Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 74

Giản Nhược Trầm l**m đôi môi khô khốc, "Đi đâu?"

 

"Ăn cơm." Quan Ứng Quân uống một hơi hết ly cà phê, rồi cầm ly nước cam lên, "Uống nữa không?"

 

Chiếc cốc giấy đã được cả hai người chạm môi, nhưng trên miệng cốc chỉ còn lại một dấu ướt.

 

Giản Nhược Trầm cụp mắt, xoa nhẹ cổ tay rồi lắc đầu, "Chua quá."

 

Quan Ứng Quân ngửa đầu uống nốt chỗ nước cam còn lại, tiện tay ném cốc vào thùng rác, "Lần sau tôi sẽ cho thêm chút đường."

 

Giản Nhược Trầm khô khốc "Ồ" một tiếng, "Đi ăn gì?"

 

Quan Ứng Quân: "Mì nước."

 

"Tôi không thích ăn món nhạt nhẽo." Giản Nhược Trầm nhẹ giọng đáp, môi dưới khẽ mím lại. Bên khóe môi có chút da bong tróc, sần sùi.

 

Thật ra cậu không muốn Quan Ứng Quân nói quá rõ ràng.

 

Sự bắt đầu và kết thúc của một mối quan hệ không phải bài toán cộng trừ, không phải cứ nói cộng một là cộng một, nói về không là về không.

 

Cộng cộng trừ trừ, cuối cùng rất có thể biến thành số âm.

 

Cậu không muốn mối quan hệ giữa mình và người bên cạnh đi đến bước nước đổ khó hốt.

 

"Thử xem, không ngon thì đổi. Quán đó tôi hay ăn, chủ quán rất có tay nghề." Quan Ứng Quân bước đến bên máy nước nóng, rót một ly nước ấm rồi đưa qua, "Uống miếng nước rồi đi, tôi ghé văn phòng một lát."

 

"Ừm." Giản Nhược Trầm cụp mắt xuống, chậm rãi uống hết.

 

Đôi môi khô khốc và khoang miệng cuối cùng cũng được xoa dịu.

 

Tình yêu của con người quá mức mơ hồ và khó nắm bắt.

 

Lục Tiệm yêu Giang Hàm Dục đến mức kinh thiên động địa, bất chấp tất cả để đính hôn với cậu ta.

 

Nhưng chưa đầy ba tháng sau, cả hai ngay đến giả vờ hòa hợp cũng không làm được.

 

Ngay khi Lục Tiệm xảy ra chuyện, Giang Hàm Dục lập tức phủi sạch quan hệ, thậm chí không thèm đến nhìn hắn lấy một lần.

 

Còn Lục Tiệm thì sao? Hắn cũng có thể vì một tia hy vọng sống sót mà vứt bỏ tôn nghiêm lẫn tình yêu, quỳ xuống đất nói ra những lời dối trá.

 

Giản Nhược Trầm có thể chắc chắn nhìn thấu lòng người, nhưng lại không dám chắc mình có thể nhìn thấu tình yêu.

 

Thái độ của Quan Ứng Quân đối với cậu luôn bình thản mà ngầm chứa nhiệt thành, vừa kiềm chế vừa có chừng mực, nhưng...

 

Lỡ như tất cả chỉ là tác động của hormone thì sao?

 

 

Quan Ứng Quân quay lại ký tên xác nhận giờ tan làm, rồi nói với các thành viên trong đội đang vui vẻ quên cả trời đất vì có thể định tội Lục Tiệm ở văn phòng: "Mọi người về sớm đi, đừng thức khuya viết báo cáo, sức khỏe quan trọng hơn."

 

Lưu Tư Chính cười nói: "Được."

 

Trương Tinh Tông xoa hai tay, "Muốn chọn chỗ ăn mừng không?"

