Sau khi phán quyết của Giang Hàm Dục được đưa ra, cậu ta lập tức bị đưa vào nhà tù Cửu Long để thi hành án.
Ba năm tù đày, hiện giờ đã trôi qua nửa năm.
Những thứ mà năm xưa cậu ta phải tốn trăm phương ngàn kế mới có được, từ việc thay thế thân phận thiếu gia thật sự của Giản Nhược Trầm, trở thành con trai của Giang Minh Sơn, chịu bao khinh rẻ và gian khổ mới đổi lấy được.
Hiện tại toàn bộ đều không còn!
... Giản Nhược Trầm!
Giang Hàm Dục gần như đã nhai nát cái tên này đến mức vỡ vụn, xen lẫn với sự hận thù, nghẹn chặt nơi cuống họng.
Nhưng nghĩ lại, cậu ta lại cảm thấy một cơn khoái trá chưa từng có.
Giản Nhược Trầm có thông minh đến mấy thì đã sao? Cậu ta sắp chết rồi!
Hôm kia vào thời gian thả ra vào buổi chiều, nhà tù phát tin tức về kiểm tra và hiến máu.
STN còn đưa tin Giản Nhược Trầm bị trúng đạn mất máu nghiêm trọng, cần truyền máu gấp.
Cậu ta cũng mang nhóm máu RH âm tính, đương nhiên hiểu rõ sau khi mất máu nhiều mà không tìm được nguồn truyền sẽ khổ sở đến mức nào.
Khi đó Giang Minh Sơn và Lục Tiệm đã ngấm ngầm tìm kiếm rất lâu mà vẫn không có kết quả. Có lẽ cả Hồng Kông chỉ có cậu ta và Giản Nhược Trầm là cùng nhóm máu.
Hiện tại Giản Nhược Trầm cần gấp, nhất định không thể chờ lâu đến thế.
Cậu ta sẽ không đi hiến máu.
Cậu ta muốn nhìn thấy Giản Nhược Trầm chết!
Đáng đời!
Ha ha, đáng đời!
Cút đi! Chết đi!
Giang Hàm Dục đột nhiên như trút được gánh nặng, hoàn toàn khác với sự uể oải thường ngày, tinh thần sảng khoái suốt một ngày rưỡi, trong đầu không ngừng hình dung cảnh Giản Nhược Trầm hấp hối sẽ chật vật nhường nào.
Cậu ta dùng lược nhúng nước chải lại đầu tóc cho gọn gàng, chuẩn bị đến xưởng dệt lao động cải tạo.
Giang Hàm Dục không biết nhiều, thể lực cũng không tốt, lại còn mắc bệnh về máu, đã từng ngất xỉu khi trồng rau ở trên ruộng nên chỉ có thể làm công việc dệt.
Điều kiện ở nhà tù Cửu Long cực kỳ kém.
Ăn uống, ngủ nghỉ đều thiếu thốn, bộ quần áo phạm nhân màu nâu sẫm trên người cũng chỉ là vải thô, mặc vào ngứa ngáy khắp cả người.
Buổi trưa, như thường lệ, Giang Hàm Dục bưng khay cơm đến nhận phần.
Giám thị thấy cậu ta cũng không có thái độ gì tốt.
Gia đình của những phạm nhân khác thường cứ cách một thời gian sẽ gửi chút đồ dùng hàng ngày tới.
Ai biết điều thì sẽ kèm theo một ít thuốc lá, đồng hồ, để giám thị có chút lợi lộc, nhờ họ chăm sóc tốt cho người nhà mình, đừng quá khắc nghiệt.
Nhưng Giang Hàm Dục này từ sau khi vào tù, người bên ngoài như thể đã hoàn toàn quên mất cậu ta, chẳng ai tới thăm, càng đừng nói đến gửi đồ hay đút lót.
Cái muỗng múc cơm của giám thị run lên, còn cố tình lắc nhẹ làm mấy miếng thịt nổi phía trên rơi xuống, chỉ đổ phần còn lại vào bát của Giang Hàm Dục rồi bảo: "Rồi, người tiếp theo."
Giang Hàm Dục liếc mắt nhìn giám thị, nhưng không giống như mọi khi sẽ tranh cãi vì mấy miếng thịt.
Giản Nhược Trầm sắp chết rồi, tâm trạng cậu ta rất tốt.
Giang Hàm Dục không nói gì, tìm một chỗ ngồi có thể nhìn rõ TV, yên lặng uống một ngụm canh rau, chờ đợi thông báo tin tử vong của Giản Nhược Trầm, khoé mắt đuôi mày đều bất giác cong lên vì vui sướng.
Chẳng mấy chốc, có một người ngồi xuống trước mặt cậu ta.
"Giang Hàm Dục, tôi biết từ trưa hôm kia khi STN đưa tin là cậu đã mong Giản Nhược Trầm xảy ra chuyện, nhưng cậu ấy sẽ không sao cả." Hoắc Tiến Tắc khẳng định chắc nịch.
