Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 76

"Được. Cảm ơn cảnh sát Lý." Giản Nhược Trầm cúp máy.

 

Khi cậu ký hợp đồng phát triển trị giá 5,9 tỷ với Lý Mậu Minh, cậu hoàn toàn không nghĩ đến ngày hôm nay.

 

Không ngờ đã vượt qua thời đại rồi, vẫn có thể nhận được sự quan tâm của Tổ quốc.

 

Giản Nhược Trầm cúi người cầm hộp cơm lên, tùy tiện ăn vài miếng rồi đậy nắp lại. "Thầy Lý, em đi trước, lát nữa về ăn tiếp."

 

"Đi đi." Lý Trường Ngọc quay đầu nhìn Quan Ứng Quân, "Nếu không giải quyết được thì gọi cho ta."

 

"Vâng." Quan Ứng Quân đưa tay vỗ nhẹ lên vai Giản Nhược Trầm.

 

Lực đạo vừa nặng vừa nóng từ bả vai lan khắp toàn thân. Giản Nhược Trầm chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Đi thôi."

 

Khu ký túc xá cách khu văn phòng giảng viên không xa, chạy bộ mất khoảng mười phút.

 

Giản Nhược Trầm đeo thẻ công tác mới vừa được cấp, đứng trước cánh cửa sắt trên sân thượng, hít sâu một hơi, rồi nắm lấy tay nắm tròn bằng kim loại.

 

Cổ tay cậu khẽ xoay, cửa mở ra.

 

Ánh sáng từ khe cửa dần mở rộng, chiếu vào đáy mắt cậu.

 

Đám phóng viên lập tức ào đến, các loại máy ảnh lớn nhỏ chĩa về phía cậu, âm thanh ồn ào vang lên bên tai.

 

"Cậu Giản, xin hỏi cậu có ý kiến gì về vụ án lần này không?"

 

"Nghe nói nạn nhân lần này cũng là một sinh viên muốn chuyển sang lớp của thầy Lý, cậu có suy nghĩ gì về việc này?"

 

"Cậu Giản, Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long truy quét Lục Tiệm đến cùng khiến cổ phiếu của nhà họ Lục lao dốc, nhiều cổ đông mất sạch vốn, thậm chí có ba người đã nhảy lầu tự sát. Ba mạng người này có nên do Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long chịu trách nhiệm không?"

 

"Cậu Giản, cậu có bài xích những nhân tài cùng lĩnh vực với mình không? Tại sao thầy Lý không xuất hiện cùng cậu ở hiện trường?"

 

Giản Nhược Trầm ngước mắt quét một vòng, đáp: "Chi tiết vụ án xin theo dõi buổi họp báo của Phòng quan hệ công chúng Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long. Mong mọi người đừng cản trở quá trình điều tra, hãy phân rõ thứ tự ưu tiên."

 

Người luôn mang theo nụ cười bên khóe môi lúc này lại thu liễm đi, gương mặt vô cảm, ánh mắt sắc bén. Tuy gương mặt vẫn còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế uy nghiêm được tôi luyện qua năm tháng, khiến người khác sinh lòng kính sợ, không dám nhìn thẳng.

 

Huống hồ, đứng sau cậu còn có một vị Thanh tra cao cấp nổi danh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.

 

Đám phóng viên im lặng một lúc, sau đó rón rén lùi ra, nhường một lối đi.

 

"Cảm ơn sự hợp tác của mọi người." Giản Nhược Trầm nói, sải bước đến khu vực phong tỏa.

 

Quan Ứng Quân vén dây phong tỏa lên. "Em vào trước đi, anh sẽ đi kiểm tra xung quanh. Đôi khi bên giám định có thể bỏ sót manh mối."

 

"Được."

 

Giản Nhược Trầm cúi người bước vào trong khu vực phong tỏa.

 

Hiện trường rất yên tĩnh, để tránh rò rỉ thông tin vụ án, các chuyên viên giám định và cảnh sát đều nói chuyện với giọng cực nhỏ.