 

"Ăn mừng thì khỏi, chờ truy tố xong rồi hãy nói, hy vọng đừng có chuyện cảnh sát bắt người, còn tòa án lại thả ra." Tất Loan Loan vừa nói vừa giơ hai tay, dùng ngón giữa ấn vào hai bên thái dương, "Nghĩ thôi đã thấy đau đầu."

 

Tống Húc Nghĩa dựa vào mép bàn, "Không đâu, truyền thông đã gây áp lực dữ lắm rồi. Tôi vừa nhận được tin, các chính khách của chính quyền Hồng Kông đang bị điều tra toàn diện, thẩm phán không dám làm bậy đâu."

 

Anh ta nói: "Có Giản cố vấn ở đây, yên tâm đi."

 

"Chà." Trương Tinh Tông vươn tay khoác lên cổ Tống Húc Nghĩa, "Giờ anh Tống còn nói mấy lời như này luôn, trước đây không phải anh bảo 'Dẫn cậu ta theo làm gì? Chỉ vướng chân vướng tay.' à? Có nói thế không?"

 

Tống Húc Nghĩa lập tức chữa cháy: "Đâu nghiêm trọng vậy, cậu đừng có bịa chuyện. Bây giờ tôi đã hoàn toàn bị năng lực của cậu ấy thuyết phục rồi."

 

Quan Ứng Quân cười, "Dù sao cậu ấy cũng đâu nghe thấy mấy lời khen này. Chờ khởi tố thành công, tôi mời khách. Muốn khen thì khen thẳng mặt."

 

Tất Loan Loan giơ ngón tay cái lên, "Quan Sir hào phóng, bái bai Quan Sir."

 

Quan Ứng Quân xách cặp công văn và cặp sách của Giản Nhược Trầm trở lại phòng nghỉ, thiếu niên ngồi trên ghế sô pha, ly nước đã uống cạn, trên viền cốc giấy còn in lại một hàng dấu răng nhỏ.

 

Hắn khẽ cong khóe môi, coi như không thấy gì, "Đi thôi."

 

Giản Nhược Trầm vứt cốc vào thùng rác, rồi cùng hắn sóng vai rời khỏi sở cảnh sát.

 

Hồng Kông mang đậm hơi thở nhân văn.

 

Những tòa nhà vàng xám được xây san sát nhau, khoảng cách giữa các khu nhà rất hẹp, dây điện giăng mắc khắp nơi.

 

Những tấm biển nền trắng chữ đỏ hoặc ngang hoặc dọc lộn xộn treo lơ lửng, xen lẫn vào đó là những tấm bảng đèn neon xanh đỏ hoặc xanh trắng.

 

Hai bên con đường nhỏ chỉ đủ ba, bốn người đi song song, cách vài bước lại có một xe hàng rong. Đằng sau những xe hàng ấy là các cửa tiệm chỉ rộng chừng ba mét.

 

Bên cạnh cửa hàng treo bảng giá menu nền đỏ, lối vào chật hẹp, nhưng bên trong lại rộng rãi ngoài mong đợi.

 

Giản Nhược Trầm vừa đi vừa quan sát, lặng lẽ ghi nhớ vị trí của hàng cà ri cá viên và quầy cá nướng, rồi theo chân Quan Ứng Quân đến một tiệm mì vô cùng sạch sẽ.

 

Chủ quán là một ông chú đầu trọc. Nhìn thấy Quan Ứng Quân, ông liền cười hỏi: "Quan sir, hôm nay ăn mì gói, mì xe đẩy hay mì hoành thánh?"

 

"Hai tô mì hoành thánh thêm chân giò, cho nhiều giấm và hai phần dầu ớt." Quan Ứng Quân đưa tiền, rồi kéo ghế ra, "Ngồi đi."

 

Giản Nhược Trầm ngồi xuống, quay đầu quan sát quán.

 

Quán chỉ rộng chừng mười mét vuông, có bốn cái bàn. Nền nhà lát gạch trắng, lau sạch bóng loáng đến mức phản chiếu cả ánh đèn.