Hắn đeo một chiếc đồng hồ dây da dê, tóc được cắt tỉa gọn gàng, lưng cũng thẳng tắp, giữa lông mày không còn chút gì yếu đuối nhút nhát như năm xưa, thay vào đó là vẻ sắc bén, cứng rắn.
Chiếc kính trên sống mũi của Hoắc Tiến Tắc cũng là loại mới, vừa nhìn đã biết sống rất ổn.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện kể từ khi vào tù.
Giang Hàm Dục liếc nhìn hắn, cười lạnh: "Cậu ta đưa anh vào tù, mà anh lại mong cậu ta sống tốt? Phùng Gia Minh và anh có tình một đêm, thế sao anh lại giết Phùng Gia Minh?"
Giang Hàm Dục liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay Hoắc Tiến Tắc, "Đương nhiên là anh mong cậu ta sống rồi. Cậu ta cho người gửi sách y khoa, gửi đồng hồ, gửi quần áo cho anh. Anh giết người, vào tù, mà sống còn sung sướng hơn cả lúc ở Đại học Hồng Kông, không ai xâm phạm anh nữa, cảm giác đó dễ chịu lắm phải không?"
Hoắc Tiến Tắc nhíu mày.
Bị Phùng Gia Minh làm nhục một thời gian là vết nhơ cả đời hắn. Đa phần người trong tù đều biết, nhưng chẳng ai dám dùng việc này chọc giận hắn cả.
Lúc vừa vào tù, hắn ta bị người nhạo báng nên đã một mình chọi ba, từ đó lập uy, để lại một vết sẹo ngay lông mày.
Chuyện vốn phải bị báo cáo, nhưng trong đống thư từ và vật phẩm Giản Nhược Trầm gửi vào có không ít thuốc lá và ba chiếc đồng hồ. Phạm nhân không được hút thuốc, cũng không được giữ vật dụng kim loại, giám thị viện cớ thu hồi những thứ đó, thế là chuyện cứ thế mà qua.
Nhà tù là thế giới cách biệt, có hệ thống xã hội riêng. Mặc dù Giản Nhược Trầm vô ý, nhưng quả thực đã giúp hắn không chỉ một lần.
Hoắc Tiến Tắc học giỏi, thái độ lao động cải tạo cũng tốt, còn từng là sinh viên khoa Y của Đại học Hồng Kông. Sau đó được phân về phòng y tế, phụ giúp giám thị y tế, nhàn nhã lại được người ta tôn trọng.
Không ai dám động đến hắn.
Giang Hàm Dục liếc hắn một cái, rồi quay đi đầy chán ghét.
Hoắc Tiến Tắc lạnh lùng nhìn cậu ta, "Cậu cùng nhóm máu với cậu ấy, vì sao hôm qua lại không đến lấy máu? Cậu không muốn giảm án à?"
Hôm qua tin tức truyền đến, ai hiến máu dù có phù hợp hay không cũng đều có khả năng được giảm án.
"Hiến máu cho cậu ta? Được giảm án?" Giang Hàm Dục cứ như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, "Ha ha ha, tôi ngồi tù cùng lắm là ba năm, ra ngoài rồi vẫn có thể sống thoải mái, mắc mớ gì phải quan tâm đến sống chết của Giản Nhược Trầm? Trước đây cậu ta cũng chẳng quan tâm tôi sống hay chết! Cậu ta chết càng tốt!"
Giản Nhược Trầm chưa từng hiến cho cậu ta giọt máu nào, dựa vào đâu mà cậu ta phải cứu mạng Giản Nhược Trầm?
Không đời nào!
"Anh sợ cậu ta chết lắm đúng không?" Giang Hàm Dục nhìn Hoắc Tiến Tắc, ánh mắt mang ý trêu chọc: "Cậu ta đẹp như thế, nghe nói lúc thẩm vấn còn đưa nước cho anh uống, lau nước mắt cho anh nữa cơ. Anh thích cậu ta à?"
Sắc mặt Hoắc Tiến Tắc lập tức u ám, hắn siết tay, tháo đồng hồ và kính xuống.
Xung quanh lập tức im bặt.
Hai thứ này được Hoắc Tiến Tắc xem trọng cực kỳ, mỗi lần định dạy dỗ ai, hắn đều sẽ tháo ra trước.
Đúng lúc này, TV trong nhà ăn của nhà tù Cửu Long vang lên tiếng nhạc dạo đầu của tin tức buổi trưa.
Hoắc Tiến Tắc ngẩng đầu nhìn TV.
Giám thị vẫn đang đi tuần bên cạnh.
Trong nhà ăn, âm thanh va chạm của thìa và khay cơm hầu như không còn.
Trong TV, MC Trần Trúc Dao của STN ngồi nghiêm chỉnh trước bàn phát sóng.
STN có một quy định ngầm: tin tức quan trọng đều do trụ cột của đài là Trần Trúc Dao đảm nhiệm.
"Chào mừng mọi người đến với bản tin buổi trưa của STN, hôm nay là ngày 21 tháng 1 năm 1994, tôi là người dẫn chương trình Trần Trúc Dao." Cô mặc áo vest đỏ sẫm với cầu vai đứng đắn, bên trong là sơ mi cổ cao màu trắng, hai tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trên bàn, khoé môi khẽ mỉm cười, thần thái vô cùng thả lỏng.
