Âm thanh từ tầng lầu bên cạnh bất chợt trở nên ồn ào.
Tiếng ly chạm nhau, tiếng thìa va vào bát đũa, tiếng nhân viên phục vụ gọi món xen lẫn, kèm theo mùi thơm của món ăn Quảng Đông lan tỏa trong không trung, tất cả tạo thành một bầu không khí náo nhiệt và ẩm ướt của phố xá về đêm.
Trên sân thượng của nhà trọ không có đèn. Ánh sáng vàng vọt từ dãy nhà bên cạnh hắt lên, đổ xuống gò má của Quan Ứng Quân một bóng tối nhạt, làm nổi bật sống mũi cao thẳng của hắn.
Hai người chạm trán nhau, mũi chạm mũi.
Giản Nhược Trầm nóng đến đổ mồ hôi, máu trong người sôi trào, âm thanh tim đập dội vào màng nhĩ từng nhịp rõ ràng, hòa lẫn với nhịp thở rối loạn của Quan Ứng Quân.
Hơi thở càng hỗn loạn hơn.
Cậu hơi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên khóe môi Quan Ứng Quân, giọng khàn khàn nhẹ bẫng: "Em biết rồi."
Giản Nhược Trầm vừa chạm vào liền rời đi ngay.
Cậu cảm thấy dạ dày không còn căng tức như lúc nãy nữa, nhưng lại sợ Quan Ứng Quân sẽ hôn tiếp, bèn tìm cách chuyển chủ đề: "Em muốn ăn cá chiên giòn."
Bàn tay Quan Ứng Quân vẫn đặt trên gáy cậu, nhẹ nhàng bóp hai cái, rồi bật ra một tiếng cười trầm khàn, mang theo chút kiềm nén đầy ẩn ý.
Giản Nhược Trầm cảm thấy vùng gáy tê dại và ngứa ngáy, cơn tê lan dọc theo cột sống, khiến người ta không yên nổi.
"Đi thôi." Quan Ứng Quân nói.
Hắn giơ tay, chậm rãi vuốt lại mái tóc rối của Giản Nhược Trầm. Nhìn thấy chiếc đuôi ngựa đã lỏng ra, hắn liền tháo dây buộc, tỉ mỉ buộc lại cho cậu, sau đó vuốt phẳng chiếc áo có chút nhăn nhúm của thiếu niên.
Giản Nhược Trầm giơ tay lên sờ tóc, cảm thấy buộc chắc chắn hơn hẳn lúc mình tự làm: "Anh biết buộc tóc à?"
"Có một buổi sáng, em nói em không biết buộc." Quan Ứng Quân giơ tay lên, dùng đốt ngón tay trỏ cọ vào má cậu, "Đi thôi, đi ăn cá chiên giòn."
Giản Nhược Trầm đứng yên trong gió một lát cho mặt bớt nóng, rồi mới quay đầu đi về phía Quan Ứng Quân.
Nhà trọ này xây trên một sườn đồi nhỏ, bậc thang tối tăm và ẩm ướt, không có nhiều người qua lại.
Quan Ứng Quân cụp mắt, đầu ngón tay vô tình chạm vào Giản Nhược Trầm, sau đó hắn nắm lấy tay cậu, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Hai người im lặng đi được một đoạn.
Phía trước vang lên giọng cười nói sảng khoái của mấy người đàn ông.
"Anh Lâm, lần này nhờ cả vào anh đấy."
"Anh em với nhau, chuyện nhỏ thôi mà."
"Không thể nói như vậy được..."
Quan Ứng Quân lập tức buông tay.
Giản Nhược Trầm cũng nhanh chóng nhét tay vào túi áo, tiếp tục bước đi.
Quán bán cá chiên giòn không xa lắm, trong chảo dầu sôi màu nâu đậm, những con cá được móc bằng móc sắt treo trên mép nồi, dầu sôi lăn tăn bọt khí li ti.
"Cá chiên giòn và cá chiên phồng đều có, muốn bao nhiêu?" Bà chủ quán liếc nhìn người đứng sau Giản Nhược Trầm, rồi cười tủm tỉm: "Ồ, Quan sir, lại đi làm à?"
Quan Ứng Quân nói: "Không phải. Mỗi thứ một phần, thay ớt bột bằng tiêu xay. Cá chiên giòn một chút."
