Hình ảnh trong phòng thẩm vấn được truyền trực tiếp qua máy quay đến căn phòng nhỏ bên cạnh.
Lưu Tư Chính và Tất Loan Loan ngồi trước màn hình, không khỏi căng thẳng.
Lưu Tư chính xoa xoa ngón tay, "Trương Tinh Tông sắp bóp nát luôn cây bút rồi, Giản Nhược Trầm thì vẫn còn khá bình tĩnh đấy."
Tất Loan Loan nói: "Giang Hàm Dục có vấn đề, cậu ta đang run."
...
Giản Nhược Trầm tựa người vào lưng ghế, ngước mắt lên nói: "Sao không nói gì? Là chưa nghĩ ra nên bịa thế nào, hay là không ngờ Tần Gia Dương lại khai ra cậu?"
Giang Hàm Dục mím môi.
Lần này cậu ta rất cẩn thận, lúc chuyển tấm chi phiếu cho Tần Gia Dương theo đúng kế hoạch, cậu ta đã cố tình để lại một chiêu — ghi âm lại toàn bộ quá trình.
Khi đó...
"Tôi thật sự không xúi giục Tần Gia Dương giết người." Giang Hàm Dục cố tỏ ra bình tĩnh, giấu bàn tay đang khẽ run dưới đùi.
Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Đưa tay đặt lên mặt bàn, để chúng tôi nhìn thấy."
Sắc mặt Giang Hàm Dục biến đổi liên tục, cuối cùng cậu ta hít sâu một hơi, dần lấy lại bình tĩnh.
Cậu ta làm theo lời, đặt tay lên bàn, một lần nữa nhấn mạnh, "Tôi thật sự không xúi giục Tần Gia Dương giết người."
Giản Nhược Trầm thản nhiên nói: "Nói suông không có bằng chứng."
Giang Hàm Dục khẽ giật khóe môi, lấy ra một chiếc bút ghi âm từ túi áo, "Tôi thừa nhận tấm chi phiếu đúng là tôi đưa cho Tần Gia Dương. Nhưng tôi không hề xúi giục ai giết người cả."
Cậu ta bấm nút bên hông bút ghi âm.
Giọng của Tần Gia Dương vang lên: "Chỉ cần phá hoại hình ảnh của Giản Nhược Trầm trong lòng Lý Trường Ngọc là được đúng không?"
Giang Hàm Dục: "Đúng, tùy anh muốn làm thế nào cũng được, phỉ báng, tung tin đồn hay bất kỳ cách nào. Tấm chi phiếu này ở Hồng Kông có bao nhiêu người muốn có, anh đừng để chúng tôi thất vọng. Chỉ cần làm được, sau này nhà họ Tần không cần lo lắng gì nữa."
Tần Gia Dương im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi hiểu rồi."
Giang Hàm Dục: "Chờ tin tốt của anh."
Tiếng ma sát của quần áo vang lên.
Ghi âm đến đây là kết thúc.
Giang Hàm Dục nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm, nói từng chữ từng chữ: "Cậu có thể vào sở cảnh sát tham gia phá án chẳng phải vì là học trò của thầy Lý sao? Tôi đưa chi phiếu cho Tần Gia Dương chỉ muốn hắn làm chút chuyện, khiến thầy Lý chán ghét cậu."
"Tôi chỉ muốn xem khi không còn là học trò của thầy Lý, cậu sẽ ra sao."
Cậu ta ngừng lại một nhịp, rồi tiếp lời: "Ai mà ngờ Tần Gia Dương lại hiểu sai, g**t ch*t Lâm Tự Minh rồi cố tình lợi dụng sự nghi kỵ và dư luận để chơi cậu một vố."
Đáng tiếc là Lâm Tự Minh quá bản lĩnh, trước khi chết còn kịp lấy trộm tấm chi phiếu và để lại manh mối.
Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã giành lại thế chủ động, "Cố vấn Giản, xúi giục người khác vu khống đâu có bị xem là phạm tội, đúng không?"
Trương Tinh Tông nắm chặt cây bút, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi quai hàm căng cứng.
Đoạn ghi âm chỉ có một phần nhỏ, rõ ràng được chuẩn bị để đối phó với cảnh sát.
Đúng là Giang Hàm Dục đã tự đẩy mình vào cái bẫy tự chứng minh, nhưng cậu ta lại có chuẩn bị từ trước, bây giờ còn định lợi dụng kẽ hở pháp luật để phản công.
