Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 174

Sau khi buổi họp báo kết thúc, họ còn phải đối phó với các phóng viên.

 

Giản Nhược Trầm ngồi trên sân khấu, trước mắt là một vùng ánh sáng trắng lóa, nhưng cậu vẫn có thể dựa vào thính giác để xác định chính xác vị trí của người đang đặt câu hỏi.

 

Phóng viên Trần Trúc Dao – đại diện của STN – là người đầu tiên giơ tay.

 

Lâm Nhã Chi gật đầu với cô ấy: "Mời cô."

 

Trần Trúc Dao nhận lấy micro vừa được chuyển đến: "Nghe nói Tổ Điều tra Đặc biệt của Cục cảnh sát khu Tây Cửu Long được thành lập nhằm điều tra vụ án xã hội đen của nhà họ Lục và vụ án hối lộ – tài chính liên quan đến nhà họ Giang. Nay vụ án đã khép lại, xin hỏi Tổ Điều tra Đặc biệt sẽ có hướng xử lý như thế nào? Tổ trọng án có được giữ lại không?"

 

Lâm Nhã Chi khẽ sửng sốt một lúc, rồi đỡ micro trước mặt xuống, "Tổ trọng án vẫn sẽ được giữ lại, nhưng Tổ Điều tra Đặc biệt – vốn được thành lập riêng cho hai vụ án lớn liên hoàn này sẽ tạm thời giải thể. Tổ trọng án cũng sẽ có một số điều chỉnh về nhân sự."

 

Lời vừa dứt, bên dưới đã xôn xao cả lên.

 

"Xin hỏi liệu Cục cảnh sát khu Tây Cửu Long có khả năng 'qua cầu rút ván' không?"

 

"Xin hỏi cố vấn Giản sau khi tốt nghiệp và vào trường cảnh sát, liệu có quay lại công tác tại Sở cảnh sát khu Tây Cửu Long không?"

 

"Xin hỏi——"

 

Trần Trúc Dao nâng cao giọng, cắt ngang tình trạng các phóng viên thi nhau chen lời: "Xin hỏi Lục Vinh có đối mặt với phiên tòa xét xử công khai không?"

 

"Có." Lâm Nhã Chi dứt khoát đáp.

 

Dù Tòa án sơ thẩm Cửu Long không muốn mở phiên xét xử công khai, thì họ cũng sẽ ép Tòa án phải làm như vậy.

 

Đây cũng chính là một trong những mục đích của buổi họp báo hôm nay.

 

Trần Trúc Dao ngồi xuống, STN đã được Cục cảnh sát khu Tây Cửu Long nể mặt, cô không thể ỷ vào thân phận Giản cố vấn mà làm quá, khiến cậu chủ của mình khó xử.

 

Lâm Nhã Chi tiếp tục chỉ tay về phía đại diện tòa soạn báo Mỹ Đô.

 

Một phóng viên nam đứng dậy, "Hồng Kông có rất nhiều gia tộc lớn có tính chất tương tự như nhà họ Lục, nghe nói cậu Giản đã giúp Sở cảnh sát khu vực Tây Cửu Long bắt giữ Lục Vinh, đồng thời thâu tóm các doanh nghiệp của nhà họ Lục. Vậy xin hỏi, sau này cậu Giản có tiếp tục làm theo cách cũ để gạt bỏ các thế lực tư bản khác ra khỏi Hồng Kông không?"

 

Giản Nhược Trầm ngẩng đầu nhìn về phía đó.

 

Câu hỏi này không giống kiểu người của Cố Hữu Minh sẽ hỏi.

 

Trước mắt cậu như phủ một lớp sương mờ, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.

 

Đây là một câu hỏi cực kỳ sắc sảo.

 

Hơn nữa, là một câu hỏi – chỉ có cậu mới có thể trả lời.

 

Nếu cậu trả lời không tốt, động cơ giúp khu Tây Cửu Long bắt giữ Lục Vinh cũng sẽ bị nghi ngờ.

 

Giản Nhược Trầm mím chặt môi, dưới ánh đèn chiếu rọi, đồng tử mang sắc vàng trong mắt cậu như hòa tan thành dòng kim loại nóng chảy, gặp phải câu hỏi như thế này, ngược lại khiến cậu cảm thấy máu nóng sôi trào.

 

Cậu gần như thấy phấn khích.