Giang Hàm Dục nín thở, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Giản Nhược Trầm là cậu chủ của STN, nếu xảy ra chuyện, Trần Trúc Dao tuyệt đối không thể có sắc mặt này.
Chẳng lẽ đã có người tình nguyện hiến máu cho Giản Nhược Trầm?
Dưới ánh sáng xanh nhạt của màn hình, giọng nói mạnh mẽ của Trần Trúc Dao vang lên qua loa phát thanh, truyền vào tai mọi người.
"Đồng lòng hiến máu, bốn phương cùng giúp sức. Hôm trước, doanh nghiệp thuộc sở hữu của Connaught đã tài trợ 1,9 tỷ để thúc đẩy và phát triển công tác hiến máu tại Hồng Kông, qua đó tìm được hàng chục người mang nhóm máu hiếm. Trong đó một cô gái từ Đại lục nghe tin đã vượt nghìn dặm tới nơi, hiến 400ml máu, và một ông lão làng chài cũng hiến 400ml, giúp bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm."
"Hiện tại, Giản Nhược Trầm đã tỉnh lại. Xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã đóng góp và hỗ trợ. Các bạn không chỉ cứu sống Giản tiên sinh, mà còn mang lại hy vọng cho hàng ngàn người dân bình thường cần nguồn máu."
"Chúng ta hãy cùng theo dõi phần phỏng vấn tiếp theo..."
Giang Hàm Dục nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn đôi môi không ngừng đóng mở của Trần Trúc Dao, cảm thấy mờ mịt tột cùng.
Hàng chục người?
Sao có thể có tới hàng chục người chứ!
Nếu thật sự có nhiều người như vậy, tại sao nhà họ Giang lại không tìm ra được một ai?
Hoắc Tiến Tắc thì ngả người, thả lỏng lưng, đeo lại đồng hồ và kính vừa tháo xuống.
Giang Hàm Dục quên cả ăn cơm, kinh ngạc nhìn chằm chằm TV.
Ống kính lướt qua, chuyển thành cảnh quay cận cảnh trong phòng bệnh.
Trên giường là một sản phụ đang ôm con trong tay. Cô xúc động nói: "Tôi thật sự rất cảm ơn những người đã tích cực hưởng ứng lời kêu gọi hiến máu của Connaught. Tôi bị xuất huyết nghiêm trọng trong quá trình sinh, khi đó bệnh viện lại không có nguồn máu dự trữ. May mắn làm sao, đúng lúc tôi được hưởng lợi từ hành động của Connaught... Thật lòng cảm ơn mọi người..."
Vừa nói, cô vừa dịu dàng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đang bọc trong tã.
Phóng viên tại hiện trường tiến lại gần, hỏi: "Xin hỏi, cô có điều gì muốn gửi gắm tới những người hiến máu không?"
"Chờ tôi ở cữ xong, sức khỏe hồi phục rồi, nhất định tôi cũng sẽ tích cực hiến máu. Hy vọng mọi người tiếp tục lan tỏa lòng tốt, cùng nhau xây dựng trạm máu ở Hồng Kông."
Phóng viên tiếp tục phỏng vấn vài bệnh nhân ở các bệnh viện khác. Ai nấy đều xúc động trước lòng hào hiệp và sức ảnh hưởng của Connaught, không ngừng bày tỏ lòng cảm kích đối với chiến dịch lần này.
Ống kính quay lại trường quay. Trần Trúc Dao mỉm cười nói: "Có lẽ mọi người không biết, cô gái đến từ Đại Lục ấy không chỉ có cùng nhóm máu với Giản tiên sinh, mà giữa họ còn có những mối liên hệ đặc biệt khác. Chúng tôi đã giành được quyền phỏng vấn độc quyền. Giờ, mời ống kính hướng về phía phóng viên phỏng vấn..."
Ống kính lóe lên một cái, gương mặt cô gái kia hiện rõ trên màn hình.
Cô mặc quân phục nghi thức của Đại Lục, tư thế oai phong lẫm liệt. Trên mặt không có lớp trang điểm nào ngoài chút son môi hồng nhạt. Chiếc mũ quân phục với viền cuộn đội ngay ngắn trên đầu, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Phóng viên: "Mời cô chào khán giả một tiếng nhé?"
Cô đứng thẳng, giơ tay chào theo nghi thức, nói to, rõ ràng: "Chào mọi người, tôi là Hạ Kỳ Quang."
Sắc mặt Giang Hàm Dục lập tức thay đổi.
Cậu ta nhận ra khuôn mặt này!
Đây chính là người mà Lục Tiệm dẫn tới để hiến tế bào gốc tạo máu cho cậu ta!
Sao cô ta lại...
Phóng viên: "Sao cô biết nhóm máu của mình giống với cố vấn Giản? Tại sao lại nghĩ tới chuyện bay từ Đại Lục sang đây hiến máu? Gia đình cô có đồng ý không?"
