Thần Tử Hoang Cổ

Chương 237

Chương 237 

 

 Đám người Quân Tiêu Dao lấy tốc độ cực nhanh chạy tới Nạp Lan thế gia. 

 Mà giờ phút này, Nạp Lan thế gia đang tiến vào trạng thái toàn tuyến chuẩn bị chiến tranh. 

 Nơi xa, có khói thuốc súng mênh mông cuồn cuộn tràn ngập lên. 

 Mặt đất đang chấn động, giống như mặt trống đang run rẩy. 

 “Hắn... Bọn họ tới!” 

 Trên linh sơn thượng cổ, một ít tu sĩ Nhân tộc phát ra tiếng gào. 

 Phía chân trời nơi xa, hắc triều đen nghìn nghịt thổi quét đến. 

 Cẩn thận nhìn lại, rõ ràng là vô số những sinh linh Thái Cổ. 

 Hơn nữa đây không chỉ là thế lực của một mạch. 

 Thanh Thiên Thần Sơn, Ma Linh Thần Sơn, Nam Vẫn Thần Sơn, Ly Hỏa Thần Sơn... 

 Vô số những mạch Thái Cổ Thần Sơn đều ở trong đó, hội hợp thành đại quân hủy thiên diệt địa, đẩy ngang tất cả quân địch. 

 Một đám đầu lĩnh Nhân tộc như Nạp Lan Chiến, Đông Huyền Tông cũng hiện thân. 

 Một ít Thánh Nhân Nhân tộc cũng liên tục xuất hiện. 

 Nhưng số lượng của bọn họ tương đối ít, sắc mặt cả đám đều ngưng trọng đến cực điểm. 

 Nạp Lan Nhược Hi cũng xuất hiện, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng không có chút sợ hãi nào, cũng mang theo một tia kiên nghị. 

 Nàng không muốn để Quân Tiêu Dao khinh thường, cho rằng nàng là một nữ tử yếu đuối. 

 Sau mấy ngày chờ đợi thấp thỏm bất an, cuối cùng những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó cũng đánh tới cửa. 

 Tuy đã có đoán trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy số lượng sinh linh Thái Cổ che trời lấp đất mãnh liệt lao đến thì bàn tay để trong cổ tay áo của Nạp Lan Chiến cũng run lên nhè nhẹ. 

 Trường hợp này khiến lòng người run sợ, mang đến cho người ta cảm giác áp lực và sợ hãi. 

 Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều lộ ra vẻ mặt thấp thỏm và kinh hoàng. 

 Cục diện này khiến người ta quá tuyệt vọng. 

 Phe Ma Linh Thần Sơn, vô số những Thiên Ma Chu xuất hiện, mang theo sát khí ngập trời, những cái chân nhện giống như trường mâu màu đen sắc nhọn. 

 Bên Nam Vẫn Thần Sơn, một đám Thạch Cự Nhân hiện thân, chúng chạy vội lao đến, mặt đất cũng đang run rẩy, trên đường chúng đi đã đâm sụp vô số ngọn núi. 

 Ly Hỏa Thần Sơn, một đám sinh linh cả người có lửa lượn lờ xuất hiện, chúng là Hỏa Linh tộc, trời sinh đã thân lửa hòa vào nhau, thực lực mạnh mẽ. 

 Còn có Thanh Thiên Thần Sơn, Thanh Thiên Đại Bằng tộc, bọn họ vỗ mạnh đôi cánh màu xanh lá, trong thiên địa nổi lên vô số cơn gió lốc. 

 Ngoài ra còn có rất nhiều Thần Sơn, sinh linh Thái Cổ đủ loại, chúng bao vây khắp chung quanh linh sơn thượng cổ. 

 “Đây là đại bản doanh cuối cùng của Nhân tộc sao, hôm nay cũng phải tiêu diệt.” 

 Trong lũ Ma Linh Thần Sơn, một con con nhện kim sắc khổng lồ xuất hiện, tràn ngập khí tức Thánh Cảnh. 

 “Vị kia là... Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn!” Rất nhiều lão tu sĩ đồng lứa của Nhân tộc hít ngược một hơi khí lạnh. 

 Kim Chu lão tổ là một lão tổ bối phận cực cao của Ma Linh Thần Sơn, trầm miên đã lâu, không ngờ hôm nay cũng xuất hiện. 

 Chỉ một Kim Chu lão tổ này thôi phỏng chừng cũng có thể chống lại hai vị Thánh Nhân của Nhân tộc. 

 Trong đám Thạch Cự Nhân của Nam Vẫn Thần Sơn cũng có đại năng Thánh Cảnh mở miệng: “Mau mau diệt nơi đóng quân này đi, đừng cho Nhân tộc tia hy vọng nào nữa.” 