 

Tiếng lò than vang lên, chẳng mấy chốc, hai tô mì hoành thánh nóng hổi được bưng ra bàn.

 

Giản Nhược Trầm nhìn cọng rau cải xanh nổi trên mặt nước trong veo, im lặng hồi lâu.

 

Không phải chứ....

 

Ngày nào Quan Sir cũng ăn cải xanh luộc ở sở cảnh sát, giờ ra ngoài ăn, vẫn là cải xanh luộc?

 

"Cải xanh chấm chút gia vị rồi ăn." Quan Ứng Quân đặt bát nước chấm trước mặt cậu, "Nước chấm của ông chủ Khâu làm rất ngon, dầu ớt rất thơm, thử xem. Không hợp khẩu vị thì đưa tôi."

 

Giản Nhược Trầm bẻ đôi đũa, gắp một cọng lá cải, chấm thử một chút rồi bỏ vào miệng mà không đặt quá nhiều kỳ vọng.

 

Vị mặn mà thơm ngon đột nhiên bùng nổ trên đầu lưỡi khiến người ta tỉnh táo tinh thần.

 

Ngon quá!

 

"Thế nào? Ngon không, cậu trai đẹp?" Ông chủ Khâu cười ha hả, "Có bất ngờ không? Nhiều người đến đây chỉ để ăn phần nước sốt này đấy. Đây là nước hầm từ thịt kho tàu, bên trong còn có mai cua và vi cá, thơm lừng luôn. Nếu không ngon thì sao tôi dám lấy tiền nước sốt chứ?"

 

"Ngon lắm, tay nghề của chú đúng là đỉnh." Giản Nhược Trầm ăn hết hai cọng cải ngọt, "Đây chắc chắn là cải xanh ngon nhất Hồng Kông."

 

"Ha ha ha." Ông chủ Khâu sờ sờ cái bụng phệ của mình, "Lần đầu tiên Quan Sir dẫn người đến đó nha, trông cậu vừa non nớt vừa quen mặt ghê, cũng là cảnh sát hả?"

 

Giản Nhược Trầm nói: "Tôi là cố vấn của cục cảnh sát."

 

Ông chủ Khâu "Ồ ồ" hai tiếng, "Tôi nhớ ra rồi, là cậu, tôi từng thấy cậu trên tivi."

 

Lúc này, lại có một bàn khách mới vào quán, ông chủ Khâu quay người đi tiếp đón.

 

Giản Nhược Trầm cụp mắt gắp một đũa mì lên.

 

Mì hoàn toàn không nhạt nhẽo, ngược lại có hương vị vô cùng phong phú. Miếng đầu tiên chỉ cảm nhận được vị mặn và tươi, nhưng càng nhai kỹ, vị ngọt và hương thơm của cá càng dần lan tỏa.

 

Sợi mì dai giòn, cắn vào bật lên độ đàn hồi.

 

Nước dùng trong veo vàng óng.

 

Vỏ hoành thánh mỏng, nhân đầy đặn, từng viên tròn trịa căng phồng.

 

Bàn tay cầm đũa của Quan Ứng Quân hơi thả lỏng, đáy mắt ánh lên ý cười, "Ngon không?"

 

"Ừm." Giản Nhược Trầm vùi đầu ăn hoành thánh.

 

"Nước dùng này hầm từ đầu và vỏ tôm, thêm xương heo, la hán quả, xương cá đại địa và da cá, phải mất mười hai tiếng mới nấu xong." Quan Ứng Quân vừa dứt lời, ông chủ Khâu đã bưng chân giò kho nóng hổi lên bàn.

 

Rõ ràng chỉ có hai cái bát, nhưng lại khiến người ta ăn ra một cảm giác hoa cả mắt.

 

Quan Ứng Quân không sợ nóng, hắn nhanh chóng ăn xong rồi ngồi đó, lặng lẽ nhìn Giản Nhược Trầm.