Hạ Kỳ Quang đứng thẳng, đáp: "Trước đây khi không hiểu chuyện, tôi từng vô tình bị người ta bắt cóc đến Hồng Kông, bị nhốt trong một bệnh viện để tiến hành lấy máu bất hợp pháp, tôi cũng biết được nhóm máu của mình vào lúc đó."
Phóng viên: "Có phải bệnh viện đó từng dính líu đến đường dây cấy ghép nội tạng phi pháp không?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Hạ Kỳ Quang mềm lại đôi chút, "Lúc đó chính cố vấn Giản đã phát hiện ra vấn đề bất thường của bệnh viện đó. Biên tập viên Trần Trúc Dao của STN đã mạo hiểm vào trong quay phim. Nhờ sự giúp đỡ của sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long, tôi mới có thể an toàn trở về nhà."
"Sau đó, tôi thường xuyên theo dõi tin tức của STN, khi thấy Giản Nhược Trầm gặp chuyện, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là phải đến đây ngay."
"Đương nhiên là người nhà tôi đồng ý rồi, máy bay là ông nội tôi gọi đến đấy."
Phóng viên: ...
Cô còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì thấy cô nữ quân nhân trước mặt đột nhiên nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm giọng nói: "Nghe nói năm xưa người cưỡng ép tôi hiến máu không chỉ phạm tội tài chính mà còn dính líu đến hoạt động gián điệp. Hy vọng người đó có thể hối cải, ba năm nữa, chúng tôi với cậu Giản sẽ là người một nhà. Mong đến lúc ấy, người đó có thể đàng hoàng tiếp nhận điều tra từ Đại Lục."
Thực ra cô còn muốn nói, 5,9 tỷ...
Không.
Bây giờ, Tiểu Thần Tài 6,9 tỷ đã là người một nhà với bọn họ rồi.
Nhưng ông nội cô không cho nói, bảo lúc này chỉ nên nghĩ trong lòng, nếu nói ra thì ảnh hưởng không tốt.
Hạ Kỳ Quang mím môi đầy ấm ức, liếc nhìn phóng viên.
Phóng viên vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: "Được biết cô không nhận khoản tiền thưởng 58 triệu, vì sao vậy?"
Hạ Kỳ Quang: "Tôi đến là để báo đáp ơn cứu mạng, tất nhiên không cần tiền. Số tiền đó tôi sẽ chia cho những người dân Hồng Kông có cùng nhóm máu với tôi và đủ điều kiện sức khỏe. Mong rằng những người mang nhóm máu hiếm có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp."
Nói xong, cô lại chào theo nghi thức.
Lòng bàn tay úp xuống, đầu ngón giữa chạm sát vành mũ – một động tác vô cùng tiêu chuẩn.
—
Giang Hàm Dục nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, trong đầu choáng váng, tức đến nghẹt thở, gân xanh ở hai bên trán giật liên hồi.
Giờ khắc này, cậu ta bỗng cảm thấy cái tát mình vung ra hơn nửa năm trước, nay lại giáng thẳng lên mặt chính mình.
Giang Hàm Dục khàn giọng lẩm bẩm: "Đây không phải là thật..."
Tuyệt đối không thể là thật!
STN mất đi Giản Nhược Trầm, chẳng qua cũng chỉ là mũi tên đã hết lực mà thôi!
Những chuyện này nhất định đều không phải là thật, là chiêu trò họ bày ra để ổn định giá cổ phiếu Connaught!
Toàn thân Giang Hàm Dục run rẩy, cố gắng tự thuyết phục bản thân.
—
Phòng nghỉ của Tổ trọng án Tây Cửu Long.
Quan Ứng Quân nhìn động tác chào kiểu quân đội của nữ quân nhân, đồng tử bất chợt co rút.
Hắn nhận ra kiểu chào này!
Lúc Giản Nhược Trầm lần đầu nhận giải "Công dân tốt", cậu đã vô thức chào theo đúng kiểu ấy trước mặt Lặc Kim Văn!
Thì ra đây là nghi lễ quân đội của Đại Lục!
Dù trước kia Giản Nhược Trầm có ở cùng người Đại Lục một thời gian, cũng tuyệt đối không thể chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn như vậy được.
Đó là kết quả của sự thấm nhuần lâu dài, ngày qua ngày hình thành nên phản xạ có điều kiện.
Giản Nhược Trầm không phải bị đa nhân cách, mà thật sự... đã đổi thành một người khác!
Hắn đột ngột đứng bật dậy.
Một lớp mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, trong lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Giản Nhược Trầm ngủ lâu như vậy, sau khi tỉnh lại... vẫn còn là người hắn yêu sao?
Nếu không phải nữa, vậy Giản Nhược Trầm của hắn... sẽ đi đâu?
"Có chuyện gì vậy?" Trần Cận Tài khoác tay lên thành ghế sofa trong phòng nghỉ, liếc mắt nhìn Quan Ứng Quân đột nhiên đứng dậy, trêu chọc, "Không phải chứ, A Sir, người ta chỉ là nữ binh báo ơn thôi, đến vậy mà anh cũng ghen à?"