Bà chủ vốn còn muốn nói chuyện, hỏi xem có cần giới thiệu bạn gái không, nhưng khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Quan Ứng Quân, bà liền nuốt lời vào bụng.
Không có gì thú vị.
Bà đưa ra một cái bát giấy, thu tiền xong thì quay sang chào hỏi những vị khách khác.
Giản Nhược Trầm nhận lấy bát, c*m v** một miếng cá rồi cắn một cái, lẩm bẩm: "Mua hơi nhiều đấy."
"Không ăn hết thì đưa cho anh." Quan Ứng Quân nói.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng giòn tan của thức ăn vang lên lách tách.
...
Cùng thời điểm đó.
Giang Hàm Dục bước ra khỏi Sở Cảnh sát.
Đèn đuôi xe như những vệt sao băng biến mất vào màn đêm, cơn gió lạnh mang theo bụi mù thổi vào mắt cậu ta.
Cậu ta đi vào một con hẻm nhỏ, rút chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái xuống, ném vào cống nước ở góc đường, trong đầu trống rỗng.
Cậu ta chưa từng thấy Lục Tiệm chật vật như vậy bao giờ.
Sảng khoái sao?
Dĩ nhiên là không.
Đó là người mà cậu ta đã yêu 10 năm, là người sẵn sàng huy động tất cả nguồn lực để tìm nguồn hiến tủy cho cậu ta. Nhưng cũng chính là người xem cậu ta như món đồ chơi, như bàn đạp, như một thứ để khoe khoang.
Lục Tiệm có thật sự yêu cậu ta không?
Giang Hàm Dục cảm thấy gương mặt mình hơi lạnh, cậu ta giơ tay sờ thử, mới phát hiện nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào.
Cuối cùng cậu ta cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
Tại sao...
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chỉ trong vòng ba tháng, cậu ta mất cha, mất vị hôn phu, tài sản bốc hơi một nửa.
Không còn gì cả.
Giang Hàm Dục bật khóc thành tiếng. Cậu ta ngửa đầu lên, hơi thở đứt quãng, đôi môi run rẩy, cả người đều đang run lên vì khóc.
Nhưng cậu ta đã làm sai điều gì chứ?
Cậu ta chỉ muốn sống tốt hơn, muốn mọi người yêu thương cậu ta nhiều hơn, như vậy cũng sai sao?
Nếu Lục Tiệm thực sự yêu cậu ta, sẵn sàng làm nhiều hơn vì cậu ta, vậy thì cậu ta cần gì phải giao dịch với Lục Vinh, cần gì phải ngồi trên giường bệnh nói những lời như vậy với phóng viên.
Giang Hàm Dục khóc đến mức không còn hồn vía, trước mắt chỉ toàn một màu đen u ám, toàn thân đau nhức.
Cậu ta ý thức được rằng mình không nên tiếp tục khóc nữa.
Sau khi phẫu thuật ghép tủy, cậu ta cần ít nhất tám tháng để hồi phục, cậu ta nhất định phải dừng lại. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cách đó không xa, Lục Vinh ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát tất cả.
Tài xế có chút không đành lòng, quay đầu hỏi: "Tiên sinh, có cần đi đón không?"
Lục Vinh thu ánh mắt về, khẽ nhếch môi: "Sao nào? Bây giờ cậu ta còn có giá trị gì sao?"
Tài xế cứng họng, chỉ dám cúi đầu, trong lòng thấp thỏm bất an.
Vị thư ký ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói: "Bên phòng bảo mật đội A của Cục Tình báo truyền tin tới, ảnh hưởng của Giản Nhược Trầm đối với dân chúng Hồng Kông quá lớn. Theo khảo sát, có đến 80% dân chúng mất lòng tin vào chính quyền Hồng Kông do Anh kiểm soát, mong muốn Hồng Kông trở về. Đồng thời, rất nhiều chính khách đã ngã ngựa. Phía trên muốn chúng ta triệt hạ Giản Nhược Trầm. Ngài không tiện trực tiếp ra tay, mà Giang Hàm Dục lại có hiềm khích với cậu ta, có thể lợi dụng."
Lục Vinh khẽ vuốt cây gậy trong tay, trầm tư vài giây rồi nói: "Đi đón người."
Giang Hàm Dục khó khăn lắm mới ngừng khóc, thì nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen dừng ngay trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một đôi mắt có đến năm phần tương tự Lục Tiệm.