 

Mọi người bên cạnh cậu đều nín thở, tim như treo lơ lửng.

 

Lâm Nhã Chi định lên tiếng giúp cậu chắn câu hỏi này.

 

Giản Nhược Trầm lại mở miệng, "Bất kỳ một tập đoàn lợi ích nào cũng không chỉ đại diện cho một cá nhân, mà là tập hợp của hàng chục ngàn gia đình. Tuy Lục Vinh đã ngã ngựa, nhưng những người dưới trướng hắn lại vô tội biết bao, tôi không thể trơ mắt nhìn họ mất đi công việc vốn là kế sinh nhai ở Hồng Kông."

 

"Tất nhiên, các công ty đã sáp nhập vào Connaught hiện nay đều đã mở sẵn lối cho nhân viên xin nghỉ việc. Ai muốn đổi việc hay rời đi đều có thể tự do lựa chọn."

 

Cậu nói rất chậm, từng chữ một, đầy thận trọng.

 

Cả khán phòng của buổi họp báo như biến thành sân khấu của riêng Giản Nhược Trầm, mọi ánh mắt đều dán chặt vào cậu.

 

Giản Nhược Trầm đặt tay lên tập hồ sơ trên bàn, nói: "Sở cảnh sát khu Tây Cửu Long bắt giữ Lục Vinh là bởi tập tài liệu dày cộm gồm đầy đủ chứng cứ phạm tội này, chứ không phải vì d*c v*ng cá nhân của ai đó."

 

"Một bậc trưởng bối của tôi đã từng nói: làm cảnh sát thì không cầu danh, chỉ cầu chính khí, phải cho người ta cơ hội sửa sai."

 

"Xin mọi người, ai có thu nhập thì đóng thuế, ai có tội thì nhận tội. Cục cảnh sát khu Tây Cửu Long tuyệt đối sẽ không bắt người vô cớ. Chỉ cần không phải là lỗi mang tính nguyên tắc, thì ai cũng đáng được cho cơ hội sửa đổi."

 

Tất cả ống kính đều hướng về phía Giản Nhược Trầm đang nói. Ánh mắt cậu kiên định, ôn hòa, khoan dung và phảng phất nét cười – như thể nhìn thấy tất cả mọi người, lại như chẳng có gì lọt vào trong mắt cậu.

 

Lâm Nhã Chi không dám thở mạnh, mãi đến khi Giản Nhược Trầm nói xong, cô mới thở ra thật sâu, giải tỏa áp lực đè nén trong lồng ngực.

 

Đây là một câu trả lời hoàn hảo.

 

Ổn định được lòng người đang hoang mang của nhân viên nhà họ Lục, cũng trấn an được các thế lực giàu có cùng tính chất với nhà họ Lục, đồng thời còn giữ thể diện cho người đặt câu hỏi.

 

Cô căng thẳng đến mức hồn vía muốn rời khỏi xác, câu hỏi này nhắm vào Giản Nhược Trầm, nếu trả lời không khéo, thì hình tượng liêm chính mà Cục cảnh sát khu Tây Cửu Long xây dựng bấy lâu cũng sẽ sụp đổ.

 

Bởi chẳng ai muốn tin vào một cảnh sát phá án vì lợi ích cá nhân cả.

 

May mắn.

 

Sau khi trả lời thêm vài câu hỏi nữa, đến khi tuyên bố kết thúc buổi họp báo, Lâm Nhã Chi mới giật mình nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.

 

***

 

Giản Nhược Trầm trốn vào sau tấm vách ngăn để nhỏ thuốc nhỏ mắt.

 

Cậu nhìn không rõ lắm, vặn mãi cũng không mở được nắp lọ.

 

Quan Ứng Quân liền đưa tay nhận lấy, vặn mở nắp rồi đỡ lấy gáy cậu, giúp nhỏ thuốc.

 

Chất lỏng mát lạnh thấm vào mắt, Giản Nhược Trầm theo phản xạ khẽ nhắm mắt lại hít sâu, tay vòng ra sau lưng kéo chiếc áo sơ mi dính sát vào da—ướt sũng cả rồi.

 

"Đáng ra không nên chiều theo em...để em uống nhiều rượu như thế," Quan Ứng Quân nói.