Phải làm sao đây?
Trương Tinh Tông nhìn sang bên cạnh.
Giản Nhược Trầm khẽ cười, ánh mắt sáng rõ, "Xem ra cậu chưa tìm hiểu kỹ rồi. Ghi âm đơn phương có nhiều chỗ dễ bị cắt ghép, hiểu sai, thông thường không được xem là chứng cứ hợp pháp trước tòa."
"Luật sư mà cậu hỏi, chỉ dạy cậu rằng xúi giục vu khống không bị xem là phạm tội, nhưng lại không dạy cậu rằng ghi âm không thể dùng để tự chứng minh sao?"
Cậu ngước mắt nhìn Giang Hàm Dục đã đứng lên, cằm khẽ hất về phía chiếc ghế trống đối diện, "Ngồi xuống."
Cổ họng Giang Hàm Dục nghẹn lại, cậu ta nắm chặt ngón tay, từ từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn thẩm vấn.
Giản Nhược Trầm đè nén cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, nói tiếp: "Cậu vừa thừa nhận chi phiếu là do cậu đưa. Nhưng chúng tôi đã tra tài khoản chi trả, đơn vị sở hữu lại là Khách sạn Hòa Bình Hồng Kông."
Cậu rút ra hai tờ tài liệu từ xấp hồ sơ, "Mà Khách sạn Hòa Bình Hồng Kông không phải tài sản của nhà họ Giang, mà thuộc quyền sở hữu của Cục trưởng Cục Hành chính Chính vụ Hồng Kông."
Ai cũng biết, hiện tại Chính vụ Hồng Kông là tay sai của chính quyền Anh.
Cuối cùng Giang Hàm Dục không giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài nữa.
Cậu ta nhìn chằm chằm hai tập tài liệu trên bàn, từng dòng chữ nhỏ như hạt gạo xoay vòng trong đầu, khiến đầu óc cậu ta choáng váng.
Giản Nhược Trầm lật tài liệu, thong thả lấy ra một bản ghi chép, "Gần đây, Cục trưởng Cục Hành chính bị bắt vì liên quan đến việc cấy ghép nội tạng người trái phép, hiện đang bị điều tra. Nếu cậu còn không khai thật nguồn gốc tấm chi phiếu, chúng tôi sẽ mặc định rằng cậu có dính líu đến vụ án buôn bán và cấy ghép nội tạng người."
Giang Hàm Dục hoảng hốt biện minh, "Tôi không có."
Tim cậu ta đập thình thịch.
Lục Vinh quá nguy hiểm, không thể bán đứng.
Nhưng nếu tự nhận có quan hệ với Cục trưởng Cục Hành chính thì sẽ phải vào tù.
Cậu ta không muốn ngồi tù.
Giản Nhược Trầm mở mắt, thở ra một hơi nóng hổi, "Tôi hỏi lại lần cuối, tấm chi phiếu đó từ đâu mà có? Thật sự là của cậu sao?"
Lưng Giang Hàm Dục rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Cậu ta cắn chặt môi dưới, cắn đến mức môi mím lại hiện rõ một vệt trắng.
Trong phòng ghi hình bên cạnh phòng thẩm vấn.
Tất Loan Loan lẩm bẩm: "Đoạn đánh tráo khái niệm này thật sự quá tuyệt."
Lúc Giang Hàm Dục đứng bật dậy, ai cũng nghĩ việc truy ra nguồn gốc chi phiếu coi như đứt đoạn.
Không ngờ sự việc lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Giản Nhược Trầm lại có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy chộp được manh mối duy nhất để truy vấn.
Lưu Tư Chính bật cười: "Giang Hàm Dục vừa mới đứng dậy đã bị ép ngồi xuống, thật sự quá hả giận."
Cả hai đưa mắt nhìn nhau cười, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn màn hình.
Trong phòng thẩm vấn.
Giang Hàm Dục hít sâu một hơi, "Chi phiếu... chi phiếu là Lục Vinh đưa cho tôi. Tôi không biết anh ta lấy nó từ đâu."
Lưng Giản Nhược Trầm lập tức thả lỏng.
Chỉ cần đối chiếu với Cục trưởng Cục Hành chính, tấm chi phiếu này có thể trở thành bằng chứng chứng minh Lục Vinh cấu kết với chính phủ Anh.