Giờ đây, cả tổ trọng án Tây Cửu Long, ngoài vài người chậm tiêu ra, thì hầu hết đều đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Quan Ứng Quân và Giản Nhược Trầm.
Cái ôm ở tiệm vàng trước đó, còn có bộ dạng thất thần khi Quan Ứng Quân ôm người xuống lần này, tất cả đều là chứng cứ không thể chối cãi.
Những tổ khác cũng thôi hẳn ý định muốn vung cuốc cạy Tiểu Thần Tài đến tổ mình.
Cạy không nổi, thật sự cạy không nổi.
Trừ khi ngoại hình và khí chất hơn được Quan Ứng Quân.
Trần Cận Tài nhìn khuôn mặt hắn, biểu cảm có chút phức tạp.
Tính tình người này có hơi tệ, nhưng dáng người thì quá chuẩn, mặt mũi lại cực kỳ điển trai.
Quan Ứng Quân khoác áo khoác lên, "Tôi đến bệnh viện thăm em ấy."
Trần Cận Tài nháy mắt ra hiệu, "Nóng lòng thế cơ à? Lát nữa còn có buổi tuyên dương của Phòng Quan hệ Công chúng đấy, anh không muốn biết Đại Lục khen ngợi cậu ấy thế nào sao?"
Quan Ứng Quân không buồn để tâm.
Hắn chẳng nói câu nào, kéo cửa cầu thang thoát hiểm, mới đi được vài bước đã nhịn không nổi mà chạy thục mạng ra bãi đỗ xe.
Lên xe, đóng cửa, tra chìa khóa, đạp ga, xoay tay lái, phóng vọt khỏi chỗ đậu.
Rào chắn bằng gỗ ngăn xe bị tông văng xuống bãi cỏ, phát ra tiếng "rầm" nặng nề.
Một mạch thành thạo.
Cảnh sát tuần tra thấy biển số xe quen thuộc, biết là xe của Quan sir, lập tức thản nhiên ghi biên lai vào sổ phạt, sau đó ra nhặt lại rào chắn, rồi ung dung quay về chòi gác, bật đài STN lên nghe tiếp.
Trong radio vang lên giọng của Trần Trúc Dao: "Giản Nhược Trầm với thân phận là người thừa kế của Connaught, vậy mà lại chủ động tham gia vào công cuộc xây dựng Hồng Kông, cậu ấy nói mình không hiểu tài chính, chỉ muốn dùng cách khác để làm điều gì đó trong khả năng cho người dân nơi đây."
—
Cửu Long, Bệnh viện Mary.
Giản Nhược Trầm dựa vào giường bệnh đã được nâng lên, nghe những lời này, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, hơi thở mỏng manh: "Đổi... đổi kênh đi..."
Sao cái gì chú La cũng kể hết vậy!
Thật... thật quá sến súa rồi.
Ngại chết đi được!
Cậu co ngón chân bấu chặt vào ga trải giường: "Đổi một bộ phim hoạt hình xem đi."
Bác sĩ điều trị vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cậu không biết à, Đại Lục còn gửi thư tuyên dương và huân chương đến cho cậu nữa, tiếp theo là Phòng Quan hệ Công chúng ra mặt đọc, cậu không muốn nghe thật à? Vậy tôi đổi đây?"
Giản Nhược Trầm chần chừ một lúc, thấy bác sĩ định đổi kênh thật, cậu vội rướn cổ ngăn lại: "Vậy... nghe chút cũng được."
Được Đại Lục tuyên dương, cậu vẫn rất muốn nghe.
Vì phần sau, có lẽ nên nhẫn nhịn phần mở đầu sến súa kia một chút.
Bác sĩ bật cười, đặt điều khiển xuống, chăm chú theo dõi máy đo điện tim và huyết áp bên cạnh để ghi chép.
Trên TV.
Trần Trúc Dao nói: "Giản Nhược Trầm đã tham gia hàng chục dự án đầu tư liên kết giữa Đại Lục và Hồng Kông, cùng Cố Hữu Minh, Hứa Gia Huy và nhiều thương nhân khác của Hồng Kông trở thành những người tiên phong đáp lại chính sách cải cách mở cửa. Đồng thời, cậu còn cùng với Cố Hữu Minh tiên sinh hợp tác thành lập Công ty TNHH Thực phẩm Cảng Hàng không Hồng Kông, thúc đẩy sự giao lưu về phong tục và ẩm thực giữa hai nơi."
"Đại Lục đã gửi đến một bức thư biểu dương đặc biệt. Chúng tôi đã tranh thủ được quyền phát sóng buổi tuyên dương chính thức của Phòng Quan hệ Công chúng, sau đây mời quý vị cùng theo dõi nội dung tuyên dương."
—
Làng chài, công viên câu cá dã ngoại.
Ông lão bán đồ câu đang thả cần, vừa nghe radio bên mình phát đến đoạn này, lập tức buông cần, gọi lớn: "Đỗ Lạc Tân! Trên ti vi đang biểu dương Giản cố vấn, cậu không về nhà coi à?"
