Thông qua gương, Giản Nhược Trầm quan sát sắc mặt của những người phía sau, để ý thấy vành môi của anh Cửu mím chặt lại, vẻ cảnh giác suy tư hiện rõ trên gương mặt.
Người đàn ông có hình xăm rồng xanh trên tai nhận được ánh mắt ra hiệu của anh Cửu, liền vuốt vuốt tóc, cười gượng gạo: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng anh Cửu là thợ cắt tóc giỏi nhất của chúng tôi, mà giá cả lại rất phải chăng."
Giản Nhược Trầm khẽ đáp lại một tiếng, như mất đi hứng thú trò chuyện, hạ mí mắt, không nói thêm lời nào.
Dù sao cũng là người xa lạ, nếu cứ nói chuyện quá mức nhiệt tình mãi, sẽ khiến người khác sinh nghi.
Ngón tay mát lạnh của thợ cắt tóc đặt lên da đầu, phần đuôi nhọn của lược lướt qua, để lại một cảm giác tê tê râm ran.
Giản Nhược Trầm không nhịn được mà nhíu mày, ngay sau đó, một tấm áo choàng che khuất tầm nhìn, chầm chậm rủ xuống trước người cậu. Anh Cửu kéo dây áo choàng cột quanh cổ cậu, buộc một nút thắt sau gáy.
"Chặt quá." Giản Nhược Trầm nhíu mày.
Chặt đến mức khiến người ta cảm thấy bất an, như thể bị một con hổ dữ ngoạm lấy cổ, hàm răng sắc lẻm kề sát, chỉ cần một giây tiếp theo là sẽ xuyên thấu, thắt chặt, khiến người ta nghẹt thở mà chết.
"Nếu không buộc chặt, tóc vụn rơi vào sẽ rất ngứa." Anh Cửu nói.
"Nới lỏng chút." Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, thông qua chiếc gương trước mặt, nhìn thẳng vào người phía sau, "Khó chịu quá, anh Cửu."
Anh Cửu nhìn vào ánh mắt của cậu một giây, theo bản năng nheo mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn nới lỏng nút thắt, cười bảo: "Da dẻ mịn màng, yếu ớt đến thế sao?"
Quan Ứng Quân nắm chặt tờ báo trong tay, các ngón tay vô thức siết chặt lại.
Hắn dang chân, dựa vào ghế sofa chờ đợi, dứt khoát mở báo ra, giả vờ đọc, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo phía trước qua lớp che chắn.
Eo của anh Cửu hơi phồng lên, có khả năng đang mang súng.
"Cậu muốn cắt kiểu gì?" Anh Cửu hỏi.
"Rẽ ngôi lệch. Kiểu để tóc dài cũng đẹp ấy." Giản Nhược Trầm giả vờ như không nhận ra sự thăm dò kín đáo của anh Cửu, mỉm cười chỉ vào tóc mình: "Bây giờ trên TVB rất thịnh hành kiểu tóc ba bảy, tôi thấy để dài kiểu đó trông cũng đẹp lắm."
Cậu nhìn quanh một lượt trong tiệm, nghiêng người lấy một quyển tạp chí thời trang trên bàn, lật xem, rồi chỉ vào một ngôi sao nam đang mặc áo hở hang, để lộ tám múi cơ bụng, đứng dựa vào chiếc xe máy chạy bằng dầu diesel màu đỏ, "Giống kiểu này."
Anh Cửu cúi đầu nhìn, rồi buộc tóc của Giản Nhược Trầm thành một đuôi ngựa thấp, kẹp kéo ngay trước dây buộc: "Tôi cắt nhé?"
"Cắt đi." Giản Nhược Trầm nói.
Cậu thông qua gương nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt của Quan Ứng Quân thì nhướng mày với hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười, "Cắt xong tôi để người đàn ông của mình giữ hộ."
Tóc không thể để lại trong tay thợ cắt tóc, để tránh họ xem xét kỹ.
Nếu để anh Cửu phát hiện tóc này không phải tóc nối, thì lời nói dối của cậu sẽ bại lộ, khả năng cao sẽ kinh động đến đối phương, tạo nên biến cố.
Đưa cho Quan Ứng Quân giữ là lựa chọn an toàn nhất.