 

Giản Nhược Trầm mở mắt nhìn hắn, cười nói: "Lần sau em cũng không uống nhiều thế nữa, ai mà biết cuối cùng ai được lợi chứ?"

 

Yết hầu của Quan Ứng Quân khẽ trượt lên xuống dưới làn da cổ.

 

Hắn dời mắt đi, "Cố Hữu Minh là sao?"

 

Sao lại cho phép Mỹ Đô đặt ra câu hỏi vừa sắc bén vừa hóc búa đến thế?

 

Giản Nhược Trầm nói: "Chắc là cấp trên cho phép, thông qua anh ta để thử em đấy."

 

Chính trị chẳng phải thứ dễ chơi.

 

Có lẽ cấp trên muốn xem liệu cậu có thích hợp bước chân vào chốn đấu đá quyền mưu hay không.

 

Có thể đây chính là cửa ải cuối cùng rồi.

 

Hơn nữa...

 

"Tuy Em và Cố Hữu Minh có lập trường giống nhau, nhưng chung quy vẫn là đối thủ cạnh tranh. Trên thương trường này, chẳng có bạn bè mãi mãi," Giản Nhược Trầm vừa nói vừa mỉm cười. Nhờ có thuốc nhỏ mắt, giờ đây cậu đã có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ trên mặt Quan Ứng Quân.

 

Giản Nhược Trầm nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, liền giơ tay vòng qua cổ Quan Ứng Quân kéo hắn cúi xuống, ghé sát vào tai hắn khẽ nói: "...Nhưng có người yêu mãi mãi."

 

Quan Ứng Quân rũ mắt nhìn cậu, "Đừng có trêu anh ở đây."

 

Giản Nhược Trầm chỉ cười nhìn hắn. Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, chiếu đến mức người ta toát mồ hôi, cả gương mặt cũng ửng đỏ, cổ cũng ướt đẫm.

 

Cậu cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt này của anh chẳng giống như thật sự không muốn nghe đấy."

 

Như đang cố gắng kìm nén.

 

Quan Ứng Quân bất lực với cậu, giơ tay giữ lấy cằm Giản Nhược Trầm hôn một cái.

 

Sau khi buổi họp báo hoàn toàn kết thúc, Tổ Trọng án Tây Cửu Long cũng rút về.

 

Giản Nhược Trầm dúi vào tay Quan Ứng Quân một xấp thiệp mời, "Thiệp mời tiệc mừng công, anh mang đi phát đi."

 

Nói là thiệp mời, thật ra cũng chỉ là hai xấp thiệp nhỏ in thông tin về nhà hàng và tầng tổ chức tiệc, nội dung đơn giản, nền trắng chữ đen, viền ngoài mạ vàng.

 

Ngày được ghi trên đó là sau khi đã bàn bạc với Lâm Nhã Chi—tối ngày 31 tháng 7.

 

Cũng chính là ngày lễ tốt nghiệp của Đại học Hồng Kông.

 

Cách hôm nay còn đúng 1 tháng nữa.

 

Nếu thuận lợi, ngày hôm đó cũng sẽ là ngày Lục Vinh bị xét xử công khai.

 

Morclin cũng sẽ bị trục xuất về nước cùng với hơn một trăm gián điệp khác sau một tháng giằng co giữa Bộ Ngoại giao và các bên, đổi lấy những người liên lạc và nhà khoa học bị giam giữ ở nước ngoài trở về.

 

Hoa Quốc có đủ quân bài trong tay để mặc cả từ thế thượng phong.

 

Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua nhanh hơn cả, không có án, cũng không phải đến lớp.

 

Cuối cùng Giản Nhược Trầm cũng có cơ hội đi học lái xe.

 

Sáng sớm ngày 31 tháng 7, sau khi rèn luyện xong, Giản Nhược Trầm chuẩn bị đi tắm rồi cắt tóc.

 

Trời vào hè, tóc dài thật sự quá nóng.

 

Lúc tập lái xe càng khổ sở, ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió chiếu thẳng lên mặt, rơi trên tóc, nóng đến hoa mắt chóng mặt, mồ hôi vã ra như tắm, tóc lại còn dính chặt lên cổ, vén lên buộc lại thì có mát hơn chút, nhưng vẫn không thoải mái bằng cắt ngắn.

 

Giản Nhược Trầm bị nóng đến mức chẳng muốn làm gì.

 

Thậm chí chẳng muốn có hai người cùng nằm trên giường.

