Thần Tử Hoang Cổ

Chương 238

Chương 238 

 

 Thiếu nữ này vốn là vị hôn thê, là nữ nô của hắn ta. 

 Kết quả hiện tại lại đi che chở một nam nhân khác như vậy. 

 Mặc dù có thù oán với Nạp Lan Nhược Hi, nhưng Lâm Phong cũng không thể chịu đựng chuyện trái tim nàng bị một nam nhân khác cướp đi. 

 “Không cần thiết nhiều lời với lũ kiến này, giết!” 

 Một Thánh Nhân lão tổ của Thanh Thiên Thần Sơn ra tay. 

 Lão ta khởi đầu tấn công, các cường giả sinh linh Thái Cổ như Kim Chu lão tổ, Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc đều ra tay. 

 Rút dây động rừng, toàn bộ loạn chiến lập tức bùng nổ. 

 “Khởi động đại trận!” Nạp Lan Chiến rống lên một tiếng. 

 Toàn bộ gia tộc Nạp Lan, mặt đất trong phạm vi linh sơn thượng cổ bùng lên vô số trận văn, hóa thành một rồi lại một quang hoàn. 

 Trong đó có đại trận phòng ngự, cũng có đại trận công kích. 

 Nhưng những trận pháp đó nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng kéo dài khi đối mặt với đại quân sinh linh Thái Cổ thế tới rào rạt, căn bản không có khả năng hoàn toàn ngăn cản bọn chúng. 

 “Giết, giết đàn chủng tộc Thái Cổ này!” 

 “Trận chiến này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, lui một bước thì chúng ta đều phải chết!” 

 Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều ra tay, bởi vì không ra tay thì chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé. 

 “Tốn công vô ích mà thôi.” Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc Ly Hỏa Thần Sơn thấy thế thì tùy ý vung tay lên, xích viêm vô tận ngập trời. 

 Nhân tộc cũng có Thánh Nhân ra tay. 

 Nhưng, cho dù là về số lượng hay thực lực thì phía Nhân tộc đều thấp hơn Thái Cổ Thần Sơn, chỉ có thể gian nan ngăn cản. 

 Các loại võ học, đại thần thông va chạm với nhau, phát ra gợn sóng vô tận. 

 Linh sơn thượng cổ vốn sơn linh thủy tú, trong khoảnh khắc đã biến thành một mảnh đất khô cằn. 

 Binh đối binh, tướng đối tướng. 

 Vài vị Thánh Nhân Nhân tộc ít ỏi đang gian nan ngăn cản Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn. 

 Mà những cường giả còn lại cũng chém giết thành từng đôi. 

 Lâm Phong liếc nhìn một cái, lập tức nhắm thẳng vào Nạp Lan Nhược Hi. 

 Căn nguyên mọi chuyện đều bắt đầu do Nạp Lan Nhược Hi từ hôn. 

 Cho nên Lâm Phong muốn trấn áp Nạp Lan Nhược Hi, khiến nàng hối hận về lựa chọn của mình! 

 Nhìn thấy Lâm Phong vọt tới hướng mình, Nạp Lan Nhược Hi hơi cắn môi. 

 Thực lực hiện tại của nàng cũng không còn như xưa nữa. 

 Bởi vì khi Quân Tiêu Dao rời đi, đã từng cho nàng rất nhiều tài nguyên. 

 Những tài nguyên đó cũng giúp thực lực của Nạp Lan Nhược Hi tăng lên, đuổi sát bước chân của thiên kiêu Tiên Vực. 

 Lâm Phong vừa ra tay thì đã tung ra một càn khôn đại chưởng ấn. 

 Hắn ta đã gom đủ đa số những phần căn nguyên thế giới còn lại. 

 Nhất cử nhất động của hắn ta, cứ như có thể câu động với đại thế thiên địa. 

 Một ấn tung ra, dường như khắp thiên địa đều bị chèn ép, khí tức cuồn cuộn tới cực điểm. 

 Bàn tay ngọc tinh tế của Nạp Lan Nhược Hi cầm kiếm, kiếm quang cũng cực kỳ sắc bén, chém thẳng về hướng càn khôn chưởng ấn. 

 Tiếng va chạm phát ra, pháp lực nổ tung, kiều khu của Nạp Lan Nhược Hi chấn động, liên tục lui vài chục bước ra sau. 

 Tuy thực lực của nàng có tiến bộ, nhưng so sánh với loại có quải bức như Lâm Phong thì vẫn có chênh lệch rất lớn. 