Trương Tinh Tông cũng gập hồ sơ thẩm vấn lại, "Cảm ơn sự phối hợp của cậu Giang, nếu cần chúng tôi sẽ tiếp tục liên hệ với cậu."
Giản Nhược Trầm thầm nghĩ: Tiếc là không thể tạm giữ Giang Hàm Dục.
Nếu có thể níu chân Giang Hàm Dục, bên ICAC của Lưu Kỳ Thương sẽ có thể tranh thủ thời gian điều tra Giang Đình Công Quán, tìm chứng cứ phạm pháp khác của nhà họ Giang.
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, cửa phòng thẩm vấn đã bị mở ra.
Quan Ứng Quân bước vào, nói: "Cậu Giang Hàm Dục, chúng tôi điều tra được cậu đã tung tin đồn thất thiệt trong tiệm ăn nhanh của Đại học Hồng Kông, công khai bịa đặt sự thật phỉ báng cố vấn Giản, bôi nhọ danh dự của cậu ấy."
Sắc mặt Giang Hàm Dục tái mét, "Tôi không có..."
Quan Ứng Quân lấy ra một cuộn băng, nhét vào máy phát của Trương Tinh Tông, điều chỉnh màn hình.
Trên màn hình là góc nhìn từ trên xuống của tiệm ăn nhanh, nhìn từ góc độ này, hẳn là một camera giám sát được lắp đặt ở góc, hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của Giang Hàm Dục.
Quan Ứng Quân nói: "Năm 1990, tại Đại học Hồng Kông xảy ra một vụ đầu độc trong nhà ăn gây ảnh hưởng nghiêm trọng, từ đó nhà trường đã phối hợp với cảnh sát, lắp camera giám sát tại tất cả nhà hàng trong khuôn viên."
Hắn nhấn nút phát, giọng nói hơi méo mó của Giang Hàm Dục vang lên từ loa.
"Mọi người nói xem... liệu Giản Nhược Trầm có phải là nội gián do chính phủ Anh cài vào Sở cảnh sát khu Tây Cửu Long không?... Biết đâu cậu ta đã sớm nắm được nội tình, mà người Anh cũng muốn xử lý một nhóm quan chức phạm tội nhưng không tiện ra tay, nên mới để Giản Nhược Trầm ra mặt?"
"Giản Nhược Trầm quá phù hợp, mẹ cậu ta là người Anh mà."
Quan Ứng Quân chỉ phát đoạn mấu chốt nhất rồi bấm dừng, "Công khai bịa đặt sự thật, phỉ báng người khác, phạt tạm giam không quá năm ngày, phạt hành chính 500 đô. Cậu Giang, lát nữa sẽ có cảnh sát đến phụ trách xử lý vụ việc này."
Môi Giang Hàm Dục hơi run rẩy, không thể tin được mà hét lên: "Giam giữ?"
Thật quá nực cười.
Cậu ta chỉ nói hai câu vu vơ, sao có thể cấu thành tội phỉ báng?
"Tôi muốn mời luật sư."
Quan Ứng Quân liếc qua gò má đỏ bừng vì sốt của Giản Nhược Trầm, không còn kiên nhẫn, "Tùy. Trương Tinh Tông, cậu Giang muốn đối chất trước tòa, hãy chuẩn bị bằng chứng khởi tố, cũng nên làm một cái kết cho vở kịch dư luận này."
Trương Tinh Tông "bộp" một tiếng đứng nghiêm: "Yes sir!"
Trong lòng anh ta vỗ tay rào rào.
Thật hả dạ, quá hả dạ.
Tội phỉ báng không giam được lâu, tính sát thương thấp nhưng tính sỉ nhục cực cao. Cảnh sát lại nắm bằng chứng không thể chối cãi, chỉ cần Giang Hàm Dục ra hầu tòa, danh tiếng xem như tiêu tan hoàn toàn.
Chờ Trương Tinh Tông đưa Giang Hàm Dục đi.
Khí lực mà Giản Nhược Trầm cố gắng chống đỡ lập tức tan biến, mệt mỏi và cơn khó chịu trong người ào tới ngay lập tức.
Quan Ứng Quân tắt thiết bị ghi hình trong phòng thẩm vấn, đưa tay chạm lên trán thiếu niên, nóng hừng hực.
Hắn cau mày, vội vàng cởi áo khoác trùm lên người cậu, rồi bế bổng Giản Nhược Trầm lên, vừa xuống lầu qua lối an toàn, vừa nhặt bộ đàm lên nói: "Tất Loan Loan, Giang Hàm Dục đang tiến hành thủ tục tạm giam vì tội phỉ báng, bảo Lưu Kỳ Thương tranh thủ thời gian, cần tra gì thì tra gấp."