Đỗ Lạc Tân "ừm" một tiếng, lại nói: "Tôi mang theo TV di động rồi, mấy hôm trước vớ được ngoài sạp đồ cũ, có cả hình ảnh luôn."
Ông lão ngạc nhiên: "Hơ! Đồ tốt đấy, tôi cũng xem chung nhé."
Chừng bốn, năm người trong làng chài lập tức vây quanh Đỗ Lạc Tân, rướn cổ nhìn chiếc ti vi bỏ túi chỉ rộng chừng bốn inch trong tay anh ta.
Trong màn hình.
Bộ trưởng Phòng Quan hệ Công chúng giơ cao bức thư, giọng nói trang trọng vang lên từ loa phát thanh.
"Giản Nhược Trầm, Ủy viên Ủy ban Lập pháp Luật Cơ bản Hồng Kông, doanh nhân xuất sắc của Hồng Kông, đã có cống hiến to lớn cho sự phát triển và xây dựng đất nước. Cậu tham gia thúc đẩy giao lưu hợp tác giữa Hồng Kông và Đại Lục, đồng thời sáng lập Quỹ Quốc phòng Thiên Công, không chỉ thúc đẩy nghiên cứu thiên văn học mà còn đẩy mạnh công trình nghiên cứu tên lửa."
"Không những vậy, Giản Nhược Trầm còn tích cực nâng cao nhận thức của thanh niên Hồng Kông về lịch sử và văn hóa Trung Hoa."
—
Trên giường bệnh, Giản Nhược Trầm nghe mà thấy mặt nóng bừng.
Phải đến ba năm sau khi Ủy ban Lập pháp tái tổ chức mới có sự công nhận chính thức, lần trước ăn cơm chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà anh ta lại công khai rộng rãi như vậy.
Chuyện này có phải quá sớm rồi không?
Còn nói gì mà lịch sử với văn hóa...
Lịch sử và văn hóa ẩm thực ấy à?
Cậu muốn mở mấy quầy bán lẻ ở bến tàu Hồng Kông, chủ yếu là để cải thiện cuộc sống cho người dân, tiện thể nếm thử các món ngon khắp nơi.
Chưa từng nghĩ đến cả chuyện này cũng sẽ được biểu dương.
Việc này có gì đáng khen đâu chứ.
Còn cái quỹ "Thiên Công" nữa, ban đầu lập ra chỉ để lừa gạt Oliver Keith, sau này đầu tư 10 tỷ đô la Mỹ là do ăn cơm với thủ trưởng, ăn hơi quá...
Cậu chỉ ăn mà không nói, nên thấy cũng hơi ngại.
—
Bộ trưởng Phòng Quan hệ Công chúng nhìn dòng chữ trên thư, mồ hôi túa đầy trán.
Cái, cái từ này...
Hắn đọc xong liệu có bị người Cảng Anh ám sát không!
Thôi kệ, ám sát thì ám sát!
Bộ trưởng run giọng đọc: "Kể từ sau khi biến động tái tổ chức, Giản Nhược Trầm tích cực tham gia điều tra, phá giải nhiều vụ án lớn, giúp Hồng Kông thanh trừ tệ nạn xã hội, trở thành cái gai trong mắt kẻ có dã tâm."
Hắn nuốt nước bọt, huyết áp không ngừng tăng cao, cắn răng đọc tiếp: "Dưới sự lãnh đạo của Giản Nhược Trầm, STN với tư cách là hình mẫu của giới truyền thông, đã dũng cảm vạch trần sự thật đằng sau nhiều vụ án, tiên phong mở đường cho việc xét xử công khai các tư bản xấu xa, thay mặt nhân dân đòi lại công bằng."
"Giản Nhược Trầm đã hợp tác chặt chẽ với sở cảnh sát Khu Tây Cửu Long, đưa những thương nhân gây rối trật tự như Giang Minh Sơn, Lục Tiệm ra trước pháp luật, ngăn chặn hành vi tàn hại người dân Hồng Kông, là đại diện ưu tú của thế hệ trẻ."
"Để biểu dương tinh thần kiên định ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng, gương mẫu chấp hành hiến pháp và pháp luật, tích cực góp sức vào công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc, thực hiện đầy đủ những yêu cầu quan trọng như "xây dựng lý tưởng cao cả, yêu Tổ quốc vĩ đại, gánh vác trách nhiệm thời đại, dũng cảm phấn đấu, rèn luyện năng lực vững vàng, tu dưỡng phẩm chất đạo đức' cùng thành tích công tác nổi bật và ảnh hưởng xã hội tích cực—"
"Đặc biệt trao tặng Huân chương Thanh niên Ngũ Tứ của Hoa quốc."
"Nhằm ghi nhận những đóng góp quan trọng cho các dự án công trình trọng điểm, đóng góp quỹ hàng không quân sự, cũng như Quỹ Thiên Công về các lĩnh vực vật lý thiên văn."
"Đặc biệt trao tặng Huân chương Cống hiến Xuất sắc."
"Xin trân trọng."
Màn hình chuyển đến phòng thu của STN.