 

Cơ thể cậu càng ngày càng khỏe mạnh, hỏa khí cũng mạnh hơn, cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ mỗi khi hè đến là Quan Ứng Quân chỉ muốn ở trần cho mát.

 

Tắm xong, Giản Nhược Trầm vén chiếc áo sơ mi lụa mới thay lên, mở cửa sổ hướng về phía rừng cây, lộ bụng nằm trên ghế sofa ăn kem để giải nhiệt.

 

Quan Ứng Quân làm xong thủ tục thăng chức và điều chuyển, sau khi đi một vòng ở Sở cảnh sát rồi quay về tìm người, vừa bước vào nhà đã thấy cảnh tượng ấy.

 

Anh đi tới kéo rèm lại, đưa tay sờ lên bụng Giản Nhược Trầm đang bị gió quạt thổi cho mát lạnh, kéo áo sơ mi của cậu xuống, "Sáng sớm ăn kem à?"

 

Giản Nhược Trầm ỉu xìu nói: "Nóng quá."

 

Cậu nằm vật trước mặt Quan Ứng Quân, uể oải, buông thả, ánh sáng xuyên qua lớp rèm rọi xuống thân thể cậu, nửa che nửa lộ, trông vừa mờ ảo vừa quyến rũ, "Cảm giác bồi bổ quá tay rồi."

 

2 năm cậu tăng 15kg, không còn gầy trơ xương nữa, bây giờ vừa đúng chuẩn cân nặng, cơ bắp săn chắc, lúc thả lỏng trông vẫn mạnh mẽ, vì mật độ cơ cao nên nhìn qua vẫn hơi gầy.

 

Trong nhà cứ vài ba bữa lại có người gửi đến canh gà hầm nhân sâm lộc nhung, cháo hải sâm đương quy, rùa hấp long nhãn kỷ tử.

 

Thần tiên cũng phải bổ thành người trần.

 

Giản Nhược Trầm ngậm miếng kem cuối cùng trong miệng, còn hơi luyến tiếc chẳng muốn nuốt.

 

Mát thật, đã thật.

 

Muốn ăn thêm một cây nữa.

 

Nếu Quan Ứng Quân không có ở đây, cậu đã lén lấy thêm rồi.

 

Tiếc thật, Thanh Thiên đại nhân hôm nay ở nhà, chắc chắn sẽ thấy chuyện ăn 2 cây kem vào buổi sáng là không lành mạnh.

 

"Không phải em định đi cắt tóc à?" Quan Ứng Quân ngồi ở một góc sofa hỏi.

 

"Ừm." Giản Nhược Trầm chớp mắt với hắn, lười biếng đáp: "Cắt xong sẽ cho anh xem đầu tiên."

 

Quan Ứng Quân nheo mắt, trong ánh sáng đan xen sáng tối nhìn cậu, một tay hắn chống lên thành ghế, khom người xuống nói: "Đây là nhà của em."

 

Toàn là người.

 

Vệ sĩ, người giúp việc, đầu bếp, quản gia, không thiếu một ai.

 

Giản Nhược Trầm nhướng mày, nuốt nốt miếng kem, đáp: "Chẳng phải em đang lợi dụng việc đông người đó sao?"

 

Nếu mà ở căn hộ Tử Kinh thì sáng sớm cậu đâu dám trêu người như vậy.

 

Quan Ứng Quân bật cười khẽ, nói: "Dậy đi, đi thôi."

 

"Ừa." Giản Nhược Trầm lười nhác đáp lại, lúc xuống lầu đi ngang qua nhà bếp, cậu liếc mắt nhìn vào trong.

 

Anh lính đến từ Đại Lục kia đang ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ trong bếp, m*t một que kem vị cam, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ trắng đã giặt đến mức nhão ra, đầu đinh vì nóng mà rịn mồ hôi, gương mặt đen nhẻm vì năm tháng huấn luyện dã ngoại nay lộ rõ vẻ hoang mang trước cái nắng mùa hè Hồng Kông.

 

Nếu anh ta mà là ve sầu biến thành, giờ này chắc đã gào ầm lên: nóng quá nóng quá nóng quá.

 

Quan Ứng Quân đưa mắt nhìn sang, kéo cửa tủ lạnh ra, lấy một cây kem vị sơn tra, nói với người lính đang ngồi kia: "Không có việc gì thì đi đâu cũng được, trong bếp ẩm và nóng lắm."