 “Không sai, thập giới náo động, cũng là lúc chủng tộc Thái Cổ ta quật khởi.” Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc Ly Hỏa Thần Sơn cũng mở miệng nói, giọng điệu hàm chứa sát ý, vô cùng lạnh nhạt. 

 Nghe lời nói của những Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn này, sắc mặt chúng tu sĩ Nhân tộc đều khó coi tới cực điểm. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Theo ý bọn chúng nói thì có vẻ Nhân tộc chỉ là súc sinh có thể tùy tiện diệt sát, căn bản không thể làm bọn họ coi trọng. 

 Mà lúc này, trong đám thanh Thiên Thần Sơn xuất hiện một thiếu niên thanh bào. 

 “Gia tộc Nạp Lan, còn nhớ ta không?” 

 “Ngươi... Lâm Phong!” Nạp Lan Nhược Hi giơ bàn tay ngọc che lại môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, biểu lộ sự kinh ngạc cực độ. 

 Không phải Lâm Phong này đã bị Quân Tiêu Dao đánh bị thương nặng, gần như sắp chết sao? 

 Theo lý thuyết, lấy thương thế của hắn ta thì không có khả năng sống sót mới đúng. 

 Nhìn thấy biểu cảm giật mình của đám người gia tộc Nạp Lan, khóe miệng Lâm Phong lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn ta nói: “Trước khi chưa tự tay diệt sát Quân Tiêu Dao, chưa trả thù gia tộc Nạp Lan, Lâm Phong ta há có thể chết được?” 

 Hắn ta nhìn về phía gia tộc Nạp Lan với vẻ mặt lạnh lẽo cực độ. 

 Đông Huyền đạo tông cũng chỉ là một trong những đối tượng Lâm Phong muốn trả thù mà thôi. 

 Kẻ mà hắn ta thật sự muốn trả thù là Quân Tiêu Dao và gia tộc Nạp Lan. 

 Nhìn thấy Lâm Phong đi ra từ thanh Thiên Thần Sơn, rất nhiều Nhân tộc tu sĩ đều ngớ ra. 

 Lâm Phong thân là Nhân tộc, tại sao lại lẫn lộn chung với sinh linh Thái Cổ? 

 Đông Huyền Tông chủ thấy thế thì đột nhiên phản ứng lại, ngữ khí lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lâm Phong, thì ra là ngươi!” 

 Hiện tại cuối cùng ông ta cũng biết vì sao Đông Huyền đạo tông bọn họ lại lọt vào đả kích đột ngột và hung hãn như vậy. 

 Thì ra đều là Lâm Phong này làm khó dễ trong đó. 

 Lâm Phong cười lạnh và nói: “Không sai, là ta dẫn theo Thanh Thiên Thần Sơn, phát động công kích các ngươi đầu tiên, bởi vì các ngươi đáng bị diệt!” 

 “Lâm Phong, tên súc sinh ngươi, thân là Nhân tộc mà lại đầu nhập vào sinh linh Thái Cổ!” 

 “Đúng vậy, ngươi không xứng làm người!” 

 Trên linh sơn thượng cổ, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc chửi ầm lên. 

 Sắc mặt Lâm Phong càng thêm âm trầm. 

 Hắn ta đầu nhập vào chủng tộc Thái Cổ là do bất đắc dĩ. 

 Không có Thái Cổ Thần Sơn trợ giúp thì hắn ta không thể trả thù Quân Tiêu Dao và gia tộc Nạp Lan. 

 “Hừ, mặc kệ các ngươi nói cái gì, dù sao cũng sắp là một đám người chết.” Lâm Phong nheo đôi mắt lại. 

 Nạp Lan Chiến bước ra một bước, nhìn quét Thái Cổ Thần Sơn tứ phương, trầm giọng mà nói: “Các ngươi tạo ra sát nghiệt như thế, không sợ đắc tội với công tử sao?” 

 Lời Nạp Lan Chiến nói khiến thiên địa ầm ĩ đột nhiên im ắng lại chỉ trong chớp mắt. 

 Tất cả sinh linh Thái Cổ đều biết, công tử mà Nạp Lan Chiến nói là ám chỉ ai. 

 Trong mắt một ít sinh linh Thái Cổ lộ ra chút kiêng kỵ. 

 Dù sao cũng là truyền nhân của thế lực bất hủ trên Tiên Vực, chỉ sợ không có ai không kiêng kỵ. 


 “Làm càn, công tử là người mà ngươi có thể bôi nhọ sao!” Nạp Lan Nhược Hi khẽ kêu lên. 

 Quân Tiêu Dao chính là khát khao và hướng tới đối với nàng, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào nói ra mấy lời bôi nhọ này. 

 “Nạp Lan Nhược Hi, tiện nhân ngươi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi trả giá đắc.” Lâm Phong lộ ra vẻ mặt dữ tợn. 

 Hết chương 237.

Bình Luận (0)
Comment