Khóe mắt Trần Trúc Dao hoe đỏ, nghẹn ngào nói: "Với tấm gương được tuyên dương này, tôi tin rằng sẽ có càng nhiều người dân nhiệt huyết bước tiếp dấu chân của người đi trước."
Cô dừng một chút, nói: "Chuyển sang bản tin tiếp theo. Theo tin độc quyền từ đài chúng tôi, sau khi Lục Vinh giải tán Tam Hợp Hội dưới trướng Lục Tiệm, không những không để lại tiền an ủi hay phí tái định cư cho anh em trong hội, mà còn chiếm toàn bộ lợi nhuận đem đi rửa tiền. Hành vi rửa tiền này đã bị Khu Tây Cửu Long phát hiện, bây giờ đang trong quá trình điều tra thêm. Nghe nói đã bị triệu tập thẩm vấn."
—
Nhà ăn trong nhà tù Cửu Long.
Từ lúc bản tin trưa của STN bắt đầu, Giang Hàm Dục chưa nuốt nổi một miếng cơm nào.
Đến đoạn này, cổ họng cậu ta nghẹn lại, ngực nặng trĩu không thở nổi.
Lục Vinh... bị bắt rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Cậu ta còn đang chờ Lục Vinh và Giản Nhược Trầm đấu đá lẫn nhau đến người chết ta sống, như vậy sau khi cậu ta ra tù có thể ngồi mát ăn bát vàng, ung dung tự tại!
Giang Hàm Dục lại nhớ đến lời nói của nữ quân nhân kia ——
"Hy vọng đến lúc đó cậu có thể chấp nhận thẩm vấn từ Đại Lục!"
Trong đầu Giang Hàm Dục vang lên một tiếng nổ, cậu ta ngửa đầu hít vào một hơi, nhưng lại cảm thấy lồng ngực đau đến mức như muốn nứt ra, một hơi cũng không hít vào được.
Cậu ta nhìn về phía Hoắc Tiến Tắc đang ngồi đối diện, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng đầy giễu cợt kia.
Cơm trong khay của Hoắc Tiến Tắc đã được ăn hết, vì biểu hiện tốt nên hắn còn được thêm một cái đùi gà. Cái xương đùi gà đỏ au được đặt ngay ngắn trong khay.
Giang Hàm Dục nhìn một lúc, cầm thìa xúc một muỗng cơm nhét vào miệng, chẳng cảm thấy vị gì.
Ngực vẫn đau, cơm cũng vô vị.
Nhạt như nước ốc.
Hoắc Tiến Tắc nhìn khuôn mặt tiều tụy, chẳng còn chút thanh tú mềm mại còn tái nhợt đến đáng sợ của Giang Hàm Dục, rồi bưng khay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: "Cậu xem đi, cậu ấy tốt như vậy, luôn có thể gặp dữ hóa lành, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Còn cậu thì không giống."
Giang Hàm Dục định mở miệng nói, nhưng vừa hít vào thì lại bị một hạt cơm chưa nhai kỹ lọt vào khí quản.
Cậu ta ho khan kịch liệt, máu trong người như chảy ngược, miếng cơm kia không nuốt xuống được đành phải nhổ ra.
Giang Hàm Dục ho đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, nhưng khí quản vẫn ngứa rát, ho mãi cũng chẳng ho ra được gì.
Trong đầu cậu ta xoay mòng mòng những ảo tưởng trong hai ngày nay, tưởng tượng Giản Nhược Trầm chết đi, tưởng tượng mình ra tù rồi sống cuộc đời sung sướng.
Thế nhưng, hình ảnh hiện ra lại là đôi môi không ngừng đóng mở vô tình của Trần Trúc Dao, gương mặt lạnh lùng của nữ binh cùng những lời sắc như dao, và cảnh tượng Giản Nhược Trầm được Đại Lục tuyên dương khen thưởng.
Chỉ cảm thấy ngực dâng lên một luồng khí tức nghẹn, khiến cậu ta buồn nôn muốn chết.
Trước mắt Giang Hàm Dục tối đen, máu trong người xông lên, "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu.
Cậu ta ho mãi không ngừng.
Nhưng cũng chẳng ai buồn để ý.
Trong nhà tù Cửu Long có không ít người phải vào đây vì Lục Vinh phản bội không có nghĩa khí. Điều họ căm hận nhất chính là không thể đích thân báo thù cho mình.
Bây giờ Giản Nhược Trầm ra tay, sắp sửa bắt được Lục Vinh, lại còn làm nhiều chuyện tốt như vậy.
Giản Nhược Trầm xứng đáng được tôn trọng.
Họ chỉ là những người không còn đường nào khác phải giãy giụa sinh tồn nơi Hồng Kông này, nếu có lựa chọn, ai lại muốn làm kẻ xấu từ trong bụng mẹ chứ?
Giang Hàm Dục ôm miệng, kinh hoàng nhìn chỗ máu đỏ trước mặt, trước khi ngất đi đã bị Hoắc Tiến Tắc ấn vào huyệt nhân trung, đau đến tỉnh lại.