 

Lời này nghe rất giống chủ nhà, đến mức Giản Nhược Trầm cũng phải quay đầu nhìn hắn thêm một cái. Nói là ghen, thì cậu cũng chỉ nhìn một cái vậy thôi, có vẻ cũng không nghiêm trọng đến mức đó.

 

Anh lính kia đứng nghiêm, như đang báo cáo, giọng chắc nịch: "Không được! Chú La bảo tôi trông chừng tiểu thiếu gia, chú ấy nói tiểu thiếu gia sẽ ăn vụng kem! Chủ nhật tuần trước, cậu ấy nhân lúc chúng tôi không có ở nhà đã ăn liền 4 cây kem!"

 

Tay Quan Ứng Quân khựng lại khi đang xé bao kem, tờ giấy dầu in logo cây kem dính ngay lên que kem vị sơn tra tròn trịa.

 

Giấy dầu vàng trắng, bên trên in hàng chữ Hán phồn thể màu tím đậm, có vẻ là kiểu chữ Tống, thoạt nhìn chẳng khác gì bao bì kem gỗ đại bản ở Đông Bắc. Giản Nhược Trầm nhìn mà đã thấy chắc chắn đây là kiểu kem truyền thống siêu ngon.

 

Quan Ứng Quân ôm vai cậu, dừng một nhịp rồi nói: "Không sao, hôm nay chúng tôi ra ngoài."

 

Anh lính lập tức đứng dậy, chẳng ở lại thêm nổi một giây, vòng ra cửa sau bếp đi luôn.

 

Anh ta đứng ngoài gió, thở phào một hơi thật dài khoan khoái.

 

Nhà bếp thực sự rất nóng.

 

Giản Nhược Trầm chột dạ toát mồ hôi, cảm thấy mình không nên rỗi hơi liếc mắt nhìn vào trong làm gì.

 

Đúng lúc cậu đang cân nhắc nên giải thích thế nào, thì môi đã bị chạm vào một cục đá lạnh mát rượi.

 

Quan Ứng Quân cầm bên dưới cây kem, nói: "Chỉ cho em nếm thêm một miếng, ăn nhiều nữa là không được."

 

Giản Nhược Trầm đưa đầu lưỡi l**m một cái, vị sơn tra đậm đà, ngọt hơn cả cây vị bắp mà cậu ăn khi nãy.

 

Ngon quá, lẽ ra nên cắn một miếng luôn.

 

Ánh mắt Quan Ứng Quân trầm xuống đôi chút.

 

Hắn thu tay lại, ba miếng là hết cây kem, ném que đi rồi lái xe đưa Giản Nhược Trầm đi cắt tóc.

 

Hai người tìm được một tiệm có tiếng gần khu vực Đồng La Loan.

 

Có điều hòa.

 

Giản Nhược Trầm gội đầu xong, quấn khăn ngồi trên ghế cắt tóc chờ, ánh mắt ngây ngẩn dừng trên chiếc gương treo tường trước mặt.

 

Viền gương được bọc bằng nhựa đỏ chói, có vài vết cháy xém do đầu thuốc lá gây ra, nhưng các dụng cụ cắt tóc trên bàn thì cực kỳ sạch sẽ, trên lược cuốn không vướng lấy một sợi tóc thừa nào.

 

Tay cầm kéo cắt tóc trông còn rất mới, không hề có dấu hiệu hao mòn.

 

Giản Nhược Trầm hơi nheo mắt, đột nhiên đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh vài chỗ trong tiệm.

 

Chỗ nào cũng vậy.

 

Trong tiệm chẳng có bao nhiêu khách, nhưng điều hòa lại bật rất mạnh, tay nghề của thợ cắt tóc trông thì thành thạo, nhưng mỗi lần lục tìm dụng cụ lại giống như không biết mình để thứ gì ở đâu, luôn loay hoay rất lâu mới lôi ra được.

 

Có gì đó không đúng.

 

Giản Nhược Trầm liếc nhìn Quan Ứng Quân đang ngồi bên cạnh, vừa đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

 

Đúng lúc đó, thợ cắt tóc bước tới, đứng trước mặt Giản Nhược Trầm rồi khựng lại: "Cậu Giản?"

