Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 78

Quan Ứng Quân nhìn cánh cửa lớn từ từ đóng lại trước mắt, liền nhanh chân bước tới đỡ lấy cửa, giữ nó mở ra. Nhìn bóng lưng của Giản Nhược Trầm, hắn khẽ cười: "Đồ vô lương tâm."

 

Câu nói ấy lướt qua tai, nhưng Giản Nhược Trầm vẫn không dừng bước. Khóe môi cậu hơi nhếch lên, vừa đi vừa lật xem bản lời khai trong tay.

 

Trong bản lời khai, Tần Gia Dương là một người khá mẫu mực và kỷ luật.

 

Lịch trình của hắn đều đặn: lên lớp, tan học, ăn uống, tập luyện.

 

Vòng quan hệ xã hội của hắn trùng khớp đáng kể với Lâm Tự Minh.

 

Hai người ngoài mặt vẫn giữ mối quan hệ không tệ.

 

Mãi đến khi Lâm Tự Minh xin chuyển ngành nhưng vẫn muốn cạnh tranh suất đăng ký của quỹ nghiên cứu khoa học xã hội.

 

Giản Nhược Trầm lật đến trang cuối cùng, hít sâu một hơi, vươn tay mở cửa phòng thẩm vấn rồi bước vào.

 

Bất kể trong lòng có cảm xúc gì, nghĩ gì, điều tối kỵ nhất của người thẩm vấn là để lộ sự yếu thế trước mặt tội phạm.

 

Gương mặt Giản Nhược Trầm vẫn điềm tĩnh, cậu bước chậm rãi đến ngồi đối diện Tần Gia Dương.

 

Tần Gia Dương nuốt khan: "Sao lại là cậu?"

 

"Có vẻ anh mải lo bỏ trốn, không kịp theo dõi tin tức nhỉ." Giản Nhược Trầm khẽ cười, giơ tay ra vẻ bất cần. "Kế hoạch ly gián của anh thất bại rồi."

 

Ánh mắt Tần Gia Dương dao động, lảng tránh: "Ly gián gì chứ? Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

 

Trong lòng Giản Nhược Trầm đã hiểu rõ, "Người đưa chi phiếu cho anh nói thế nào với anh? Có phải là bảo anh giết Lâm Tự Minh không? Hắn là ai?"

 

Phòng thẩm vấn rơi vào khoảng lặng.

 

Tần Gia Dương im lặng cúi đầu, hai tay siết chặt, không nói một lời, như một con lợn chết không sợ nước sôi.

 

Bên ngoài phòng thẩm vấn, các cảnh sát của đội A Tổ trọng án xếp thành hàng, Trương Tinh Tông đang cắm cúi ghi chép.

 

Đinh Cao hỏi: "Sao lại hỏi câu đó? Động cơ giết người của Tần Gia Dương chẳng phải là tranh giành suất quỹ nghiên cứu sao? Giờ chúng ta phải làm rõ tấm chi phiếu có liên quan đến Giang Hàm Dục hay không mà?"

 

Trương Tinh Tông không ngẩng đầu lên: "Không biết, nhưng nếu là Tiểu Thần Tài thì chắc chắn có lý do."

 

Đinh Cao bừng tỉnh.

 

Khi quay lại nhìn vào phòng thẩm vấn, Giản Nhược Trầm đã đứng dậy.

 

Vừa thu dọn tài liệu trước mặt, cậu vừa cất giọng: "Nếu anh không muốn nói, vậy thì có nghĩa là vụ giết hại Lâm Tự Minh này hoàn toàn là ý muốn của riêng anh. Anh biết chế độ tử hình hiện tại ở Hồng Kông đã không còn là hình thức rồi chứ?"

 

Hơi thở của Tần Gia Dương đột nhiên trở nên nặng nề.

 

Hắn há miệng, sắc mặt lộ vẻ giằng co, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, nhắm mắt không nói gì.

 

Có hy vọng rồi.

 

Giản Nhược Trầm tiếp tục dẫn dụ: "Nếu có kẻ xúi giục anh giết người, người xúi giục sẽ bị kết án nặng hơn. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ."

 

Tần Gia Dương thở hổn hển, đôi mắt trợn trừng.

