Thần Tử Hoang Cổ

Chương 239

Chương 239 

 

 Nhưng mà... 

 Dưới tình huống tuyệt vọng như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi vẫn mang theo ý kiên quyết. 

 “Nạp Lan Nhược Hi ta tuyệt không hối hận quyết định từ hôn của mình, cho dù có lặp lại một vạn lần, Nhược Hi cũng nhất quyết không gả cho ngươi!” Nạp Lan Nhược Hi khẽ nói. 

 “Đáng chết!” 

 Lâm Phong lập tức thẹn quá thành giận. 

 Rõ ràng bề ngoài của nữ nhân này tinh xảo nhu mỹ, nội tâm lại quật cường tới mức cả mạng cũng không cần. 

 Lâm Phong chụp một chưởng về hướng Nạp Lan Nhược Hi. 

 Mặc dù Nạp Lan Nhược Hi biết mình không còn sức lực phản kháng, nhưng vẫn cầm lấy kiếm, muốn ra tay. 

 Mà đúng lúc này... 

 Bằng Phi ở giữa không trung bỗng cảm nhận được một dao động khủng bố, nó đang lao vút đến từ trời cao. 

 “Đó là cái gì, là Thánh Nhân ra tay sao?” Bằng Phi phát ra một tiếng kinh hô. 

 Trên trời cao, một kiếm quang mênh mông cuồn cuộn xé rách tầng mây trên trời, chém ngang qua hư không. 

 Nơi nó đi qua, hư không sụp đổ! 

 Kiếm quang này nhắm thẳng về hướng Lâm Phong. 

 Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên biến đổi, trừng to đôi mắt đến mức sắp lọt ra khỏi tròng. 

 Hắn ta vội vàng xoay người ngăn cản, sức mạnh căn nguyên thế giới kích động, hóa thành một lốc xoáy năm màu sặc sỡ, che chắn trước người hắn ta. 

 Nhưng, mặc dù có sức mạnh căn nguyên thế giới ngăn cản, cũng hoàn toàn không thể lau đi uy lực của kiếm quang kia. 

 Lâm Phong lui liên tục về sau mấy trăm trượng, miệng hộc ra máu tươi. 

 “Sao có thể!” Gương mặt xinh đẹp của Bằng Linh thất sắc. 

 Trong mắt nàng, Lâm Phong là người quét ngang thế hệ trẻ, nhưng hiện giờ lại bị đánh lui. 

 Ánh mắt Bằng Phi cũng thật ngưng trọng, nhìn về phía nơi xa. 

 “Lâm Phong, ngươi thật sự đang tự tìm đường chết...” Có tiếng nói lạnh nhạt truyền đến. 

 Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trên mặt Lâm Phong lập tức hiện ra thù hận khắc cốt. 

 “Quân... Tiêu... Dao!” 

 Nơi xa, Quân Tiêu Dao đạp không mà đến, vạt áo phiêu phiêu, bạch y triển động, như trích tiên nhân. 

 Bên cạnh hắn, Nghệ Vũ, Cửu Đầu Sư Tử, Tô Tử Quỳnh, còn có đám người Đông Huyền lão tổ đều theo sát phía sau. 

 “Thần Tử của Quân gia, là Thần Tử của Quân gia tới!” 

 “Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!” 

 Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều hưng phấn đến lớn tiếng hoan hô. 

 Giờ khắc này, Quân Tiêu Dao giống như chúa cứu thế, là tia sáng trong tuyệt cảnh. 

 Cứ như chỉ cần có hắn thì Nhân tộc sẽ không bị huỷ diệt. 

 Quân Tiêu Dao không để ý đến những ánh mắt kích động mà tôn sùng đó, hắn tới đây cũng không phải đơn thuần muốn làm chúa cứu thế. 

 Chủ yếu vẫn là thu hoạch rau hẹ. 

 “Không có việc gì đúng không.” Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua Nạp Lan Nhược Hi và nói. 

 “Đa tạ công tử quan tâm, Nhược Hi không có việc gì.” Nạp Lan Nhược Hi kích động đến gương mặt đỏ bừng. 

 Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Phong. 

 Ánh mắt hắn lộ ra một ý cười lạnh nhạt. 

 Quả nhiên Lâm Phong không làm hắn thất vọng. 

 toàn thân hắn ta là sức mạnh căn nguyên thế giới mênh mông, khiến không gian chung quanh cũng mơ hồ vặn vẹo. 

 Lâm Phong này không hổ là vai chính của Thiên Huyền đại lục. 

 Lâm Phong nhìn thấy Quân Tiêu Dao, đôi mắt mang theo thù hận thấu xương. 

 Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt. 