 

Ánh đèn ấm áp trong quán hắt lên hàng mi dài và dày của cậu. Lông mi của cậu có màu sậm hơn tóc một chút, khi rủ xuống lại có độ cong nhẹ mà khó nhận ra, càng làm nổi bật đuôi mắt hơi nhếch lên. Mí mắt dưới có màu đậm hơn, khiến phần dưới mắt cũng trở nên đẹp vô cùng.

 

Từng đường nét đều tinh tế, thanh tú đến mức hoàn mỹ.

 

Nhưng sự tinh tế ấy lại không hề tạo ra cảm giác nặng nề khi ăn.

 

Giản Nhược Trầm ăn mì không cắn đứt, bất kể là dài đến đâu cũng phải dùng đũa móc lên rồi nhét vào miệng, đến mức hai má phồng lên một khối. Đôi môi cậu bị nước súp làm ướt, sắc hồng nhạt dần lui, thay vào đó là màu đỏ tươi căng tràn, tựa như một cánh hoa trong mưa vậy, rực rỡ đến xiêu lòng.

 

Hoành thánh cũng phải ăn làm hai lần, miếng đầu tiên để nguyên vị, miếng thứ hai lăn một vòng trong nước sốt đặc trưng, phải thấm đẫm mới chịu cắn xuống.

 

Giản Nhược Trầm ăn đến miếng cuối cùng, bưng bát lên húp cạn cả nước súp.

 

Cậu đặt bát xuống, nhìn chằm chằm con tôm cuối cùng trong đó rồi khẽ ợ một tiếng.

 

Thật sự không ăn nổi nữa.

 

"Rất nhiều thứ, phải thử rồi mới biết có thích hay không." Quan Ứng Quân bất chợt lên tiếng, giọng trầm ổn mạnh mẽ, lạnh lùng mà rõ ràng.

 

Câu nói này quá đột ngột, Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như mặt nước, sáng tỏ và sâu sắc: "Anh đang nói người hay mì?"

 

Quan Ứng Quân nói: "Đều như nhau."

 

Hắn đứng dậy: "Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện."

 

Giản Nhược Trầm rút một tờ giấy, lau khô mặt và tay, sau đó đi theo Quan Ứng Quân bước lên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.

 

Băng qua những bậc thang phủ rêu xanh, vượt qua những hàng rào thấp thoáng, từng bước một leo lên cao, cuối cùng dừng lại trên sân thượng của một nhà trọ nhỏ trên đỉnh đồi.

 

Quan Ứng Quân ngồi xuống chiếc ghế sắt ngoài trời, đối diện với khung cảnh đêm.

 

Gió đêm lướt qua, Giản Nhược Trầm cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Hai người im lặng một lúc.

 

"Lúc mới làm nội gián, chưa thể xâm nhập vào vòng quan hệ xã hội của mục tiêu, tôi thường đến đây." Quan Ứng Quân chỉ về phía vùng sáng rực rỡ nhất giữa những ngọn đèn lấp lánh, "Đó từng là căn cứ của Thiên Sơn Xã Đoàn, năm năm trước bị cảnh sát triệt phá, bây giờ đã trở thành một viện dưỡng lão công cộng."

 

Giản Nhược Trầm nhìn một lúc, nhẹ giọng nói: "Rất đẹp."

 

Quan Ứng Quân khẽ nhếch môi, quay sang nhìn người bên cạnh.

 

Gió đêm thổi tung những lọn tóc chưa được buộc của Giản Nhược Trầm, một sợi quấn quanh đầu mũi cậu. Chiếc mũi nhỏ nhắn, sống mũi thẳng tắp kéo dài đến điểm giao với ấn đường, đường nét tinh tế, sắc sảo mà ưa nhìn.