 

Hướng Cảnh Vinh đi tới, "Quan sir lại đi kiểm tra xung quanh rồi à? Chứng cứ quan trọng đã tìm thấy rồi."

 

Giản Nhược Trầm ngước mắt, "Không tiện nói với tôi sao?"

 

"Không phải." Hướng Cảnh Vinh nói, "Sở Cảnh sát Khu vực Tây Cửu Long không có kẻ ngu, bây giờ thời điểm này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, người sáng suốt đều biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Quan sir ấy mà... bệnh đa nghi hơi nặng. Nếu anh ta bắt nạt cậu, hay là chuyển qua đây làm giám định với tôi đi?"

 

Giản Nhược Trầm: "..."

 

Nói nghe thật chân thành.

 

Cậu còn không phân biệt được Hướng sir đang an ủi hay đang lôi kéo mình nữa.

 

Quan Ứng Quân bước vào, mang theo lời cảnh cáo, "Hướng Cảnh Vinh."

 

Hướng Cảnh Vinh không nói nữa, đưa báo cáo giám định sơ bộ cho Quan Ứng Quân. "Tất cả đều ở đây."

 

Rồi lại đưa túi vật chứng chứa bằng chứng quan trọng cho Giản Nhược Trầm. "Bằng chứng quan trọng."

 

Bên trong túi vật chứng có một tấm chi phiếu.

 

Người nhận tiền là Tần Gia Dương.

 

Ngân hàng phát hành chi phiếu là Ngân hàng Khải Đông.

 

Nhân lúc Quan Ứng Quân đang xem báo cáo giám định, Hướng Cảnh Vinh nhỏ giọng giải thích, "Ngân hàng Khải Đông vào Hồng Kông từ năm 1841, là sản nghiệp của người Anh. Giá trị của tấm chi phiếu này quá lớn, người sở hữu nó nhất định có quan hệ với chính quyền Anh. Nhưng ngoài thông tin này ra, hiện tại chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh Tần Gia Dương là hung thủ."

 

Hướng Cảnh Vinh mím môi, tiếp tục nói: "Nạn nhân tên là Lâm Tự Minh, không phải người nhận tiền trên chi phiếu."

 

"Tấm chi phiếu này được nạn nhân gấp nhỏ lại nhét vào miệng, chỉ có góc trên bên trái, chỗ ghi tên người nhận tiền ấy, là bị gập mạnh một nếp."

 

Góc trên bên trái của chi phiếu có một nếp gấp rõ ràng.

 

Nếu quan sát kỹ, có thể thấy vết gấp này còn có dấu vết bị cào bằng móng tay.

 

Giản Nhược Trầm trả túi vật chứng lại. "Đây là tin nhắn lúc chết mà nạn nhân để lại sao?"

 

"Thông thường là vậy."

 

Hướng Cảnh Vinh vừa nói vừa nhìn về phía bể chứa nước trên nóc nhà, "Lâm Tự Minh chết do ngạt nước. Bồn chứa nước của Đại học Hồng Kông sẽ được bơm đầy vào lúc 7:30 sáng, trước 7:30 máy bơm nước sẽ không hoạt động. Sau một đêm sử dụng, mực nước trong bồn sẽ rất thấp, nên trước thời điểm đó cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ khi máy bơm khởi động, mực nước dâng lên, cậu ta mới chết đuối. Cậu ta có đủ thời gian để gấp tấm chi phiếu lại, nhét vào miệng và giấu đi."

 

Thật khó tưởng tượng được lúc ấy nạn nhân tuyệt vọng đến mức nào.

 

Giản Nhược Trầm chớp mắt, đôi mắt khô khốc.

 

Quan Ứng Quân xem xong báo cáo giám định, "Tạm thời không nói đến tấm chi phiếu này từ đâu mà đến. Một người chết đuối thì làm sao giấu được nó trong miệng? Khi con người bị sặc nước sẽ phản xạ mở miệng, lẽ ra tấm chi phiếu phải bị nước cuốn ra ngoài mới đúng."