Nói xong, hắn mở cửa xe, đặt Giản Nhược Trầm vào ghế, thắt dây an toàn cho cậu.
Giản Nhược Trầm lơ mơ mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy một tờ khăn ướt đắp lên trán, lẩm bẩm: "Thật ra cơ thể em bây giờ đã khá hơn trước nhiều rồi."
Quan Ứng Quân khởi động xe: "Ừm."
Phần lớn các vấn đề về thể chất của Giản Nhược Trầm là do dùng Phenmetrazine trong thời gian dài gây ra.
Bây giờ không đủ thời gian, nhưng nếu tiếp tục điều dưỡng thêm nửa năm nữa, cậu sẽ càng khỏe hơn.
"Cảm ơn." Giản Nhược Trầm lẩm bẩm, "Cảm ơn anh đã gọi em đi tập thể dục mỗi sáng."
Lúc thực hiện thì mệt, cũng hay càu nhàu là nghiêm quá, sớm quá.
Nhưng tập thể dục quả thực là một điều tốt.
Cậu nghiêng đầu nhìn Quan Ứng Quân, "Sao anh lại nghĩ đến việc đi kiểm tra camera giám sát của Đại học Hồng Kông?"
Quan Ứng Quân cười nói, "Không phải anh tra, chủ tiệm ăn nhanh là tai mắt của anh, anh đã trả tiền cho ông ta."
Một tay hắn nắm vô lăng, chờ đèn đỏ mới rảnh tay kéo lại áo khoác trên người Giản Nhược Trầm, rồi tay trượt xuống, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay thiếu niên.
Nóng rẫy.
Giản Nhược Trầm mệt mỏi nhắm mắt, "Em ngủ một lát."
Giữa cơn mê man.
Cậu chợt cảm thấy mu bàn tay đau nhói, muốn nhúc nhích thì cổ tay đã bị một bàn tay nóng hổi khác giữ chặt.
Có người nhỏ giọng nói: "Ngoan, đừng động."
Giản Nhược Trầm mơ màng nhận ra chắc là đang truyền dịch, bèn lơ mơ đáp một tiếng, co người lại trong chăn, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng rồi chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh lại tiếp theo là vào sáng hôm sau.
Vừa mở mắt ra, màu trắng tinh của ga giường và trần nhà đập vào mắt, đầu mũi đầy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Giản Nhược Trầm khẽ co ngón tay đã tê dại lại, nghiêng đầu nhìn sang bên, thấy Quan Ứng Quân đang ngồi ngủ bên mép giường bệnh, một tay nắm cổ tay trái của cậu, tay kia đặt tờ báo lên bụng.
Đôi mày vốn anh tuấn uy nghiêm, lạnh lùng xa cách lúc này cũng lộ ra một chút bình yên, an ổn.
Giản Nhược Trầm nhìn miếng bông mỏng trên mu bàn tay mình đã loang ra chút máu nâu đỏ, liền khẽ xoay xoay cổ tay tê cứng, định ngồi dậy xuống giường.
Quan Ứng Quân lập tức tỉnh giấc, khóe môi hơi mím, "Sao lại dậy rồi?"
"Đói." Giọng Giản Nhược Trầm hơi khàn.
"Nằm xuống." Quan Ứng Quân nói, "Anh đi gọi bác sĩ."
Hắn nắm lấy tay trái của Giản Nhược Trầm, bàn tay vẫn còn vết kim tiêm, năm ngón tay từ từ đan vào kẽ ngón tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay đã lạnh đi của cậu, khẽ nói: "Hết sốt rồi. Hôm qua em sốt đến 39,8 độ. Sau này em..."
"Anh Quân."
Lời dặn dò còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Giản Nhược Trầm đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, chắc chắn không có ai, liền nhân cơ hội vẫn còn đang đan tay ấy, kéo tay hắn lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đó. Cậu ngẩng đầu quan sát nét mặt của Quan Ứng Quân, rồi nghiêm túc nói: "Em thật sự rất đói."
Quan Ứng Quân nuốt nước bọt, vừa định hỏi cậu muốn ăn gì thì nghe thấy người đáng lẽ phải kiêng khem lại lộ rõ dã tâm, "Em muốn ăn tàu hũ trân châu."