng sẽ là bằng chứng ghi lại để trừng trị họ.

[Đậu xanh, nhiều như vậy, lại còn là trẻ em mới có tí tuổi, hai người kia còn là người không?]

[Tôi đếm sơ qua, tổng cộng có tám mươi mốt đứa trẻ, tội nghiệt lớn như vậy, không ngạc nhiên khi streamer nói họ chắc chắn phải chết!]

[Streamer đâu? Chị gái nhỏ ơi, chị nhanh đi tìm streamer, đi có phải cô ấy đi giết người rồi không?]

Bình Luận (0)
Comment