Lục Vinh nói: "Lên xe."
Giang Hàm Dục dùng ống tay áo lau mặt, kéo cửa xe phía bên kia ngồi vào trong, thắt chặt dây an toàn, "Cảm ơn."
"Không có gì." Lục Vinh cong môi cười, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa: "Thái độ của tôi đối với đối tác lúc nào cũng không tệ. Tôi biết cậu và Giản Nhược Trầm đều học ở Đại học Hồng Kông, có một chuyện muốn giao cho cậu làm."
Hắn vẫy tay với thư ký ở ghế phụ, nhận lấy một tập tài liệu rồi đưa cho Giang Hàm Dục: "Xem thử đi?"
Giang Hàm Dục lật xem, hơi thở khựng lại, ngón tay nắm chặt mép giấy đến trắng bệch.
Cậu ta dời ngón tay cái đang đè lên góc giấy, liền thấy ký hiệu chống làm giả màu xám và dòng chữ nhỏ [Hồ sơ mật MI6].
Lục Vinh nói: "Sẽ không để cậu làm không công. Cậu vẫn luôn muốn cắt đứt quan hệ với những ngành kinh doanh phi pháp của nhà họ Giang phải không? Nếu cậu hoàn thành tốt chuyện này, tôi sẽ giúp cậu chuyển đổi toàn bộ tài sản nhà họ Giang thành tiền thật, đủ để cậu sống an nhàn suốt quãng đời còn lại."
Hắn không nói quá rõ ràng.
Nhưng Giang Hàm Dục đã hiểu, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lục Vinh: "Nếu tôi vốn dĩ là một quân cờ, vậy thì làm quân cờ cũng được thôi. Tôi sẽ làm. Nhưng trước hết, tôi muốn rũ bỏ sòng bạc và sàn giao dịch tiền tệ, hai thứ đó quá lộ liễu, không đủ an toàn."
"Cũng được." Lục Vinh cười nhạt, "Tiến bộ rồi đấy. Tôi còn tưởng cậu sẽ mãi mãi chỉ là món đồ chơi của đàn ông."
Giang Hàm Dục hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Là quân cờ, thì là người, là đồ chơi hay công cụ cũng chẳng khác biệt. Lục tiên sinh, tôi chỉ cần thứ tôi muốn. Ngoài ra, ngài nghĩ tôi là gì cũng được."
Lục Vinh cười.
Tên Giang Hàm Dục này đúng là biết nhìn thời thế, giỏi lấy lòng người khác, chỉ tiếc...
Khôn vặt quá nhiều, không có bản lĩnh thực sự, lại còn thích tự ý hành động.
Lục Vinh nhìn tài xế, "Đi thôi, về nhà."
...
Giản Nhược Trầm ăn hết nửa con cá chiên, lại cắn một miếng bong bóng cá, đến khi thực sự không thể ăn thêm mới đưa bát cho Quan Ứng Quân.
Quan Ứng Quân giải quyết nốt phần còn lại, vứt bát đi rồi đưa người về nhà.
Khi Giản Nhược Trầm nghiêng người mở cửa xuống xe, cổ tay cậu bị giữ lại.
Cậu ngoảnh đầu, chạm phải ánh mắt ẩn chứa ý cười của Quan Ứng Quân: "Bên phía người liên lạc của Trung tâm Cục Cảnh sát Hình sự Quốc tế Hoa Quốc vừa báo tin, hải quan phát hiện một lô hàng Phenmetrazine được ngụy trang thành thuốc giảm cân đã được đưa vào."
Phenmetrazine.
Chất được đóng trong lọ vitamin B.
Chỉ cần bốn viên đã có thể khiến một công nhân trưởng thành bất tỉnh ngay tại công trường.
Giản Nhược Trầm chớp mắt: "Anh lo lô hàng bị chặn lần này chỉ là mồi nhử? Thực ra còn phenmetrazine tuồn vào Hồng Kông qua những con đường khác?"
"Ừm." Quan Ứng Quân khẽ xoa ngón tay cái lên cổ tay cậu, hắn thực sự thích sự nhạy bén này của Giản Nhược Trầm.
Chỉ cần nói một chút, cậu đã có thể suy luận đến tận cùng.
Giản Nhược Trầm nói: "Em sẽ chú ý đến nguồn hàng nhập."