 

Giản Nhược Trầm nói: "Chi phiếu là vật chiếm đoạt trái phép, cục cảnh sát sẽ tịch thu. Đối với anh bây giờ mà nói, chi phiếu đã không còn, giữ mạng mới là quan trọng nhất."

 

Giọng cậu trầm thấp, chậm rãi: "Anh biết không... khi bị xử bắn, ít nhất sẽ trúng bốn viên đạn."

 

"Hãy tưởng tượng đi, bốn cảnh sát bao quanh, chĩa súng vào anh, đến thời khắc định mệnh, 'đoàng!'—anh còn chẳng biết mình chết dưới họng súng của ai."

 

Giọng điệu của Giản Nhược Trầm nhẹ nhàng, nhẹ đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, lại toát lên áp lực vô hình.

 

Tần Gia Dương nuốt nước bọt, cổ tay bị còng giật mạnh một cái, giọng run rẩy: "Không... không! Người đưa chi phiếu cho tôi là Giang Hàm Dục!"

 

Sắc mặt hắn hoảng hốt, ánh mắt dao động, môi run rẩy: "Là cậu ta bảo tôi giết người, tôi..."

 

"Được rồi." Giản Nhược Trầm đứng thẳng người nói, "Chúng tôi sẽ xác minh với Giang Hàm Dục."

 

Cậu cầm tài liệu bước ra, đối diện với Đinh Cao và Trương Tinh Tông đang há hốc miệng. "Sao thế?"

 

Trương Tinh Tông nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Quan Ứng Quân, "Sao tôi cảm thấy phong cách phá án của cậu ngày càng giống Quan sir vậy?"

 

"Không có đâu." Giản Nhược Trầm thản nhiên nhấc tay, chỉ một khoảng nhỏ bằng móng tay: "Tôi chỉ hơi đe dọa một chút thôi."

 

"Dù sao tôi cũng biết chắc chắn nửa câu sau Tần Gia Dương đã nói dối. Giang Hàm Dục không ngốc đến mức trực tiếp xúi giục giết người, dù gì Giang Vĩnh Ngôn cũng đã ngã xuống vì chuyện này."

 

Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng chỉ cần Tần Gia Dương khai rằng tấm chi phiếu là do Giang Hàm Dục đưa, chúng ta có đủ lý do triệu tập cậu ta đến thẩm vấn."

 

Đinh Cao đập tay một cái: "Hiểu rồi! Bề ngoài cậu hỏi động cơ gây án, nhưng thực tế là khéo léo dẫn dắt khiến Tần Gia Dương sợ hãi kết cục của mình, từ đó khai ra Giang Hàm Dục!"

 

"Ồ~" Trương Tinh Tông bừng tỉnh, "Đợi đến khi Giang Hàm Dục đến, chúng ta cho cậu ta nghe lời khai này của Tần Gia Dương. Đến lúc đó, hai người bọn họ chắc chắn sẽ đổ lỗi cho nhau, và chúng ta sẽ có thêm nhiều thông tin hơn!"

 

Giản Nhược Trầm cong mắt, "Đúng là như vậy."

 

Cậu che mũi, nghiêng đầu hắt hơi một cái, cảm thấy cổ họng hơi ngứa, "Tôi nằm nghỉ một lát, những việc còn lại đợi Giang Hàm Dục đến rồi nói sau."

 

Quan Ứng Quân liếc nhìn gương mặt thoáng ửng đỏ của cậu, nhíu mày, khẽ gọi: "Giản Nhược Trầm?"

 

Giản Nhược Trầm gục đầu xuống bàn làm việc trong văn phòng đội A mà Quan Ứng Quân đã sắp xếp, hơi nghiêng mặt sang bên, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, "Hửm?"

 

Quan Ứng Quân giơ tay chạm nhẹ vào trán cậu, hơi nóng hơn bình thường từ đầu ngón tay lan thẳng đến lòng ngực, làm tim hắn hơi loạn nhịp.

 

Hắn thu tay lại, ánh mắt trầm xuống, "Tất Loan Loan và Lưu Tư Chính đi mời Giang Hàm Dục tới, những người khác qua bên giám định xem có manh mối gì mới không."