 

Hướng Cảnh Vinh nhún vai, "Quan sir, trước khi chết con người có thể tiết ra adrenaline với mức cao, nhờ ý chí mà làm được nhiều chuyện không tưởng lắm."

 

Quan Ứng Quân đảo mắt nhìn xung quanh. "Ai là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án?"

 

"Là nhân viên vệ sinh trên tầng thượng." Tất Loan Loan đi tới, nói nhanh: "Tôi đã hỏi rồi, mỗi ngày vào lúc 12 giờ trưa, nhân viên vệ sinh sẽ dọn dẹp bể nước trên tầng thượng ký túc xá. Hẳn là hung thủ đã tính toán kỹ thời gian để thi thể bị phát hiện."

 

"Ba tiếng trước, người nhân viên này đang dọn dẹp một giảng đường vắng, không có chứng cứ ngoại phạm."

 

Quan Ứng Quân hỏi: "Ai là người cuối cùng nhìn thấy Lâm Tự Minh trong khuôn viên Đại học Hồng Kông? Và vào lúc nào?"

 

Tất Loan Loan: "Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính đã đi điều tra."

 

Lời vừa dứt, cửa sân thượng bất ngờ bật mở.

 

Các phóng viên đứng trước cửa lập tức tự động tản ra, ôm chặt máy ảnh, không ai dám thở mạnh.

 

Trương Tinh Tông chạy đến trước mặt mọi người, thở hổn hển nói: "Đã hỏi bạn cùng phòng của Lâm Tự Minh. Cậu ấy về ký túc xá vào tối qua, sáng nay rời đi lúc 6 giờ 30 cùng Tần Gia Dương để chạy bộ. Sau đó, không ai còn nhìn thấy cậu ấy nữa."

 

Lưu Tư Chính đi theo sau Trương Tinh Tông do dự một lát, đưa ra túi đựng vật chứng, "Trong lúc kiểm tra đồ đạc của Lâm Tự Minh, tôi phát hiện một bức thư cậu ấy để lại. Vì cần xác minh thông tin, tôi đã mở ra đọc... là thư gửi cho Giản Nhược Trầm...."

 

Giản Nhược Trầm nhận lấy.

 

Chữ viết của Lâm Tự Minh rất gọn gàng, ngay ngắn.

 

[Kính gửi cậu Giản, mong thư đến tay cậu lúc bình an.

 

Vô cùng cảm ơn cậu đã cho tôi danh sách sách và số điện thoại.

 

Trong kỳ nghỉ xuân, tôi đã đọc xong danh sách đó. Sau Tết, tôi còn trả lời được câu hỏi của thầy Lý trong một buổi hội thảo công khai và may mắn gây ấn tượng với thầy.

 

Sau đó, tôi đến gặp thầy Lý, tham gia một số buổi học một kèm một, từ đó tôi càng say mê tâm lý tội phạm.

 

Thầy Lý kể cho tôi nghe một vài vụ án mà cậu từng xử lý. Tôi còn nghe nói cậu biết ảo thuật, có thể lặng lẽ rút đồ từ túi của Thanh tra cấp cao mà họ không hay biết. Thật ngầu! Tôi cũng đã học được một vài trò, hy vọng sau này có thể cùng cậu trao đổi về nguyên lý của ảo thuật.

 

Mong được trở thành đồng môn của cậu...]

 

Giản Nhược Trầm dùng sức chớp chớp mắt.

 

Thông tin tử vong mà Lâm Tự Minh để lại - lại là thứ mà anh ấy lấy từ trên người hung thủ.

 

"Đã tìm thấy Tần Gia Dương chưa?" Giọng nói của Giản Nhược Trầm có chút run rẩy.

 

"Vẫn chưa." Lưu Tư Chính nghiêm mặt: "Tần Gia Dương là bạn cùng phòng của Lâm Tự Minh. Khi chúng tôi đến ký túc xá, cậu ta không có ở đó, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi nghi ngờ cậu ta đã bỏ trốn vì sợ tội."