"Buổi trưa ăn với anh." Quan Ứng Quân nắm lấy cổ tay cậu: "Anh nấu cho em."
Giản Nhược Trầm làm động tác OK, mở cửa xe bước xuống, sau khi đóng cửa lại, cậu thong dong chớp mắt: "Cảm ơn anh Quân chăm sóc nha, mai gặp ~"
Quan Ứng Quân: "..."
Dựa vào việc hắn không túm lại được mà dám trêu ghẹo hắn sao? Vừa nãy còn ngoan ngoãn, lễ phép, hóa ra là giả vờ.
Hắn thở dài một hơi, lái xe về biệt thự số 2.
...
Trong Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long.
Các cảnh sát đội A đã hẹn trước không làm thêm giờ, nhưng sau khi thay đồ, thu dọn đồ đạc, họ lại cảm thấy thức trắng đêm một lần cũng chẳng sao. Báo cáo mà chưa viết xong thì niềm vui chiến thắng vẫn còn mắc kẹt trong lòng, không có chỗ phát tiết.
Dành 5 năm để điều tra một tên tội phạm, giờ chỉ cần nhìn thấy ảnh của Lục Tiệm cũng đã thấy buồn nôn.
Thật sự không thể đợi thêm một ngày nào nữa!
Thế là các đồng nghiệp của đội A, ôm theo chút may mắn cùng nỗi căm hận với Lục Tiệm, quay lại văn phòng, cùng những đội khác gấp rút hoàn thành báo cáo suốt đêm.
...
Sáng hôm sau.
10 giờ sáng.
Tổ trọng án của tổng khu Tây Cửu Long họp định kỳ, kiểm tra lại báo cáo của tất cả các bộ phận.
Cảnh sát trưởng Lâm Nhã Chi chính thức tuyên bố truy tố Lục Tiệm.
11 giờ trưa.
Lục Tiệm bị chuyển giao cho Tòa án sơ thẩm Cửu Long.
Trước sức ép từ truyền thông Hồng Kông, tòa án tuyên bố mở phiên xét xử sau 10 ngày, phá kỷ lục nhanh nhất tại đây.
11 giờ 30 trưa.
Giản Nhược Trầm đã mở bữa cơm Quan Ứng Quân gửi đến trong văn phòng của thầy Lý, "... Nhiều rau quá vậy."
Cậu muốn ăn thịt!
"Ở dưới có." Quan Ứng Quân đẩy một hộp khác đến trước mặt thầy Lý: "Ba nuôi, phần của ba đây."
Lý Trường Ngọc liếc hắn, giọng đầy ẩn ý: "Vất vả cho con quá ha, còn phải làm thêm một phần cho ta nữa."
Giản Nhược Trầm bật cười: "Wow, thầy Lý còn có lạp xưởng kho đấy, bác sĩ không cho em ăn món này, nhưng Quan sir lại đặc biệt làm riêng cho thầy đó ạ."
Lúc này Lý Trường Ngọc mới hài lòng nói: "Có lòng rồi."
"Quan Ứng Quân, ta nghe nói vụ của Lục Tiệm đã xử lý xong, bước tiếp theo các con định làm gì? Liên minh của các con sẽ giải tán hay tái cơ cấu?"
Giọng điệu Quan Ứng Quân bình thản: "Không biết. Dù sao có án thì phá án, không có án thì giải quyết vụ tồn đọng. Ở Hồng Kông, cảnh sát không bao giờ thiếu việc để làm."
Vừa nói, hắn vừa nhìn Giản Nhược Trầm: "Ăn rau đi."
Giản Nhược Trầm: "..."
Cậu gắp một đũa rau bỏ vào miệng, phát hiện loại rau này lại có vị thịt, lật xuống dưới mới phát hiện bên dưới trải một lớp thịt ba chỉ sốt chua ngọt.
Thịt ba chỉ sốt chua ngọt? Món này mới lạ đấy.
Lý Trường Ngọc nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Ồ, Quan Ứng Quân đã theo đuổi được rồi sao?
Chiếc bánh tình yêu thực sự đã từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu đứa con nuôi chỉ biết vùi đầu làm việc của ông rồi ư?
Đúng là chuyện lạ.
...
Cách mười tòa nhà.
Tại một quán ăn đơn giản bên ngoài Học viện Nghệ thuật Đại học Hồng Kông, Giang Hàm Dục khẽ nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
"Cái vị Giản cố vấn đó, có phải là người mà trước kia cậu nói không phải con riêng không?"