 “Quân Tiêu Dao, rốt cuộc ngươi cũng tới, ta cho rằng ngươi sẽ luôn làm rùa đen rút đầu chứ.” Lâm Phong lãnh đạm nói. 

 “Mưa tạnh, trời sáng, ngươi lại cảm thấy mình được rồi?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu, nhìn Lâm Phong với ánh mắt như đang xem tên ngu xuẩn. 

 “Chết tới nơi rồi!” 

 Lâm Phong thẹn quá thành giận, trực tiếp ra tay, sức mạnh căn nguyên thế giới mênh mông phát ra, oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao thấy thế, thậm chí lười tung ra cả Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, hắn dùng Tượng Thần Trấn Ngục Kính chồng lên sức mạnh của bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt rồi tung ra một quyền. 

 Tiên qquang mênh mông, hư không nổ nứt! 

 Oanh! 

 Lâm Phong hộc máu bay ngược ra sau, thân thể bay vèo theo hình vòng cung rồi nện thật mạnh xuống mặt đất! 


 Lâm Phong ngốc. 

 Hoàn toàn ngốc. 

 Thậm chí hắn ta còn không kịp phản ứng, lúc tỉnh táo lại thì đã ngã lộn nhào rồi lún xuống nền đất. 

 Ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì? 

 Lâm Phong thật sự ngây người. 

 Không chỉ hắn ta mà đám người Bằng Linh và Bằng Phi cũng dại cả ra, hết sức ngây người. 

 “Lâm Lang?” gương mặt xinh đẹp của Bằng Linh cũng trắng bệch. 

 Trong lòng Bằng Linh, Lâm Phong là tồn tại có thực lực vô địch trong thế hệ trẻ. 

 Thậm chí cả ca ca nàng là Bằng Phi cũng không áp chế được Lâm Phong. 

 Mà hiện tại, Lâm Phong lại bị thiếu niên bạch y kia dùng một quyền đấm bay. 

 “Đó chính là Thần Tử của Quân gia sao?” Dưới đáy mắt Bằng Phi lộ ra chút nặng nề. 

 Cả gã cũng khó trấn áp được Lâm Phong, mà Quân Tiêu Dao lại tùy tiện là có thể ra tay nghiền áp. 

 Chẳng phải chuyện này đã chứng tỏ Bằng Phi ta cũng không bằng Quân Tiêu Dao? 

 “Lâm Phong, giá trị lớn nhất của ngươi chính là bị ta thu hoạch.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

 Đánh bại một Lâm Phong thật sự không đau không ngứa, cũng không làm hắn sinh ra một tia đắc ý. 

 Quân Tiêu Dao lại đưa tay chụp vào Lâm Phong. 

 “Đừng!” 

 Bằng Linh ra tay, đôi cánh chim màu xanh lá sau lưng chấn động, nàng ta hóa thành một thanh quang, muốn đi cứu Lâm Phong. 

 “Không hổ là vai chính của thiên địa, nhanh như vậy đã có nữ nhân cho không.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nhạt. 

 Sau đó một chưởng giáng xuống. 

 Bang! 

 Cả người Bằng Linh đều bị Quân Tiêu Dao chụp thành vụn máu, hương tiêu ngọc vẫn. 

 “Linh Nhi!” Trên mặt đất, Lâm Phong thấy thế thì phát ra một tiếng gào rống. 

 Tuy hắn ta muốn lợi dụng Thanh Thiên Thần Sơn để báo thù, nhưng Bằng Linh khuynh mộ và quan tâm hắn như vậy cũng khiến Lâm Phong có chút rung động. 

 Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại chụp Bằng Linh thành một bãi thịt ngay trước mặt hắn ta! 

 Đầu tiên là thanh mai trúc mã Tử Yên, sau đó lại là Bằng Linh. 

 Hai nữ nhân của hắn ta đều chết vì Quân Tiêu Dao! 

 Nếu cộng thêm Nạp Lan Nhược Hi vốn có thể trở thành nữ nô, vậy là ba. 

 Điều này khiến Lâm Phong sắp điên cuồng, khóe mắt muốn nứt ra. 


 Gã tung ra một quyền, pháp lực kình khí màu xanh lá mênh mông, hóa ra hư ảnh một con Thanh Thiên Đại Bằng, oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao thấy thế thì trong mắt lộ ra một chút coi khinh, nói: “Cả Kim Sí Đại Bằng mà Bản Thần Tử còn không để vào mắt, càng đừng nói là con Thanh Thiên Đại Bằng như ngươi.” 

 “Cuồng vọng, Kim Dực Tiểu Bằng Vương là người mà ngươi có thể đối phó sao!” Bằng Phi gầm lên một tiếng. 

 Hết chương 239. 

Bình Luận (0)
Comment