Kéo của anh Cửu khựng lại, suýt chút nữa thì cắt trượt.
Hắn nén cảm giác khó chịu, cắt xong đuôi tóc, rồi đưa phần tóc đó cho Quan Ứng Quân đang ngồi trên ghế sofa, những lời thăm dò mắc nghẹn trong cổ họng, nhất thời không thể thốt ra được nửa chữ.
Tóc giao vào tay người đàn ông của khách, hắn càng không thể giữ lại để xem xét kỹ.
Anh Cửu khẽ cong ngón út lại.
Quan Ứng Quân hỏi: "Làm gì vậy?"
Anh Cửu cười gượng, "Không cẩn thận thôi."
Một câu "người đàn ông của tôi", khiến cho việc nhìn kỹ mặt đối phương cũng trở thành điều xa vời.
Hắn không thể nói với khách hàng rằng: phiền cậu bảo người đàn ông của cậu tháo mũ xuống để tôi xem mặt được không?
Anh Cửu quay sang nhìn mấy vị khách khác trong tiệm, lặng lẽ ra hiệu tay, bảo họ đừng manh động.
Không gian trong tiệm im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn lại âm thanh kéo cắt lách cách.
Quan Ứng Quân giữ lọn tóc hơi ẩm trong tay, xoắn nó quanh ngón tay, đầu tóc uốn nhẹ thành vòng, cuốn lấy ngón trỏ của hắn, quấn quýt không rời.
Gã xăm trổ không khỏi rùng mình một cái, sau một hồi mới quay sang nhìn Giản Nhược Trầm, lắp bắp nói: "Cậu... cậu cứ thế mà..."
"Công khai?" Giản Nhược Trầm nói thay, mắt khẽ nhướn lên, liếc nhìn hai người bên cạnh từ đầu đến chân: "Nếu ngay cả việc mình thích gì cũng không dám nói, thì tính là đàn ông gì chứ."
Gã xăm trổ chép miệng nói: "Tình yêu quả nhiên là thứ có thể khiến người ta không sợ trời, không sợ đất. Nhưng mà, anh em như tay chân, người yêu như quần áo, quá coi trọng tình cảm, sẽ chẳng có kết cục tốt đâu."
Sắc mặt Giản Nhược Trầm lập tức thay đổi, không nói thêm một lời nào nữa.
Anh Cửu nhướn mày.
Thú vị thật.
Vậy mà lại thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng khuôn mặt giống nhau đến mức như một người, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Loại người tàn nhẫn như cố vấn Giản tuyệt đối sẽ không dễ dàng thể hiện cảm xúc, càng không thể vì người khác nói một câu về... người yêu của mình, mà lập tức tỏ thái độ.
Người có thể nhanh chóng vươn lên ở Hồng Kông làm nên chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải là kiểu người tám mặt linh hoạt, luôn giữ nụ cười trên môi dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Anh Cửu nghĩ vậy, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lớp tóc đầu tiên, kéo lên cắt, những sợi tóc màu bạch kim lả tả rơi xuống, trượt khỏi tấm áo choàng trắng, rơi xuống sàn nhà.
Nhiều chuyện, nhiều lời, không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn.
Giản Nhược Trầm quá tàn nhẫn, có thể một tay lật đổ những ông lớn của Tam Hợp Hội ở Hồng Kông.
Không thể không đề phòng đôi chút.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người làm ăn nhỏ lẻ.
Giản Nhược Trầm không đáp lời, gã xăm trổ mới nhận ra mình đã lỡ lời, hắn vốn định cứ coi như xong, nhưng khi ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt đầy đe dọa của anh Cửu, đành phải mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi là người mau mồm mau miệng, do thói quen giang hồ thôi."
Giản Nhược Trầm liếc qua, mím môi không trả lời ngay.
Gã xăm trổ lại quay đầu về phía Quan Ứng Quân đang nghịch tóc trên ghế sofa, chắp tay tạ lỗi: "Xin lỗi anh."
Quan Ứng Quân khẽ cười, nhấc nhẹ chân trái, cổ chân đặt lên đầu gối phải, dáng vẻ ngạo mạn, phảng phất chút khí chất bất cần mà quyến rũ.
Hắn móc một điếu thuốc ra, ném về phía gã xăm trổ, "Không sao, làm quen."