 

Nhịp thở của Quan Ứng Quân khựng lại. Hắn biết, một khi nói ra những lời này, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa. Nhưng tình yêu là thứ chẳng bao giờ nói lý lẽ. Ở độ tuổi này rồi, hắn không thể chờ người kia tự ngộ ra. Hắn muốn thử một lần.

 

Giản Nhược Trầm quá giỏi trong việc duy trì ranh giới trong các mối quan hệ.

 

Nếu không nói ra, có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ chỉ dừng lại ở đây.

 

Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Trầm, "Em có muốn thử với tôi không?"

 

Giản Nhược Trầm rũ mắt nhìn ánh đèn lấp lánh dưới chân, nhưng trong đầu lại nghĩ đến bát mì khi nãy.

 

Thoạt nhìn bình thường, nhưng khi ăn lại đầy hương vị bất ngờ.

 

Ngay cả món rau luộc mà cậu ghét nhất, khi ở trong tô mì ấy cũng trở nên khác biệt.

 

Cũng giống như Quan Ứng Quân vậy.

 

Bề ngoài lạnh lùng, xa cách, trong mắt chỉ có sự thật và vụ án, thậm chí đôi khi còn có phần vô tình.

 

Nhưng thực chất, trái tim hắn lại nóng bỏng vô cùng.

 

Quan Ứng Quân đưa tay vén lọn tóc suýt bị gió cuốn vào môi Giản Nhược Trầm sang một bên, sau đó mở bàn tay ra, áp lên má cậu. Đôi mắt hắn sâu thẳm và rực cháy: "Đã động lòng rồi, tại sao không thử?"

 

Giản Nhược Trầm không biết là do bị chạm vào hay bị bỏng.

 

Cậu run rẩy một cái, hít sâu một hơi, nói: "Nếu chúng ta chia tay, tôi không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được. Hơn nữa, có thể anh sẽ không chịu nổi hậu quả của việc ở bên tôi. Không có con cái, sẽ bị người đời chê bai chỉ trích, sự nghiệp của anh cũng có thể bị ảnh hưởng. Lặc Kim Văn và Trần Vân Xuyên có thể sẽ không đồng ý, mà chỉ cần một trong hai người phản đối, anh cũng sẽ lùi bước."

 

Giản Nhược Trầm thấp giọng nói: "Bây giờ như thế này chẳng phải rất tốt sao? Tình bạn ổn định hơn, tôi cũng không cần phải nghĩ xem cái gì mới là thích."

 

Quan Ứng Quân bật cười.

 

Nhịp tim hắn đập nhanh hơn, giọng nói trầm khàn: "Thì ra em muốn một mối quan hệ ổn định."

 

Giản Nhược Trầm nuốt nước bọt, yết hầu nhỏ khẽ động: "Phải."

 

"Sao em biết tôi không phải chỉ muốn mỗi mình em?" Ánh mắt Quan Ứng Quân lướt qua đôi môi của Giản Nhược Trầm, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Em thấy tôi có giống nói dối không?"

 

Giản Nhược Trầm nhìn khuôn mặt bình tĩnh và kiên định của người đàn ông, nhìn vào đôi mắt cất giấu tình cảm cuồng nhiệt không còn kiềm chế được. Sự cháy bỏng ấy như thể sắp thiêu đốt cậu, khiến cậu hoảng loạn quay đi, vành tai dần đỏ lên.

 

Quan Ứng Quân đưa tay ra, ngón tay nâng nhẹ cằm cậu. Giản Nhược Trầm đành phải quay mặt lại, đối diện với gương mặt chân thành không hề có dấu hiệu nói dối ấy, chỉ cảm thấy những ngón tay cùng lòng bàn tay hắn nóng đến mức đáng sợ.

 

Quan Ứng Quân nói: "Lặc Kim Văn và Trần Vân Xuyên đều biết tôi thích ai, em không cần lo lắng về họ, còn về những người khác, tôi càng không quan tâm."

 

Giản Nhược Trầm nhìn những ánh sao lấp lánh trong mắt hắn, trái tim đang dao động dần dần trở lại bình ổn.

