Thần Tử Hoang Cổ

Chương 269

Chương 269 

 

 Khi Nhan Như Mộng đối mặt với gã, tuy rằng không có khinh miệt rõ ràng gì, nhưng từ trong xương cốt vẫn mang theo một loại thanh lãnh cao cao tại thượng. 

 Mà hiện tại gặp phải Quân Tiêu Dao, Nhan Như Mộng lại không keo kiệt nụ cười, quả thực như biến thành nữ lang bán rẻ tiếng cười. 

 Nhưng nghĩ đến chuyện mình còn sống, Thiên Yêu Thái Tử cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng. 

 Gã tin chắc, có Nhan Như Mộng và Yêu Thần Cung ra mặt thì Quân Tiêu Dao cũng không dám động vào gã. 

 “Hừ, chờ ta trở lại Tiên Vực, được Yêu Thần Cung bồi dưỡng, hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Yêu Thần, Quân Tiêu Dao, đến lúc đó chính là ngày chết của ngươi...” 

 Thiên Yêu Thái Tử cũng không có ngốc đến trực tiếp buông lời hung ác chọc giận Quân Tiêu Dao, mà chỉ lạnh lùng nói trong lòng. 

 Quân Tiêu Dao vừa thấy cảm xúc trong mắt Thiên Yêu Thái Tử thì hiểu ngay gã đang suy nghĩ cái gì. 

 “Cho nên, ngươi muốn ngăn cản bản Thần Tử giết Thiên Yêu Thái Tử này?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Nhan Như Mộng. 

 “Như Mộng cũng chỉ thân bất do kỷ, đang có nhiệm vụ trong người, Thần Tử có thể khoan dung vài phần không, coi như là Như Mộng nợ Thần Tử một ân tình.” Nhan Như Mộng rũ mắt, lời nói lại mang theo chút làm nũng. 

 “Ân tình, vậy ngươi lấy gì để trả?” Quân Tiêu Dao nhìn quét Nhan Như Mộng từ trên xuống dưới một cái. 

 Đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Quân Tiêu Dao, cả người Nhan Như Mộng đều hơi tê dại. 

 “Thần Tử muốn trả thế nào thì trả thế đó, chỉ hy vọng Thần Tử đừng quá đáng là được.” Nhan Như Mộng cắn môi, ánh mắt ngấn nước, buồn bã nói. 

 Lời này cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa. 

 “Cái này... Cũng quá vô sỉ rồi!” Quân Dĩnh Nhi giận dữ nói. 

 Nàng lại cảm thấy hơi lo lắng, Quân Tiêu Dao sẽ không thật sự nghe lời Nhan Như Mộng nói mà thả Thiên Yêu Thái Tử đúng không? 

 “Ha hả...” Quân Tiêu Dao hơi bật cười. 

 Nhan Như Mộng nhìn thấy Quân Tiêu Dao cười thì đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

 Nhưng ngay sau đó, lời Quân Tiêu Dao nói ra lại làm Thần Nữ như Nhan Như Mộng hoàn toàn ngạc nhiên. 

 “Ngươi có tư cách nói điều kiện với bản Thần Tử sao?” 

 Quân Tiêu Dao trực tiếp ra tay. 

 Nếu Nhan Như Mộng muốn cứu Thiên Yêu Thái Tử, vậy Quân Tiêu Dao trực tiếp trấn áp Nhan Như Mộng trước. 

 “Quân Tiêu Dao, ngươi!” Ngọc nhan của Nhan Như Mộng biến sắc. 

 Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải loại thẳng nam sắt thép thờ ơ trước sắc đẹp này. 

 Thân thể Quân Tiêu Dao chợt lóe, đáp xuống trước người Nhan Như Mộng, một quyền oanh kích xuống, đánh thẳng vào ngực Nhan Như Mộng. 

 Nhan Như Mộng cắn chặt răng, ra tay phản kháng, thân thể mềm mại yểu điệu phát ra yêu khí ngập trời. 

 Nàng ta mang trên người Yêu Hoàng Thể, thể chất cũng cực kỳ cường hãn. 

 Oanh! Oanh! Oanh! 


 Tiếng va chạm liên tục bùng nổ, Nhan Như Mộng bị đẩy lui. 

 Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không bị sắc đẹp mê hoặc, đôi mắt của Quân Dĩnh Nhi càng lấp lánh. 

 Đối với thiếu nữ tuổi này, Quân Tiêu Dao quả thực còn bạch mã vương tử hơn cả bạch mã vương tử. 

 Nhìn thấy Nhan Như Mộng thúc giục Yêu Hoàng Thể, trong mắt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một chút kinh ngạc. 