 

Trương Tinh Tông phụ trách công việc văn thư trong đội, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là viết báo cáo sơ bộ.

 

Nhưng khi thấy động tác của Quan sir, trong lòng anh ta chợt hoảng hốt, "Cố vấn Giản bị ốm à?"

 

"Chắc bị cảm nhẹ thôi." Quan Ứng Quân lấy áo khoác đơn mỏng quấn lấy Giản Nhược Trầm, rót một ly nước nóng, mở ngăn kéo pha một cốc nước chanh muối đặt bên cạnh cậu, "Uống ít nước nóng trước đi, uống xong rồi anh đưa em đến bệnh viện."

 

Giản Nhược Trầm ôm cốc nước nhấp một ngụm, "Không đi, làm xong việc rồi tính."

 

Quan Ứng Quân dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cúi đầu không nói.

 

Nước chanh muối có vị chua nhẹ, nhiệt độ ấm áp nhưng không quá nóng, Giản Nhược Trầm uống một hơi hết nửa ly, không nghe thấy Quan Ứng Quân đáp lại, bèn dùng đầu gối hích nhẹ vào chân hắn, "Quan sir? Sao không nói gì?"

 

Quan Ứng Quân đáp: "Trong lòng có chuyện thì không dễ nghỉ ngơi, không bằng để em giải quyết tâm sự rồi nói sau. Làm xong việc rồi tính, như em muốn."

 

Hơi nước bốc lên, làm mờ bóng dáng trước mắt.

 

Giản Nhược Trầm vốn nghĩ sẽ phải tranh luận với Quan Ứng Quân một phen về việc vụ án quan trọng hay sức khỏe quan trọng hơn, không ngờ...

 

Cậu ôm cốc nước uống hết phần còn lại, rồi cứ thế gục xuống bàn ngủ mất.

 

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe thấy giọng của Trương Tinh Tông.

 

"... Hình như sức khỏe của Giản sir không tốt lắm, sau này làm sao vượt qua bài kiểm tra thể lực của học viện cảnh sát đây."

 

"Không sao, sẽ khỏe thôi." Giọng Quan Ứng Quân trầm thấp, "Tình trạng của em ấy đặc biệt."

 

Giản Nhược Trầm mơ màng cảm thấy có ai đó đứng bên cửa sổ, che đi ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.

 

Ý thức trôi dạt một khắc.

 

Giản Nhược Trầm đã ngủ say rồi.

 

——

 

Khi tỉnh lại lần nữa đã hơn một tiếng đồng hồ.

 

Giản Nhược Trầm ngồi thẳng người, giơ cánh tay tê mỏi xoa trán, vẫn còn nóng, nhưng đã toát mồ hôi, cảm giác cũng khá hơn nhiều.

 

Cậu khẽ ho một tiếng, ngay lập tức, một vành cốc ấm áp kề sát bên môi.

 

"Uống nước." Quan Ứng Quân khẽ nói.

 

Giản Nhược Trầm uống một ngụm theo tay hắn, sau đó đón lấy chiếc cốc, nhìn quanh một lượt, phát hiện Trương Tinh Tông đang nằm ngủ say sưa trên chiếc giường xếp mà anh ta đặt dưới bàn làm việc suốt 800 năm cũng không di chuyển vị trí.

 

Rõ ràng là cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

 

Giản Nhược Trầm hạ giọng trêu chọc, "Quan sir, sao anh không có giường?"

 

Quan Ứng Quân nói: "Ngủ lãng phí thời gian, ban ngày anh không ngủ."

 

Câu này nghe quen quá, Giản Nhược Trầm hơi sững lại, rồi khẽ bật cười.

 

Cậu khẽ hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Quan Ứng Quân trước đây, "Yêu đương là lãng phí thời gian phá án."

 

Quan Ứng Quân nhướn mày, "Đó là vì chưa gặp em."

 

Giản Nhược Trầm không ngờ hắn lại nói thế, mắt cậu tròn xoe, nhất thời sơ suất, tự rót ba ngụm nước to vào miệng mình.

 

Cậu vội che miệng ho hai tiếng, sợ đánh thức Trương Tinh Tông, mặt đỏ bừng.

 

Quan Ứng Quân khẽ bật cười.