Giản Nhược Trầm im lặng một lúc.
Cậu phát hiện công thức kết bạn của Quan Ứng Quân chỉ có một:
Gật đầu, phát thuốc, tùy tiện nói vài câu.
Ấy vậy mà hầu hết đàn ông đều bị cuốn hút bởi cách thức này.
Có thể nói là một chiêu ăn trọn thiên hạ.
Cậu cũng bị cách này thu hút, cảm thấy Quan Ứng Quân khi đối đáp với người khác như vậy thật phong độ, thật mạnh mẽ.
Gã xăm trổ nhận điếu thuốc, kẹp giữa mũi và môi trên, hít một hơi thật sâu, mắt lim dim tận hưởng: "Điếu thuốc này thật mạnh!"
Giản Nhược Trầm nhìn hắn qua gương vài giây, động tác thưởng thức thuốc này không phải kiểu bình thường.
Cậu cười cợt, nhưng không rõ ý: "Thích thì tốt."
Gã xăm trổ nghẹn lại, sau đó châm thuốc, hít sâu một hơi, ngả người dựa vào ghế, vừa nhả khói vừa hỏi: "Cậu tên gì?"
Giản Nhược Trầm đưa tay phải ra: "Lưu Ngọc Thành."
Gã xăm trổ nhướng mày, cái tên này ở trong cái thời đại mà hô một tiếng "Gia Minh" trên phố là có 3, 5 người ngoái đầu lại, thì cũng coi như khá đặc biệt.
Hắn vừa mới trở về Hồng Kông, không dám chắc đây là tên thật hay giả, chỉ cắn điếu thuốc, chìa tay ra bắt: "Bảo Gia Vân."
Hắn nắm lấy bàn tay đưa ra, lập tức hiểu tại sao lại có người thích đàn ông.
Lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, phần gốc ngón có chút chai sạn, nhưng không thô ráp như tay của đám đàn ông lao động chân tay, tổng thể vẫn mềm mại.
Bảo Gia Vân không nhịn được, đưa tay lên ngửi thử, trong mùi thuốc lá lẫn chút hương thơm khó tả.
"Bảo Gia Vân." Quan Ứng Quân gọi hắn.
Bảo Gia Vân sững người, ngẩng đầu nhìn qua gương, thấy người đàn ông đang vắt chân chữ ngũ, dáng vẻ ung dung, nơi eo thon buộc một khẩu súng ngắn, còn dưới chân buộc một con dao chiến thuật. Cách buộc dao này chắc chắn không phải học từ cảnh sát.
Cái con dao chiến thuật này chỉ được buộc sơ sài bằng dây chun, hoàn toàn không phải loại dây đai nylon chỉn chu mà cảnh sát ưa dùng. Nhưng kiểu buộc này nhẹ nhàng, dễ rút, thậm chí có thể dùng để cầm máu khẩn cấp.
Chết tiệt, giống người trong nghề quá.
Bảo Gia Vân nuốt nước bọt, chắp tay cười gượng: "Xin lỗi anh bạn, tôi bị quỷ ám thôi."
Hòa khí sinh tài, là hắn ta đuối lý.
Giản Nhược Trầm giả vờ hoà giải đúng lúc: "Thuốc hút được không? Đàn ông của tôi cũng thích loại mạnh."
Thực tế, đã hơn một năm rồi Quan Ứng Quân không hút thuốc, dường như hắn đã nghiện thứ khác, thường xuyên vùi mặt vào cổ Giản Nhược Trầm để hít hà.
Bảo Gia Vân cười hì hì: "Bọn tôi ai chả thích loại mạnh."
Anh Cửu đang chỉnh sửa nốt kiểu tóc cho Giản Nhược Trầm, nghe vậy chỉ muốn đá cho Bảo Gia Vân một cú.
Đồ ngu.
Nếu hai người đó có vấn đề, thì câu này chẳng khác nào tự khai ra.
Giản Nhược Trầm không tiếp lời, chỉ cười khuyên hắn: "Đang ở ngoài đấy, giờ Hồng Kông kiểm tra gắt lắm, lời này ít nói thôi."