 

Quan Ứng Quân ra lệnh: "Lập tức phát lệnh truy nã. Tất Loan Loan đến gặp giáo viên hướng dẫn để lấy địa chỉ nhà của Tần Gia Dương. Những người khác kiểm tra hiện trường một lần nữa, đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào, sau đó phong tỏa hiện trường."

 

Những vụ án do sinh viên gây ra phần lớn đều là lần đầu phạm tội, thủ pháp không thể so với những vụ án nghiêm trọng mà Tổ trọng án thường tiếp nhận.

 

Nếu không phải vì địa điểm xảy ra án mạng nằm gần Tổng khu và thời gian phát hiện thi thể quá trùng hợp, vụ án này đã chẳng đến tay họ.

 

Quan Ứng Quân nhìn về phía Trương Tinh Tông, "Đi nói chuyện với phóng viên về thời gian họp báo, sau đó thông báo cho Phòng Quan hệ công chúng."

 

Giản Nhược Trầm có chút ngẩn người.

 

Đúng lúc này, đám phóng viên và các tay quay phim ở cửa sân thượng bỗng nhốn nháo.

 

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Giản Nhược Trầm vang lên.

 

Cậu bắt máy, "Alo?"

 

Giọng của Lý Mậu Minh truyền đến từ đầu dây bên kia: "Giải quyết rồi, chúng tôi đã tìm thấy hồ sơ bệnh án của ba người nhảy lầu. Cả ba đều từng khám sức khỏe tại Bệnh viện Quốc tế Hồng Kông, đều mắc bệnh nan y, vốn không còn sống được bao lâu nữa. Họ muốn để lại tiền cho gia đình, vì vậy mới chọn cách này để kết thúc."

 

"..." Giản Nhược Trầm nhìn đồng hồ đeo tay.

 

Nửa tiếng.

 

Người mà Tổ quốc cử sang đây quả thực có bản lĩnh.

 

Lý Mậu Minh: "Bên cậu thế nào rồi?"

 

Giản Nhược Trầm nói: "Đã xác định được nghi phạm, nhưng vẫn thiếu chứng cứ mang tính chỉ điểm. Sau khi bắt người cần hỗ trợ thẩm vấn. Giờ chuẩn bị truy nã."

 

"Thẩm vấn à, sở trường của cậu đấy." Lý Mậu Minh cười cười, "Bọn tôi đã thả tin về cuộc họp báo, dự định công bố việc cậu ký hợp đồng phát triển. Cậu có muốn không?"

 

Một khi công bố, tức là hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chính quyền Anh ở Hồng Kông.

 

Giản Nhược Trầm chợt nhớ đến Lâm Tự Minh, "Công bố đi."

 

Dù sao chính phủ Anh cũng chẳng còn mặt mũi gì nữa.

 

Lý Mậu Minh tán thưởng: "Được! Rất có khí phách!"

 

Giọng điệu của ông ta ôn hòa: "Tôi sẽ gọi hết đám phóng viên ở chỗ cậu đi, tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một chút, ăn cơm đi. Sức khỏe là quan trọng nhất."

 

"Được. Cảm ơn cảnh sát Lý." Giản Nhược Trầm cúp máy, đám phóng viên vây kín cửa sân thượng đã nhanh chóng tản đi không còn bóng dáng.

 

Tổ trọng án thu dọn hiện trường, dán niêm phong, bắt đầu chuẩn bị cho buổi họp báo sẽ diễn ra sau một tiếng rưỡi nữa.

 

Khi Giản Nhược Trầm quay lại văn phòng của thầy Lý, đã qua nửa tiếng.

 

Cậu không có khẩu vị, ánh mắt rơi vào chiếc TV đầu to gắn trên giá sát trần nhà.

 

Trên màn hình là khuôn mặt một người dân đang tức giận.

 

Ông cụ phì một bãi nước bọt vào ống kính: "Bọn truyền thông này đúng là không biết xấu hổ, cảnh sát còn chưa công bố kết quả mà chúng nó đã bịa chuyện bậy bạ! Tôi thấy trong đám báo Hồng Kông chỉ có STN là đưa tin khách quan, đáng tin cậy nhất!"