 

Giờ thì hắn đã hiểu rõ rồi, Giản Nhược Trầm có thể diễn bất cứ vai nào vì nhiệm vụ, có thể nói bất cứ lời nào, làm ra vẻ như cái gì cũng hiểu. Nhưng thực ra, về phương diện này, cậu lại nhát gan đến buồn cười.

 

Đụng phải hàng thật là không xong.

 

Hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Giản Nhược Trầm, nắm lấy bàn tay thiếu niên, khẽ xoa nhẹ trong lòng bàn tay mình.

 

Lòng bàn tay bị k*ch th*ch đến ngứa ngáy, cả da đầu cũng tê rần.

 

Giản Nhược Trầm liếc mắt nhìn Trương Tinh Tông, kính mắt của anh ta còn bị lệch qua một bên vì ngủ, cậu định rút tay ra khỏi tay Quan Ứng Quân. Nhưng khi nhớ lại lúc mới quen hắn, đối phương có dáng vẻ "chúng ta không thân" và "chắc chắn cậu có gì mờ ám", cậu lại dấy lên sự ngang bướng và lòng hiếu thắng.

 

Nếu có người buông tay, thì cũng phải là Quan Ứng Quân buông trước.

 

Nếu cậu rút trước, chẳng phải trông giống như cậu sợ sao?

 

Giản Nhược Trầm kìm lại cơn ho, từng ngụm từng ngụm nhấp nước nóng, cố tỏ ra trấn tĩnh. Đôi mắt cậu ánh lên ý cười, ngón tay khẽ co lại, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Quan Ứng Quân.

 

Ngón tay cái của Quan Ứng Quân đang đặt trên mu bàn tay Giản Nhược Trầm khựng lại, một cơn nóng không tên từ lòng bàn tay hắn lan đến tận lồng ngực, hắn chăm chú nhìn đôi môi ướt át màu sen hồng của cậu vì nước nóng mà càng thêm mịn màng, nhẹ giọng nói: "Làm gì với em cũng không lãng phí thời gian cả."

 

Giản Nhược Trầm cứng đờ, gượng gạo đáp một tiếng "ồ".

 

Ngay khi cậu suýt không chống đỡ nổi bầu không khí này nữa, bên ngoài chợt vang lên tiếng gót giày dồn dập gõ xuống sàn.

 

Cả hai lập tức buông tay, kéo giãn khoảng cách.

 

Giây tiếp theo, Lưu Tư Chính giơ tay đẩy cửa ra, thò đầu vào lớn tiếng nói: "Chúng tôi đã đưa Giang Hàm Dục đến, hiện đang sắp xếp ở phòng thẩm vấn. Giản sir, có hỏi không?"

 

Trong giường xếp hàng đầu tiên của văn phòng, Trương Tinh Tông bị giật mình đến mức lật người ngã khỏi giường xếp. Anh ta vội vàng đeo kính, ánh mắt đầy vẻ mơ hồ, "Bắt đầu làm việc rồi à?"

 

Giản Nhược Trầm đáp một tiếng, uống cạn nước trong cốc, cầm ảnh chụp tấm chi phiếu và hồ sơ lời khai rồi đứng dậy.

 

Cơn sốt vẫn chưa lui, lúc đi có chút lảo đảo.

 

Đến cửa phòng thẩm vấn, cậu lại rót thêm một cốc nước nóng cầm trên tay, quay đầu nhìn Trương Tinh Tông, "Trương sir, đã lấy băng ghi hình thẩm vấn Tần Gia Dương chưa?"

 

"Lấy rồi lấy rồi." Trương Tinh Tông ngáp một cái.

 

Giản Nhược Trầm nhìn anh ta, cũng vô thức ngáp theo.

 

Hai người nhìn nhau.

 

"Ngáp sẽ lây." Trương Tinh Tông vừa cười vừa nói, dù vẻ mặt anh ta trông thoải mái, nhưng ngay khi cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, nụ cười trong mắt anh ta cùng vẻ thân thiện đều lập tức biến mất.