 Đừng nhìn dáng người Nhan Như Mộng lả lướt, khớp xương tinh tế, nhưng sức mạnh và cường độ của thân thể này còn mạnh hơn một ít Vương Thể. 

 Ít nhất Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân trước đó không thể sánh bằng Yêu Hoàng Thể. 

 Nhưng cho dù là thể chất gì thì đều có vẻ yếu ớt khi đứng trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Quân Tiêu Dao quyền mang mênh mông, trực tiếp đấm vào ngực Nhan Như Mộng. 

 “Quân Tiêu Dao, ngươi...” Nhan Như Mộng không thể duy trì bình tĩnh nổi nữa. 

 Góc độ ra tay của hắn thực xảo quyệt. 

 Tất nhiên Quân Tiêu Dao không phải cố ý làm như thế. 

 Trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không có phân biệt nam nữ. 

 Ngươi ra tay trấn áp, chẳng lẽ còn phải cố kỵ đối phương là nữ nhân hay sao? 

 Nhan Như Mộng lại bị đẩy lui, cánh tay ngó sen tê dại. 

 Khó có thể tưởng tượng, đây chỉ là đòn oanh kích tùy tiện của Quân Tiêu Dao. 

 Nhan Như Mộng vươn ra một chân quét ngang, trải rộng phù văn, mang theo lực đạo quất nát núi cao mà đánh thẳng về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Dưới một chân này, cho dù mạnh như Thiên Yêu Thái Tử trước đó, phỏng chừng cũng sẽ bị quất nát bấy. 

 Bàn tay Quân Tiêu Dao chợt phóng kim quang, oanh một tiếng, hắn trực tiếp bắt được cẳng chân của Nhan Như Mộng. 

 Chân nàng ta thật thon dài, xúc cảm như sờ vào ngọc sứ. 

 Nhưng ngặt nổi Quân Tiêu Dao lại nói ra một câu không hợp thời điểm. 

 “Tiêm nùng hợp độ, tu trường hữu trí (1), nạc mỡ đan xen, bản thể của ngươi là cái gì?” 

 (1) Dài ngắn, kích cỡ vừa vặn, thon dài sờ đã tay 

 Nhan Như Mộng đang muốn giãy giụa, nghe thấy lời này của Quân Tiêu Dao thì cả ngọc dung đều dại ra. 

 Tiêm nùng hợp độ, tu trường hữu trí thì có thể lý giải, dù sao cũng là câu thành ngữ ca ngợi. 

 Nhưng nạc mỡ đan xen là cái quỷ gì? 

 Hơn nữa cuối cùng Quân Tiêu Dao còn hỏi bản thể của nàng là cái gì? 

 Điều này có nghĩa là gì? 

 Có nghĩa là Quân Tiêu Dao đang nhắm vào bản thể của nàng ta! 

 Nhan Như Mộng thân là Yêu tộc, tất nhiên bản thể không phải người. 

 Mà đối với Yêu tộc thì bản thể là một bí mật, giống như dò hỏi tuổi của nữ hài tử vậy. 

 Đừng nói ngoại giới, e rằng cả trong Yêu Thần Cung cũng chỉ có vài người ít ỏi gồm Tiểu Yêu Hậu biết bản thể của Nhan Như Mộng là cái gì. 

 Mà hiện tại, thái độ của Quân Tiêu Dao không phải đang chứng tỏ hắn đang nhắm mục tiêu vào bản thể của Nhan Như Mộng sao? 

 Trước kia cũng không phải Quân Tiêu Dao chưa ăn qua. 

 Tỷ như U Long Chí Tôn của Tổ Long Sào và các sinh linh như Thôn Thiên Tước. 

 Nhưng vấn đề là, hiện tại Nhan Như Mộng là một vị đại mỹ nhân nũng nịu. 

 Quân Tiêu Dao cứ nắm chân nàng ta mà hỏi bản thể là cái gì. 

 Hắn đang có tâm tư gì, thật sự rõ như ban ngày. 

 Người này quả thực là ma quỷ! 

 Đây hoàn toàn là hành động bản năng trong lúc phẫn nộ, có thể đoán được trong lòng nàng ta xấu hổ và giận dữ đến mức nào. 

 Nhan Như Mộng vung chân quất mạnh vào hư không, váy hồng phất phới. 

 Quân Tiêu Dao cũng phản ứng rất nhanh, một tay chặn ngang, đồng thời giữa mày lao ra một Trật Tự Thần Liên kim sắc, hóa thành đoản kiếm kim sắc, đó chính là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm. 

 Hết chương 269.

Bình Luận (0)
Comment