Hoắc Tiến Tắc nói: "Cậu muốn được tại ngoại chữa bệnh sao?"
Giang Hàm Dục rưng rưng gật đầu, nắm lấy ngón tay Hoắc Tiến Tắc, "Anh cứu tôi đi. Anh học y mà, cứu tôi với."
Hoắc Tiến Tắc nhớ đến cái miệng cậu ta từng nguyền rủa Giản Nhược Trầm chết đi, thì khẽ cong môi cười: "Tại ngoại chữa bệnh cần người nhà đến nhà tù làm thủ tục, tôi nhớ... người thân duy nhất của cậu là Giang Minh Sơn, chẳng phải ông ta bị cậu bán đứng nên chết rồi sao?"
Hồng Kông vẫn chưa hồi quy, nhà tù cũng chưa cải tổ, ở nơi này chẳng có ai có thể đến cứu Giang Hàm Dục.
Hoắc Tiến Tắc buông tay, nhìn Giang Hàm Dục ngã lăn xuống đất thảm hại, giơ tay lên báo cáo với giám thị.
Giang Hàm Dục nghe thấy âm nhạc kết thúc chương trình thời sự trưa của STN, thấy ánh sáng càng lúc càng rời xa mình, nghe tiếng bước chân của Hoắc Tiến Tắc càng ngày càng xa.
Hai mắt cậu ta trắng dã, hoàn toàn mất đi tri giác.
—
Bệnh viện Mary.
Giản Nhược Trầm cắn răng, sống mũi cay cay, bất giác hít vào một hơi nhẹ.
Rõ ràng là được tuyên dương, thế mà lại khiến người ta xúc động đến vậy.
Cậu biết việc Tổ Quốc tuyên dương mình có một phần là để xây dựng hình mẫu, hy vọng thông qua cậu để thay đổi cái nhìn của người dân Hồng Kông đối với Đại Lục.
Thể hiện khí độ của một quốc gia lớn, cho thấy sau khi Hồng Kông hồi quy, ắt sẽ có công tính công, có lỗi thì xử lý lỗi.
Chứ không hề đáng sợ như lời đồn.
Nhưng vẫn rất cảm động.
Tựa như tất cả những gì cậu từng làm, bất kể lớn nhỏ, cố ý hay vô tình, đều có một người âm thầm ghi nhớ, tích góp từng chút một.
Cậu dùng tay phải rút một tờ giấy, tùy ý lau khóe mắt, cúi đầu định ném giấy vào thùng rác bên giường thì kéo trúng vết thương nơi bả vai, đau đến lệch cả tay, khiến giấy rơi xuống đất, lăn đến bên một đôi giày da.
Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Ứng Quân đang thở hổn hển, "Sao vậy?"
Quan Ứng Quân chăm chú nhìn cậu: "Giản Nhược Trầm?"
"Ừm?" Giản Nhược Trầm không hiểu ra sao.
Quan Ứng Quân ngồi xuống mép giường, giơ tay lên, ngón tay run rẩy che lấy mặt: "Không sao."
Hắn nắm lấy tay phải của Giản Nhược Trầm, nâng lên hôn nhẹ vào đầu ngón tay cậu: "Không sao, là em thì tốt rồi."
Giống như lúc hắn vừa nhận ra bản thân động lòng với Giản Nhược Trầm, nỗi lo sợ lại ùa đến.
Hắn thích người này đến mức không thể kiềm chế nổi, chẳng còn nguyên tắc gì nữa, chẳng quan tâm bên trong Giản Nhược Trầm rốt cuộc là ai, cũng chẳng màng cậu có mục đích gì, chỉ cần cậu còn sống là được.
Quan Ứng Quân mang theo một bát cháo sườn thịt bằm trứng bắc thảo. Hắn lấy một cốc nước cho Giản Nhược Trầm súc miệng, ổn định cảm xúc xong, liền cầm muỗng đút cho cậu ăn.
Khi Giản Nhược Trầm còn mê man thì không ăn gì được.
Vừa ăn một miếng, lập tức cảm thấy hương vị thơm ngon chưa từng có.
Cậu bỗng thấy đói, nhìn gò má gầy đi của Quan Ứng Quân, nhẹ giọng nói: "Anh lại đây."
Quan Ứng Quân cúi xuống gần hơn.
Giản Nhược Trầm: "Gần nữa."
Quan Ứng Quân cúi thấp người, chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn nhẹ lên khóe môi.
Giản Nhược Trầm nói: "Em thích anh."
Quan Ứng Quân mím môi, rũ mắt nói: "Anh yêu em."
Giản Nhược Trầm nghẹn lời, không nói được gì.
Ngoài cửa, bác sĩ điều trị chính vừa mở cửa ra lại lặng lẽ khép vào.
Chà, hai người này yêu đương mà ngọt ngào đến vậy sao?
Ông nhìn thôi cũng thấy nhớ vợ rồi.
Quan Ứng Quân lại múc thêm một muỗng đút Giản Nhược Trầm: "Mau khỏe lại đi. Em có muốn đích thân thẩm vấn Lục Vinh không?"