 

Quan Ứng Quân nhẹ giọng nói: "Cho tôi một cơ hội ở bên em, thử một lần đi. Một tháng? Nếu em cảm thấy công khai thử nghiệm quá đột ngột, không ổn định, vậy thì chúng ta có thể bí mật thử cũng được."

 

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: "Tôi đều chấp nhận cả."

 

Gió đêm se lạnh, vậy mà toàn thân Giản Nhược Trầm lại nóng đến đổ mồ hôi.

 

Cậu là người trưởng thành, khi nhận ra bản thân rung động tự nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn. Ngay cả một người sinh ra từ những năm 90 như Quan Ứng Quân còn không sợ khó khăn, vậy thì một thanh niên hiện đại của năm 2030 như cậu có gì phải sợ?

 

Cậu nắm lấy tay Quan Ứng Quân, gỡ khỏi gương mặt mình.

 

Yết hầu Quan Ứng Quân khẽ động, cứ ngỡ Giản Nhược Trầm sẽ từ chối.

 

Bị súng chĩa vào còn chưa khiến hắn lạnh lòng đến thế.

 

Nhưng thiếu niên vừa rời khỏi vòng tay hắn lại bối rối đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng của mình, lúng túng nói: "Em còn phải đi học, không thể cứ ở mãi trong sở cảnh sát được."

 

Quan Ứng Quân hiểu ra, hắn cúi đầu cười khẽ, giọng trầm thấp: "Vậy thì hai tháng."

 

"Được."

 

Giản Nhược Trầm vừa dứt lời, Quan Ứng Quân đã nắm lấy tay cậu, bàn tay kia vòng ra sau đầu, nhẹ nhàng x** n*n mái tóc mềm mại của cậu.

 

Cảm giác ngứa ran trên da đầu khiến Giản Nhược Trầm khẽ rùng mình, c** nh* giọng hỏi: "Tiếp theo phải làm gì đây, anh Quân?"

 

Quan Ứng Quân bỗng chốc nín thở, tim đập mạnh đến mức như muốn phá tung lồng ngực.

 

Khoảng cách quá gần, đến mức Giản Nhược Trầm cũng nghe thấy nhịp tim hắn đập dồn dập. Đã thử rồi, vậy thì không cần kìm nén ý muốn trêu đùa nữa.

 

Cậu cười nói: "Anh không thể dạy em rung động, nhưng rồi lại để em tự mình hiểu những thứ tiếp theo được, dạy em phải thích một người như thế nào đi, Quan sir của —ưm."

 

Tháng Hai, Hồng Kông.

 

Gió đêm thổi mạnh, bóng cây rung rinh xào xạc, những bụi cỏ dại trên sân thượng lướt qua mắt cá chân. Dưới lầu, người qua kẻ lại nhộn nhịp.

 

Tầng trệt là một nhà hàng sáng rực ánh đèn, trong đó tiếng cười nói hòa cùng tiếng chạm ly, muỗng va vào chén dĩa, nhân viên phục vụ hối hả bưng bê.

 

Trên sân thượng, Quan Ứng Quân đang hôn Giản Nhược Trầm.

 

Nụ hôn nhẹ tựa cánh chuồn, chạm vào rồi rời đi ngay tức khắc.

 

Hai người chạm trán vào nhau, hơi thở hòa quyện giữa không gian tĩnh lặng.

 

Quan Ứng Quân khẽ nói: "Anh thích em."

 

Giản Nhược Trầm hơi ngẩn người, đưa tay chạm vào môi mình.

 

Ồ, thì ra dù là một người đàn ông cứng rắn đến đâu, môi vẫn mềm như thế.

 

Quan Ứng Quân cười khẽ, "Xác nhận quan hệ chính là thích, phải hôn. Biết không?"

 

Xong, xác định quan hệ hahaha

Bình Luận (0)
Comment