Mái tóc dài sau khi cắt ngắn trông lại càng bồng bềnh, dày dặn. Tóc mái tự nhiên rủ xuống, để lộ vầng trán trắng ngần qua lớp tóc lưa thưa. Những sợi tóc tôn lên đường nét sắc sảo của đôi mày và ánh mắt, làm nổi bật sống mũi cao thẳng và chiếc cằm tinh tế.
Đôi mắt hút hồn khi cười lại càng thêm yêu dị. Nhưng khi kết hợp với lời khuyên nhủ trầm ổn, toàn thân cậu lại toát lên vẻ bình tĩnh lạ kỳ.
Bảo Gia Vân nhìn mà ngẩn người.
Anh Cửu cũng sững sờ, 'Lưu Ngọc Thành' bây giờ đã thực sự có chút cảm giác giống Giản Nhược Trầm rồi.
Tay cầm kéo của anh Cửu ngừng lại một chút, nhưng rồi lại thấy Giản Nhược Trầm nhíu mày, mặt lạnh tanh.
Đôi môi màu sen khẽ mở, Giản Nhược Trầm lạnh lùng nói: "Còn nhìn nữa, tôi đấm anh đấy."
Bảo Gia Vân theo phản xạ né đầu sang một bên.
Mạnh thật.
Giờ hắn đã hiểu tại sao đám người Anh thích đàn ông rồi.
Thật sự mạnh mẽ.
Mấy thứ như dịu dàng, ngoan ngoãn chẳng thể so được với khuôn mặt này, và đôi môi này lạnh lùng thốt ra hai chữ "đánh anh".
Một lát sau.
"Cạch."
Nhát kéo cuối cùng hoàn thành, anh Cửu cầm máy sấy, sấy qua loa vài đường, hài lòng nhìn tác phẩm của mình qua gương.
Người trước mặt này có điều kiện quá tốt, cắt kiểu gì cũng đẹp, kỹ thuật cắt tóc của hắn là để đối phó với bọn cảnh sát cho nên mới học, nhưng học lâu rồi cũng thành nghề. Trong tiệm của hắn, có không ít người nổi tiếng tìm đến cắt tóc, nhưng để cắt ra được khí chất của một ngôi sao, chỉ có người này.
Giản Nhược Trầm vuốt tóc qua loa, đứng dậy, tháo tấm áo choàng trên người xuống. Khi tháo xuống, miếng vải đó ma sát với quần áo trên người sinh ra tĩnh điện, dính vào một chút, lộ ra một đoạn eo.
Bên ngoài tiệm, ánh đèn xanh đỏ xoay tròn loang lổ, ánh sáng hỗn loạn chiếu qua cửa kính, rơi lên khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa yêu kiều của Giản Nhược Trầm.
Cậu giật mạnh tấm áo choàng, ném lên lưng ghế, dáng vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo nhưng đầy quyến rũ, đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp.
Bảo Gia Vân nhìn đến ngây người.
Kiểu tóc này, hắn cũng từng cắt, nhìn chẳng khác nào một công nhân chuẩn bị vào xưởng làm việc. Nhưng... đặt trên người "Lưu Ngọc Thành", chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: Quân tử như ngọc.
Mọi người trong tiệm đều nhìn cậu.
Giản Nhược Trầm chỉ nhìn Quan Ứng Quân, cười với hắn, "Anh, thế nào?"
Thật khó tin, câu trước đó cậu còn nói là: Còn nhìn nữa, tôi đấm anh.
"Ừ." Quan Ứng Quân đáp, lại nhéo nhéo đầu ngón tay.
Hắn nghĩ, nếu sáng sớm Giản Nhược Trầm mà để kiểu tóc thế này, bụng trần nằm dài trên ghế sofa ăn kem, thì đừng nói là ăn thêm 1 cây, có ăn thêm 2 cây hắn cũng đồng ý.
Giản Nhược Trầm để tóc ngắn, không ai sẽ nhầm lẫn giới tính của cậu, nhưng vẻ đẹp lại mang sức công kích mãnh liệt.
Trong mắt cậu, Quan Ứng Quân có thể nhìn thấy rõ ràng một thái độ — nhiều người thích em, nhưng anh mới là đặc biệt.
Quan Ứng Quân rút vài tờ tiền mệnh giá 1.000 đô, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Anh Cửu nói: "1.000 đồng."