 

"Tôi từng sống ở Cửu Long Thành Trại, ngủ trong cái lồng sắt chật chội ba mét vuông! Chính cậu Giản đã giúp chúng tôi quét sạch băng đảng xã hội đen, Ủy ban Chống th*m nh*ng đã tổ chức cho chúng tôi di dời vào khu tái định cư. Nhờ vậy chúng tôi mới có nhà đàng hoàng để ở."

 

"Chính quyền Anh ở Hồng Kông ấy à? Trong mắt chúng chỉ có tiền và lợi ích, xấu xa! Còn cậu Giản là người tốt!"

 

Ông cụ tức giận mắng: "Viết lung tung! Cút!"

 

Giản Nhược Trầm: "..."

 

Hả? Không phải đang mắng cậu à?

 

Cậu do dự đổi kênh.

 

Gương mặt Sài Kính Vũ xuất hiện trên màn hình, phía sau là tấm bảng tên của khoa Y, Đại học Hồng Kông.

 

Giản Nhược Trầm biết chắc hắn sẽ không nói gì tốt đẹp về mình, nhưng vẫn dừng lại xem.

 

Sài Kính Vũ nhíu mày,"Cậu ta coi thường nghi phạm? Đùa à. Giản Nhược Trầm đối xử với ai cũng như nhau. Trước đây tôi bị tình nghi là tội phạm, lúc chưa rửa sạch được tội danh cậu ta còn mang cháo cho tôi nữa cơ mà."

 

"Phạm pháp thì phải chấp nhận xét xử, chẳng phải là lẽ thường tình sao? Lục Tiệm ấy à? Dù có là Thái Thượng hoàng mà buôn bán m* t** thì cũng đáng chết."

 

"Anh là phóng viên đài nào thế? Đừng đến cổng khoa Y chặn người nữa, phiền chết đi được. Anh biết bố tôi là ai không hả?"

 

Giản Nhược Trầm: "..."

 

Ba tháng không gặp, Sài Kính Vũ sao vẫn như vậy.

 

Ngu ngốc đến kỳ lạ.

 

Cậu hơi cay sống mũi, khóe môi từ từ nhếch lên, cắn đầu đũa trong miệng, rồi lại đổi kênh.

 

Logo STN hiện lên trên màn hình.

 

Sau đó là cảnh La Bân Văn ngồi trong thư phòng.

 

Giản Nhược Trầm sửng sốt.

 

Tiếng nói có chút méo mó truyền ra từ loa khuếch đại của TV.

 

"Liên quan đến những tin đồn thất thiệt hôm nay về mẹ của cậu Giản và lập trường của cậu ấy, chúng tôi xin được làm rõ ở đây."

 

La Bân Văn đeo cặp kính gọng vàng, mái tóc hoa râm chải chuốt gọn gàng, bên tay là một chồng tài liệu, "Gia tộc Connaught đã đầu tư vào Hồng Kông hơn một nghìn tỷ, dự án bắt đầu từ năm 1973, bao gồm bất động sản Quỹ Kim, sữa tiện lợi, tuyến tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, truyền thông công cộng và phát triển cảng."

 

"Những dự án tiện ích này đã mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân, các tài liệu có thể công khai sẽ được hiển thị trên màn hình."

 

Giản Nhược Trầm sững sờ nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của mẹ nguyên chủ.

 

Tàu điện ngầm? Năm 1973 đã lên kế hoạch xây dựng rồi?

 

La Bân Văn nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười hòa nhã trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất. "Gia tộc Connaught luôn giữ thái độ trung lập và thiện chí, mong muốn cùng xã hội tiến bộ và hiệp đồng phát triển. Hy vọng những kẻ có ý đồ khác hiểu rõ. Connaught chỉ là khiêm tốn, chứ không phải đã chết."

 

"Cạch——"

 

Ngoài cửa văn phòng của Lý Trường Ngọc vang lên một tiếng giòn tan.