Có người ngồi xuống cạnh Giang Hàm Dục, cười hỏi: "Cậu biết được chuyện gì rồi à? Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì vậy? Nhìn thật đặc biệt, thật xinh đẹp."
Một người khác ấp úng nói: "Cậu đừng buồn quá, loại cặn bã như Lục Tiệm bị kết án tử hình cũng tốt, nếu không sau khi cậu vào cửa, chẳng biết sẽ phải chịu uất ức thế nào đâu."
Giang Hàm Dục siết chặt chiếc thìa trong tay, cố gắng nhếch môi nở một nụ cười gượng gạo.
Kể từ sau khi ba bị thi hành án tử, thì những lời giả tạo như thế này không biết cậu ta đã nghe bao nhiêu lần.
Những kẻ này, ai biết trong lòng bọn họ cười nhạo cậu ta thế nào, ghê tởm cậu ta ra sao.
Nhưng bây giờ biết cậu ta có quan hệ với Lục Vinh, muốn tranh thủ một chút tài nguyên, chẳng phải lại vội vàng bám vào à!
Giang Hàm Dục nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Trong tài liệu mật ghi rõ— kích động mâu thuẫn giữa Giản Nhược Trầm với giới cao tầng trong nước, Trung tâm Cục Cảnh sát Hình sự Quốc tế Hoa Quốc, cùng Tổng khu Tây Cửu Long.
Cậu ta nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là Giản Nhược Trầm không phải con riêng rồi, mẹ cậu ta có địa vị rất cao ở Anh."
"A? Vậy mà cậu ta còn nhằm vào chính quyền Anh hả?"
"Đúng đấy, nghe nói quan chức Hồng Kông thuộc chính quyền Anh đều bị điều tra, tại sao chính phủ Anh không làm khó cậu ta nhỉ?"
Đã từng làm rồi.
Chẳng qua là người ngoài không biết mà thôi.
Giang Hàm Dục rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Các cậu nói xem... có khi nào Giản Nhược Trầm là nội gián do chính quyền Anh cài vào Tổng khu Tây Cửu Long không? Tại sao cậu ta vừa vào đã tìm thấy chứng cứ phạm tội quan trọng của Lục Tiệm? Tôi ở bên cạnh Lục Tiệm nhiều năm như vậy mà còn không biết gì."
"Biết đâu cậu ta vốn đã biết nội tình, còn chính quyền Anh cũng muốn loại bỏ một nhóm chính khách phạm tội, nhưng lại không tiện ra tay, nên mới để Giản Nhược Trầm hành động?"
Trái tim Giang Hàm Dục đập mãnh liệt. "Giản Nhược Trầm thật sự rất thích hợp mà, mẹ cậu ta là người Anh."
Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh, rút ra một tờ báo: "Nhìn xem, tờ báo này cũng đăng bài viết nói như vậy."
Cùng lúc đó.
Tờ báo này cũng được Quan Ứng Quân đặt trước mặt Giản Nhược Trầm.
Quan Ứng Quân nói: "Nhìn đi, sáng nay có người gửi đến Tổng khu Tây Cửu Long, chỉ đích danh đưa cho anh. Chắc là muốn ly gián em với bên này và cả chính quyền trong nước, khiến em rơi vào thế cô lập."
"Nhưng em đã thông qua điều tra bên phía chúng ta rồi, còn phía nội địa càng nghiêm khắc hơn, trước khi phái người đến gặp em chắc chắn đã điều tra rõ ràng. Hơn nữa, hợp đồng dự án phát triển dài hạn cũng đã ký kết, nên không có gì đáng lo. Tuy nhiên, em nên chuẩn bị tâm lý về dư luận. Chúng ta sẽ sớm đưa ra tuyên bố chính thức để làm sáng tỏ."
Giản Nhược Trầm vừa cầm tờ báo lên thì máy nhắn tin của Quan Ứng Quân chợt reo.
Bên trong vang lên giọng của Trương Tinh Tông: "Quan sir, bên Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông vừa báo tin, Cảnh Tư Tiền, người phụ trách tổ chức điều tra Lục Vinh, đã chết một cách bất ngờ. Cục An ninh đã tự ý vượt cấp, giao quyền điều tra Lục Vinh cho liên minh ở khu Tây Cửu Long chúng ta."