Quan Ứng Quân khựng lại, nhếch môi cười: "Tăng giá tại chỗ à?"
"Kệ đi." Giản Nhược Trầm vuốt lại tóc mái, "Cắt cũng được, nếu tỉa mỏng hơn chút nữa thì càng tốt."
Tỉa mỏng là kỹ thuật cao, anh Cửu không biết làm.
Hắn không thể nói thẳng, chỉ bảo: "Bồng bềnh trông trẻ hơn."
Quan Ứng Quân cảm thấy Giản Nhược Trầm không cần trẻ hơn nữa.
Trẻ nữa sẽ hơi b**n th**.
Hắn rút tờ 1.000 đưa qua, tay đặt lên vai Giản Nhược Trầm, ôm cậu nói: "Lần sau lại tìm anh."
Anh Cửu cười qua loa, rồi quay sang Bảo Gia Vân nói: "Ra tiễn khách quý đi."
Tín hiệu của Quan Ứng Quân là người trong ngành quá rõ ràng, cần phải thăm dò thêm.
Khuôn mặt của Giản Nhược Trầm cũng khiến người ta bất an, dù diễn rất giỏi, nhưng cứ thả đi thế này lại chẳng an toàn chút nào.
Hắn nhỏ giọng phân phó Bảo Gia Vân, "Xem họ đi đâu, có lái xe không, đi xe gì, rồi về báo cáo. Về đây anh sẽ cắt tóc cho mày."
Bảo Gia Vân cảm thấy anh Cửu có hơi lo xa, nhưng dù sao cũng là anh họ ruột, hắn có chút sợ, nên vẫn đứng dậy mở cửa cho Giản Nhược Trầm: "Mời."
Khi Giản Nhược Trầm lướt qua, cậu lại mỉm cười với hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh Gia Vân, ở khu Vịnh Đồng La này có nhà hàng nào ngon không?"
Bảo Gia Vân bị tiếng gọi "Anh Gia Vân" làm cho đầu óc quay cuồng. Hắn liếc nhìn Quan Ứng Quân, thấy người ta không nói gì, liền lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho cậu, "Ông chủ này là bạn tôi, tới ăn cứ báo tên tôi, bào ngư, hải sâm, vi cá đều miễn phí."
Giản Nhược Trầm nhận lấy, "Anh Gia Vân thật có mặt mũi, vậy để tôi thử xem."
Vừa quay đi, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất. Cậu quay lưng về phía Bảo Gia Vân, khẽ búng tay, tách hai tấm danh thiếp ra. Một tấm ghi tên Bảo Gia Vân.
"Người này." Quan Ứng Quân cười lạnh một tiếng, trước mặt hắn mà cũng dám cướp người.
Hắn cầm danh thiếp Bảo Gia Vân, dùng ngón cái vuốt một góc, cạo ra vài hạt bột màu trắng li ti.
"Bảo sao anh hắt xì." Giản Nhược Trầm vừa đi sát bên Quan Ứng Quân, vừa giả vờ như đang thân mật, "Đừng đi về hướng bãi đỗ xe, Bảo Gia Vân đang theo dõi đấy, đi về phía nhà hàng đi. Tiệm cắt tóc này không ổn... anh Cửu lại phòng bị nghiêm ngặt như vậy."
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Quan tiên sinh, vừa mới được thăng làm Tổng Cảnh ti của CIB, ngài cứ thế mà rời đi... thật sự cam lòng sao?"
E rằng đến bữa tối cũng chẳng ăn nổi.
Bữa tối này đâu phải tiệc mừng công thông thường, cậu và Quan Ứng Quân đều không thể tự ý rời khỏi.
Dù sao thì... nếu là tiệc ăn mừng thông thường, thì lẽ ra người trả tiền phải là Cảnh ti Lâm, chứ không phải là cậu và Quan Ứng Quân đi phát thiệp mời ở nhà hàng.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu rõ chuyện là thế nào.
Giản Nhược Trầm buông tay xuống, đan mười ngón tay vào bàn tay của Quan Ứng Quân, năm ngón tách ra, xen vào từng kẽ ngón tay hắn, khẽ nói: "Ăn trưa chậm chút cũng được, hay là mình lén tránh tầm mắt của Bảo Gia Vân, vòng ra cửa sau xem thử một chút?"