 

"Ai?" Quan Ứng Quân lập tức đứng dậy đi ra, nhưng bên ngoài chỉ có một chiếc bút thép gãy làm đôi.

 

Mực chảy lênh láng trên mặt đất.

 

Giang Hàm Dục đứng núp sau góc hành lang, ôm bản kế hoạch mà Lục Vinh đưa cho, cả người run rẩy, hai tay bụm chặt miệng, không dám thở mạnh.

 

Tại sao...

 

Rõ ràng mọi thứ đều được thực hiện theo kế hoạch mà bên trên đưa xuống.

 

Tin đồn, nhảy lầu, bôi nhọ, dùng vụ án mạng để khống chế Giản Nhược Trầm.

 

Tại sao người lẽ ra phải bị hàng vạn người chỉ trích lại nhận được nhiều sự ủng hộ đến vậy?

 

Chẳng lẽ những hành động thiện ý nhỏ bé không đáng kể ngày thường, có thể nhận được nhiều hồi đáp đến vậy sao?

 

Tại sao ngay cả Sài Kính Vũ cũng lên tiếng bênh vực Giản Nhược Trầm?

 

Chẳng phải cậu ta rất ghét Giản Nhược Trầm sao?

 

Giang Hàm Dục nhìn dòng chữ trên kế hoạch: Thử thăm dò thái độ của Lý Trường Ngọc đối với Giản Nhược Trầm.

 

Cậu ta mím môi đứng thẳng người, chậm rãi lui ra khỏi tòa nhà giáo viên.

 

——

 

Quan Ứng Quân nhặt cây bút lên bằng khăn tay, bỏ vào túi vật chứng, đóng chặt cửa văn phòng, rồi trở lại sofa.

 

Hắn liếc qua hộp cơm trên bàn trà.

 

Mới ăn được một miếng.

 

Giản Nhược Trầm lại muốn đổi kênh, nhưng chiếc điều khiển đã bị Lý Trường Ngọc cầm đi.

 

Thầy Lý vỗ vai thiếu niên, "Cái chết của Lâm Tự Minh không phải lỗi của em. Đừng tìm nữa, sẽ không ai trách em cả, em cũng đừng tự trách mình."

 

"Em xem, trên TV đều là những người em từng giúp đỡ. Những thiện ý nhỏ bé trước kia rồi cũng như bông tuyết, lần lượt quay về bên em thôi."

 

Giản Nhược Trầm dùng sức chớp mắt.

 

Sau đó cậu quay người, tựa vào hõm vai Quan Ứng Quân.

 

Cậu nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào mùi hồng trà và bạc hà quen thuộc.

 

Thôi vậy, Lý Trường Ngọc tinh tường như thế.

 

Chuyện gì cũng có thể nhìn ra được.

 

Ở đây thì đừng giấu nữa, nín nhịn mệt lắm.

 

Cậu vùi trán vào vai Quan Ứng Quân, chậm rãi thở ra một hơi run rẩy.

 

Quan Ứng Quân đưa tay ôm lấy cậu, kéo sát vào lòng, vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, khẽ nói: "Đừng khóc."

 

Cái chạm nhẹ lên má ấy không mang theo bất kỳ tạp niệm nào, sự trân trọng trong giọng điệu truyền vào tận đáy lòng.

 

Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Em không khóc."

 

Chỉ là cậu cảm thấy thế gian này quá đỗi hoang đường.

 

Hồng Kông năm 1993, tư bản nắm quyền.

 

Trong mắt bọn họ, mạng người lại có thể trở thành một quân cờ đặt lên bàn cờ.

 

Cậu biết mình không sai.

 

Nhưng cái chết của Lâm Tự Minh đã khiến người ta hiểu rõ rốt cuộc thế lực nào đang hoành hành ở Hồng Kông.

 

Cậu vẫn chưa đủ tàn nhẫn, chưa đủ sắc bén.

 

Giản Nhược Trầm lặng lẽ dựa vào một lúc, rồi nói: "Ăn cơm, ăn xong còn về sở cảnh sát làm việc."

Bình Luận (0)
Comment