Vừa nghe xong tin đầu tiên, tin thứ hai lại lập tức tới.
Lần này là của Tất Loan Loan gửi đến.
"Quan sir, tại khu ký túc xá của Đại học Hồng Kông, bên trong bể chứa nước trên nóc tòa nhà B7 có một xác chết nam giới khỏa thân, thời gian tử vong ước tính chưa đến 3 tiếng đồng hồ. Anh... tốt nhất nên đưa Giản sir tới xem."
Giản Nhược Trầm vừa đọc xong bài báo thì nghe thấy câu này.
Một cảm giác bất an kỳ lạ khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Hàng loạt sự kiện như thuốc phiện phenmetrazine bị đưa vào hải quan, tin đồn trên báo, quyền điều tra Lục Vinh bị chuyển giao, vụ án mạng tại khu ký túc xá Đại học Hồng Kông...
Thời điểm bùng nổ tin tức này trùng hợp đến mức đáng sợ.
Có người đang nhắm vào cậu.
Trong văn phòng của Lý Trường Ngọc, tivi đang phát bản tin:
"STN News, bản tin buổi trưa, bây giờ là 12 giờ, tôi là Trần Trúc Dao."
"Tin tức hôm nay gồm có: Một vụ án mạng xảy ra tại Đại học Hồng Kông. Cảnh Tư Tiền thuộc Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông bất ngờ qua đời. Con trai cả nhà họ Lục - Lục Vinh ra tay xoay chuyển tình thế, giúp cổ phiếu Lục thị tăng trở lại. Ba vụ nhảy lầu tại Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông... Sau đây là nội dung chi tiết."
Giản Nhược Trầm đột nhiên đứng bật dậy.
Có người nhảy lầu tại Sở giao dịch chứng khoán?
Không thể nào, cậu đã bảo La Bân Văn phát hành cổ phiếu giá thấp rồi cơ mà?
Dựa vào tình hình dư luận và những thông tin được công bố trước đó, chỉ cần các cổ đông bán tháo cổ phiếu Lục thị rồi mua lại số cổ phiếu phát hành thêm, lẽ ra sẽ không thua lỗ quá nhiều mới đúng.
Quan Ứng Quân lập tức nói: "Em đi đến Sở Giao dịch chứng khoán Hồng Kông, anh đến khu ký túc xá."
Lý Trường Ngọc nói: "Sợ rằng không được. Nạn nhân ở ký túc xá... chính là sinh viên từng muốn chuyển khoa sang chỗ ta."
Ông xoay màn hình laptop về phía Giản Nhược Trầm: "Người chết là người em quen."
Giản Nhược Trầm nhìn khuôn mặt nạn nhân, đồng tử co rút mạnh.
Cậu còn nhớ người này, trước đây từng cầm hoa đến hỏi cậu về chuyện chuyển khoa, là một đàn anh năm hai tính cách rất cởi mở.
Lý Trường Ngọc nói: "Em nhất định phải đến đó, tránh để truyền thông nắm thóp điểm 'chột dạ' mà ra sức công kích em. Đám phóng viên lá cải không cần biết em có chứng cứ ngoại phạm hay không, bọn họ chỉ cần bịa chuyện để viết bậy mà thôi."
Giản Nhược Trầm hít sâu một hơi, vừa định gọi điện thoại cho La Bân Văn để hỏi tình hình ở Sở Giao dịch chứng khoán thì điện thoại chợt reo lên.
Hiển thị số lạ.
Cậu nhấc máy, "Alo?"
"Tôi là Lý Mậu Minh." Người ở đầu dây bên kia nói, "Bên trên rất tin tưởng cậu. Cứ yên tâm, chuyện ở Sở giao dịch chứng khoán bên tôi có đầu mối rồi, có lẽ là chính phủ Anh ra tay, thuê những bệnh nhân mắc bệnh nan y tự sát. Chúng tôi có người chứng kiến họ từng ra vào Bệnh viện Quốc tế Hồng Kông cách đây nửa năm."
Lý Mậu Minh nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn: "Đừng lo lắng, vụ nhảy lầu tại Sở giao dịch chứng khoán cứ để chúng tôi giải quyết. Cậu hãy tập trung xử lý vụ án bên cậu đi."
Trái tim đang treo lơ lửng của Giản Nhược Trầm rốt cuộc cũng ổn định lại.