 

Trước đây, anh ta từng nghĩ Giang Hàm Dục chỉ là sinh nhầm gia đình. Mặc dù theo cảm tính mà nói, việc một kẻ lớn lên nhờ đồng tiền dơ bẩn thật đáng ghét, nhưng xét về lý trí, bản thân Giang Hàm Dục chưa từng phạm tội.

 

Nhưng từ khi vụ án buôn bán nội tạng tại "Bệnh viện Quốc tế Hồng Kông" bị phá, Giang Hàm Dục chính là kẻ có tội.

 

Miệng cậu ta nói rằng mình không biết đã sử dụng tủy xương của cô gái vô tội, nhưng thực tế thì sao?

 

Những người đến đó cấy ghép không thể nào không biết, chỉ là Giang Hàm Dục không để lại bằng chứng ghi hình mà thôi.

 

Sắc mặt Trương Tinh Tông lạnh lùng, đi theo Giản Nhược Trầm ngồi đối diện Giang Hàm Dục.

 

Nói là hỏi thăm.

 

Nhưng thực tế chẳng khác gì thẩm vấn.

 

Giản Nhược Trầm nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Giang Hàm Dục, khẽ đẩy xấp tài liệu trên bàn, "Thật không ngờ, lần gặp mặt tiếp theo lại trong hoàn cảnh thế này."

 

Toàn thân Giang Hàm Dục nổi da gà.

 

Chỉ cần đối diện với Giản Nhược Trầm, cậu ta lại nhớ đến dáng vẻ Giản Nhược Trầm từng bước từng bước dồn ép khiến cậu ta và Giang Minh Sơn bị trói chặt vào nhau.

 

Người này quá thông minh, đối mặt trực tiếp với cậu, cậu ta không thể nào thắng nổi.

 

Nhiều người như vậy trong Sở Cảnh sát Khu Tây Cửu Long, tại sao lại là Giản Nhược Trầm đến?

 

Giang Hàm Dục đứng lên, "Tôi yêu cầu đổi người hỏi."

 

Giản Nhược Trầm mỉm cười, đè lại cơn ngứa trong cổ họng, chậm rãi nói: "Ngồi xuống đi. Không đưa cậu đến phòng thẩm vấn là vì ở đó còn có Tần Gia Dương."

 

"Các người đang bị thẩm vấn cùng một lúc."

 

Sắc mặt Giang Hàm Dục trầm xuống, "Liên quan gì đến tôi?"

 

Trương Tinh Tông bị cậu ta chọc cười, "Ha, liên quan gì đến cậu?"

 

Giản Nhược Trầm nhấc máy quay, nhấn nút phát lại, điều chỉnh màn hình nhỏ đối diện thẳng với Giang Hàm Dục, rồi đứng dậy bật máy ghi hình trong phòng thẩm vấn, đặt nó lên giá ba chân, bình tĩnh nói: "Chi bằng cậu Giang xem xong rồi hẵng nói tiếp."

 

Nhìn nụ cười bên môi Giản Nhược Trầm, trong lòng Giang Hàm Dục bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Trong đoạn băng phát ra giọng nói hoảng loạn của Tần Gia Dương: "Không không không! Người đưa tấm chi phiếu cho tôi là Giang Hàm Dục! Chính cậu ta bảo tôi giết người!"

 

Giản Nhược Trầm ấn nút tạm dừng, trực tiếp nhìn vào mắt Giang Hàm Dục, "Tần Gia Dương tố cáo cậu xúi giục giết người, bây giờ cậu có gì muốn nói không?"

 

Lòng bàn tay Trương Tinh Tông đã đổ đầy mồ hôi.

 

Tất cả bọn họ đều biết Giang Hàm Dục không trực tiếp xúi giục giết người.

 

Nhưng lúc này, tất cả chỉ là một thủ đoạn thẩm vấn.

 

Muốn cậu ta khai ra nguồn gốc tấm chi phiếu, trước tiên phải khiến cậu ta đối mặt với nguy cơ tự buộc tội mình.

 

Trương Tinh Tông hiểu rõ đây là biện pháp vừa mạo hiểm nhất, cũng là chắc chắn nhất, nhưng anh ta vẫn căng thẳng đến mức tay chân tê dại.

 

Nhỡ Giang Hàm Dục không mắc bẫy thì sao?

Bình Luận (0)
Comment