 “Xem ra ngươi ở bên cạnh Quân Tiêu Dao kia cũng không có bao nhiêu tiến bộ, chắc hắn cũng chẳng thèm để ý ngươi đúng không.” Lâm Phong châm chọc mỉa mai. 

 “Câm mồm, công tử rất tốt với ta, ngài ấy không phải người mà ngươi có thể bôi nhọ.” Nạp Lan Nhược Hi cắn răng, tiếp tục ra tay. 

 “Còn truyền nhân thế lực bất hủ cái gì, đến bây giờ cũng không dám hiện thân, chẳng lẽ là sợ sao?” Lâm Phong vừa ra tay, vừa lạnh lùng nói. 

 “Nếu công tử có mặt ở đây, ngươi cho rằng ngài ấy sẽ để con kiến như ngươi ở trong lòng sao?” Nạp Lan Nhược Hi lạnh lùng nói. 

 Tính cách nàng lương thiện, không am hiểu mắng chửi người. 

 Nhưng Lâm Phong vũ nhục Quân Tiêu Dao thì Nạp Lan Nhược Hi không thể chịu đựng được. 

 “Con kiến? Hiện tại ta sẽ để hắn biết ai mới là con kiến!” Lâm Phong ánh mắt lộ ra hung quang. 

 Có câu nói là cường long bất áp địa đầu xà (1). 


 (1) Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó 

 Hắn ta mới là vai chính của Thiên Huyền đại lục. 

 Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ buông xuống, cũng không so được với sủng nhi khí vận của Thiên Huyền đại lục là hắn ta. 

 Lâm Phong lại thay đổi chiêu thức, tung ra một quyền, phong vân biến sắc. 

 Hắn ta nắm giữ căn nguyên thiên địa, mỗi quyền mỗi thức đều có uy lực lớn vô cùng. 

 Phụt! 

 Một kích va chạm, rốt cuộc Nạp Lan Nhược Hi cũng nhịn không được hộc ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra sau, sắc mặt tái nhợt. 

 “Ha ha, Nạp Lan Nhược Hi, công tử nhà ngươi đâu, ở nơi nào?” Lâm Phong phát ra tiếng cười càn rỡ. 

 Nạp Lan Nhược Hi chống kiếm lên mặt đất, gian nan đứng dậy. 

 Bên môi nàng chảy xuống một vệt máu tươi, càng tăng thêm vài phần thê diễm. 

 “Nhược Hi tin tưởng, nếu công tử trở về thì cần dùng một ngón tay là có thể trấn áp ngươi!” 

 “Tìm đường chết!” 

 Lòng tự trọng của Lâm Phong bị kích thích, hắn ta lại ra tay, trong mắt hàm chứa sát ý. 

 Ban đầu hắn ta chỉ muốn trấn áp Nạp Lan Nhược Hi, sau đó chậm rãi tra tấn. 

 Nhưng hiện tại, hắn ta quyết định trực tiếp giết Nạp Lan Nhược Hi. 

 “Tiểu thư cẩn thận!” 

 Một ít tu sĩ trẻ tuổi của gia tộc Nạp Lan chung quanh thấy thế thì vội vàng chạy tới, chắn trước người Nạp Lan Nhược Hi. 

 “Thứ chó thứ mèo gì cũng muốn xông ra, cút!” 

 Lâm Phong vung tay lên, thân thể từng tu sĩ của gia tộc Nạp Lan nổ tung, máu tươi văng khắp nơi. 

 “Đừng!” Nạp Lan Nhược Hi thấy thế thì tim như bị đao cắt. 

 Những người đó đều là tộc nhân của nàng. 

 Mà bên kia, Bằng Phi và Bằng Linh cũng đang chú ý Lâm Phong. 

 “Lâm Lang thật lợi hại.” Bằng Linh xem đến trong mắt ứa ra ngôi sao. 

 “Lâm Phong thật sự được thiên địa chiếu cố, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể vượt qua ta.” Bằng Phi nói. 

 Không bao lâu sau, những người thuộc gia tộc Nạp Lan che chắn cho Nạp Lan Nhược Hi đều bị Lâm Phong diệt sát. 

 Lại có một vị Thánh Nhân Nhân tộc bị Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn vây công mà ngã xuống. 

 Mà Nạp Lan Chiến bọn họ cũng không chống chọi được bao lâu nữa. 

 Nhân tộc bị huỷ diệt chỉ còn là vấn đề thời gian. 

 Hết chương 238.

Bình Luận (0)
Comment