 

Quan Ứng Quân nhân lúc hắn chưa quay đầu liền lập tức rút chiếc mũ ra, đội lên, kéo thấp xuống che mặt.

 

"Không phải đâu." Giản Nhược Trầm mở miệng nói ngay, nói dối không cần nghĩ trước, còn tỏ vẻ hứng thú mà trưng mắt ra: "Giống cậu ta lắm phải không? Dạo này cậu ta nổi tiếng quá mà, lại có nét riêng biệt nữa, nên tôi mới cố ý sang Anh nhuộm tròng mắt theo kiểu này đấy, bắt chước một chút."

 

Thợ cắt tóc chưa từng nghe nói đến công nghệ như vậy, nhưng thấy Giản Nhược Trầm nói năng đàng hoàng lại tự nhiên như thế, cũng thấy... có khi thật sự có kỹ thuật này, chỉ là mình kiến thức nông cạn không biết thôi.

 

Giản Nhược Trầm lại gỡ khăn quấn tóc ra: "Còn mái tóc này nữa, cũng làm ở Anh đó. Màu này, độ dài này, nhìn ngầu chưa? Chỉ tiếc là trời nóng quá, tôi chịu không nổi nữa, nên mới tìm đến đây cắt bớt."

 

Thợ cắt tóc "ồ" một tiếng.

 

Hắn ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy tin cũng không phải, mà không tin cũng không phải.

 

Lỡ như là thật, mà hắn ta tùy tiện làm gì đó, chẳng phải là tự mình dâng lên cho người ta bắt thóp sao?

 

Còn nếu là giả, mà hắn lại tưởng là thật, thì chẳng phải quá ngu ngốc sao?

 

Thợ cắt tóc chọn một chiếc lược rồi bắt đầu chuẩn bị: "Cậu họ gì vậy?"

 

"Tôi họ Lưu." Giản Nhược Trầm nói.

 

Keng—

 

Tiếng chuông gió treo trước cửa vang lên.

 

Có người bước vào.

 

Giản Nhược Trầm còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Quan Ứng Quân phía sau hắt hơi một tiếng.

 

Người mới vào bước mấy bước là đến chỗ Giản Nhược Trầm, nói với thợ cắt tóc: "Nghe nói dạo này Hồng Kông loạn lắm ha... Cái người ở Tây Cửu Long kia! Ngông nghênh ghê!"

 

"Anh Cửu." Hắn thò đầu vào sát mặt thợ cắt tóc, "Anh nhìn con rồng xăm bên tai em coi, ngầu không?"

 

Mí mắt thợ cắt tóc giật giật, dùng tay đẩy hắn ra: "Thằng quỷ, ngồi sang bên kia! Không thấy tao đang có khách à?"

 

Người kia nghiêng đầu nhìn sang.

 

Giản Nhược Trầm liền cười với hắn, "Anh mới về nước hả? Tôi cũng vậy. Anh nhìn tóc tôi nè, làm ở bên Anh đấy, lúc nối đau dã man luôn. Nhưng tôi nghe nói anh Cửu cắt tóc siêu đỉnh, trời lại nóng thế này nên đến cắt chút. Còn anh thì sao? Muốn cắt kiểu gì?"

 

Sau lưng cậu, anh Cửu sửng sốt một chút, bỗng nhiên tin đến quá nửa, nếu thật là vị cố vấn nổi như cồn kia, làm sao có thể dễ dãi nói chuyện thân thiện với một tên xăm trổ lông bông thế này?

 

Lẽ ra phải cao ngạo, chứ không phải cười... cười kiểu như thế này...

 

Anh Cửu không biết phải diễn tả làm sao.

 

Nhưng mà bình thường chẳng ai chịu nổi nụ cười kiểu này — bị nhìn bằng ánh mắt nhiệt tình lại cười tươi rói như vậy, ai mà không sững người, ai mà không mềm lòng một chút chứ?

 

Không liên quan đến giới tính, chỉ là gương mặt kia... đẹp đến mức vượt ngoài phạm trù thường tình.

 

Dù là đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ theo bản năng khựng lại.

 

Anh Cửu lắc đầu, tự cảnh tỉnh bản thân phải cảnh giác, rồi liếc sang người mới đến một cái, ánh mắt ngầm cảnh cáo: đừng có mà nói bậy.

Bình Luận (0)
Comment